Triệu Kiếm Quy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lúc hắn vẫn còn sống lại có thể quang minh chính đại bước vào Ma Giáo.
Quý Hàn không thèm để ý đến hắn, sắc dụ không thể tiến hành, bí kíp mang theo cũng đã dùng đến bảy tám phần, việc cấp bách bây giờ tất nhiên là tìm cách ở lại Ma Giáo để tìm nội ứng mà chính phái gài vào.
Nhưng hắn thật không biết nội ứng đó là ai.
Các tiền bối chỉ nói với hắn nội ứng là người thân cận trong Ma giáo, sau khi hắn đến Ma Giáo, người nọ tự nhiên sẽ tìm đến hắn bàn bạc.
Triệu Kiếm Quy chỉ có thể chờ trong phòng.
Hắn thầm suy đoán thân phận của nội ứng, có thể tiếp xúc nhiều cơ mật của Ma Giáo như vậy, thậm chí có thể tùy ý xuất nhập tư phòng của giáo chủ, nói vậy địa vị của người này ở trong giáo hẳn phải rất cao.
Hầu cận của Quý Hàn bưng đồ ăn đến gõ cửa phòng hắn.
Triệu Kiếm Quy nói: “Đặt lên bàn là được.”
Tuy rằng Quý Hàn không định trò chuyện cùng gã, nhưng hắn cũng không có thói bạc đãi người ta, còn hầu cận đem đồ ăn đặt ở trên bàn rồi vẫn không rời đi.
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Ngươi còn có chuyện gì sao?”
Hầu cận tỏ vẻ thần bí khó lường: “Triệu đại hiệp! Là ta!”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Hóa ra nội ứng không phải người có tiếng nói trong Ma Giáo, mà lại là người hầu riêng của Quý Hàn?
Tuy nói hầu cận kề bên giáo chủ đúng là dễ dàng tiếp xúc với vài chuyện cơ mật, cũng có thể nhìn thấy bức họa giáo chủ treo ở đầu giường, nhưng chính ra vì lý do đó mà yêu cầu chọn hầu cận của Quý Hàn hẳn là phải nghiêm khắc mới đúng, Hạo Nhiên Minh làm sao gài được nội ứng theo cách này vào Ma Giáo?
Triệu Kiếm Quy không khỏi phân vân.
Nội ứng thoạt nhìn cũng chỉ cỡ hai mươi tuổi, thần thần bí bí sáp lại, muốn ra mật hiệu với Triệu Kiếm Quy.
Gã trước tự giới thiệu mình với Triệu Kiếm Quy: “Tại hạ họ Lâm (林), ghép từ hai chữ Mộc(木), Triệu đại hiệp gọi ta Tiểu Lâm là được.”
Triệu Kiếm Quy khẽ gật đầu.
Tiểu Lâm lại nói: “Triệu đại hiệp khó tránh khỏi hoài nghi ta, minh chủ bảo ta nói với ngài vài chuyện trong bí kíp, ngài sẽ có thể tin ta.”
Minh chủ đúng là có nói trước với hắn việc này.
Triệu Kiếm Quy đành phải gật đầu nữa.
Tiểu Lâm hỏi: “Nếu giáo chủ hoài nghi Triệu đại hiệp, truy vấn ngài mà ngài không thể giải thích, vậy Triệu đại hiệp phải nói thế nào?”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Rất tốt.
Hắn đương nhiên nhớ rõ đoạn này.
Đoạn này viết ở phần cuối bí kíp, còn dùng mực đỏ gạch dưới.
Nói thật, Triệu Kiếm Quy rất không hi vọng một màn này phát sinh.
Tiểu Lâm vẫn giương mắt nhìn hắn.
Hắn ho khan một tiếng, nói: “Ta tin tưởng ngươi.”
……
Vừa dứt lời, bỗng nhiên có người đẩy cửa tiến vào.
Hai người đều cả kinh, Triệu Kiếm Quy quay đầu nhìn lại, Quý Hàn đứng ở ngoài cửa, phía sau còn có hai thị nữ, tất cả đều mang vẻ mặt ngạc nhiên.
Hầu cận của giáo chủ ma giáo lại kề sát một đại hiệp chính phái, khó tránh khỏi làm người ta sinh nghi.
Tiểu Lâm lui ra phía sau vài bước, nói: “Giáo chủ, chuyện này……”
Quý Hàn ngắt lời gã, sắc mặt lạnh lùng: “Triệu Kiếm Quy, hai người các ngươi đang làm trò gì?”
Triệu Kiếm Quy: “……”