Triệu Kiếm Quy đuổi theo không cần cố hết sức.
Từng có người xếp khinh công của hắn vào mười hạng nhất trên giang hồ, như vậy cũng không phải khinh công của hắn không bằng kiếm thuật, chẳng qua kiếm pháp của hắn đã đến trình độ không cần phải thi triển khinh công.
Cho nên không nhiều nhân sĩ giang hồ thấy qua cảnh tượng Triệu Kiếm Quy chạy như điên đuổi theo một chiếc xe ngựa.
Y phục của hắn vẫn trắng như tuyết, tóc dài không hề rối loạn, chẳng qua sắc mặt của hắn thật không dễ nhìn, ai chạy gần trăm dặm đuổi theo một chiếc xe ngựa sắc mặt cũng không dễ chịu như vậy thôi.
Huống chi ma đầu mà hắn đuổi theo còn thoải mái yên vị trong thùng xe, trong xe đại khái còn có một con gà nướng, một bầu rượu ngon.
Hắn ngửi được hương rượu ngon.
Hiện tại bọn họ đã đến một tiểu trấn, ma đầu kia bước khỏi xe ngựa, đi vào tửu quán tốt nhất trong trấn.
Triệu Kiếm Quy đành phải theo vào.
Hắn đi vào liền thấy, tửu điếm này buôn bán thuận lợi, người đến người đi, hắn làm sao mà …… sắc dụ ma đầu kia đây?
……
Quý Hàn chọn vị trí tốt nhất trong tửu quán rồi ngồi xuống.
Triệu Kiếm Quy tỏ ra âm trầm, ngồi xuống bên cạnh.
Đồ nhắm và rượu đều đã được đưa lên, Quý Hàn chưa động đũa, lạnh lùng nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngươi làm sao cứ bám theo như âm hồn bất tán.”
Các vị đại hiệp thật sự tính kế như thần, những lời này vậy mà cũng có viết vào trong bí kíp!
Triệu Kiếm Quy: “Ta không phải âm hồn bất tán, ta chỉ đang theo đuổi ngươi.”
Quý Hàn lạnh lùng nói: “Ngươi đuổi theo ta làm gì.”
Triệu Kiếm Quy ngẫm nghĩ: “Ta muốn hồi Ma Giáo cùng ngươi.”
Quý Hàn: “……”
Triệu Kiếm Quy khựng lại, mặt không biến sắc mà sửa lời: “Hồi thánh giáo.”
Quý Hàn: “……”
Triệu Kiếm Quy cứng ngắc nhếch khóe miệng, ý đồ nở ra một nụ cười tà mị: “Đừng phản kháng, ngươi không thể vứt bỏ ta được đâu.”
Quý Hàn: “……”