Triệu Kiếm Quy cũng không phải loại người phong nhã, hắn không hiểu thi từ ca phú, cũng không nói được phong hoa tuyết nguyệt, thứ hắn biết rõ chỉ có ba thước Thanh Phong* trong tay, có thể trò chuyện vài câu cũng chỉ có ba thước Thanh Phong kia. (*kiếm của ảnh)
Có thể tâm sự là tốt rồi, tục ngữ nói rất hay, trăm sông đổ về một biển, cuối cùng cũng sẽ đến nơi.
Triệu Kiếm Quy nghĩ như thế.
Hắn lại gần thêm một chút, mở miệng nói với Quý Hàn: “Ngươi…… bắt đầu tập kiếm lúc mấy tuổi?”
Quý Hàn lạnh lùng nhìn hắn, không thèm trả lời.
Triệu Kiếm Quy đành phải tự mình nói tiếp: “Ta vừa tập đi đã luyện kiếm, luyện tập cũng hơn hai mươi sáu hai mươi bảy năm đến nay.”
Quý Hàn không nói.
Triệu Kiếm Quy nói: “Ngươi trẻ hơn ta, thành tựu kiếm thuật không kém ta, đường kiếm của ngươi nhanh mà sắc bén, bỏ thủ chuyên công, coi như là đệ nhất đệ nhị giang hồ.”
Cuối cùng Quý Hàn cũng lạnh lùng mở miệng: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Triệu Kiếm Quy nói: “Nói nhược điểm của ngươi.”
Quý Hàn: “Nhược điểm của ta?”
Triệu Kiếm Quy gật gật đầu.
Thực ra hắn không hiểu ý các tiền bối cho lắm.
Nếu chỉ cần biết nhược điểm của y liền có thể thành công, ngay lần đầu hắn nhìn Quý Hàn dùng kiếm là đã nhìn ra nhược điểm của y rồi, nhưng đến bây giờ Quý Hàn vẫn hờ hững hắn.
Quý Hàn hiển nhiên bị khơi mào hứng thú, y ngồi thẳng lưng, tỏ ý bảo Triệu Kiếm Quy nói tiếp.
Triệu Kiếm Quy nói: “Kiếm của ngươi giống như một lần đánh cược, một kiếm không trúng, vậy không còn đường lui.”
Quý Hàn nói: “Ta chưa bao giờ thất thủ.”
Triệu Kiếm Quy nói: “Nhưng ta ít nhất có tám phần chắn chắc né được đường kiếm thứ nhất của ngươi.”
Quý Hàn nhăn mi, cẩn thận suy tư những lời nói của Triệu Kiếm Quy.
Triệu Kiếm Quy lại nói: “Nếu ngươi có khả năng chừa đường lui cho bản thân, giúp đường kiếm vững chãi hơn, muốn làm thiên hạ đệ nhất cũng không phải việc khó.”
Quý Hàn ngập ngừng: “Ngươi là nói ta có thể thắng ngươi?”
Triệu Kiếm Quy: “So thời gian, kiếm thuật của ngươi sau này tất nhiên sẽ hơn ta.”
Lời này hắn nói rất chân thành.
Lúc hắn bằng tuổi Quý Hàn thì kiếm pháp vẫn chưa tốt như y, huống chi hắn nhìn ra được Quý Hàn rất chịu khó, hắn còn là người khiêm tốn, nhìn thấy người trẻ tuổi có có tiền đồ như vậy, hắn cũng thấy vui.
Quý Hàn nhìn hắn, đáy mắt giống như có ngọn đèn sáng thắp lên.
Nói được nhược điểm của Quý Hàn rồi, Triệu Kiếm Quy lại không biết nói thêm gì nữa.
Hắn đành phải ngậm miệng, đứng ở một bên.
Quý Hàn đột nhiên hỏi hắn: “Ngươi ngủ không được?”
Thần sắc của y đã khôi phục như trước, cả ngữ điệu cũng lạnh lùng đi.
Triệu Kiếm Quy trong lòng thầm mắng tìm nhược điểm căn bản chả dùng được, mặt lại thản nhiên hồi đáp: “Đúng vậy.”
Quý Hàn nói: “Ngươi muốn tán gẫu cùng ta?”
Triệu Kiếm Quy nói: “Đúng vậy.”
Quý Hàn: “Ngươi ngồi xuống.”
Triệu Kiếm Quy có chút không rõ: “Cái gì?”
Quý Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ta không thích nói chuyện với người đang đứng.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Hắn…… đã thành công tiến thêm một bước rồi sao?
Xin lỗi! Xin lỗi các tiền bối! Đã hiểu lầm các ngươi!