Triệu Kiếm Quy cơ hồ mất hết kiên nhẫn.
Kiếm của hắn không mang theo bên người, phòng giáo chủ tuyệt đối không cho người mang đao kiếm vào, đêm qua lúc Tiểu Lâm kéo hắn vào phòng thì đã gỡ kiếm xuống giấu trong phòng gã.
Tiểu Lâm vừa nãy đi lấy kiếm của hắn, nhưng không biết vì sao cho tới bây giờ còn chưa quay lại.
Quý Hàn thấy hắn, có vẻ giật mình.
Quý Hàn hỏi: “Ngươi làm sao còn chưa đi.”
Nói xong những lời này, y bỗng nhiên hối hận.
Triệu Kiếm Quy nhất định sẽ dùng những lời kỳ kỳ quái quái để hồi đáp hắn.
Tối hôm qua vì sao y lại uống rượu chứ!
Triệu Kiếm Quy hỏi y: “Vì sao ta phải đi.”
Quý Hàn không muốn nói gì thêm với hắn.
Y mở cửa, gọi đại thị nữ chờ sẵn bên ngoài tiến vào.
“Ngươi đưa hắn về.” Quý Hàn nói, “Bổn tọa muốn nghỉ ngơi.”
Triệu Kiếm Quy nói: “Ta không đi.”
Hắn sốt ruột, Tiểu Lâm mới vừa nói cho hắn, nếu Quý Hàn nhất định buộc hắn đi, hắn phải lập tức nhào lên, ôm chặt lấy eo Quý Hàn.
Như vậy Quý Hàn sẽ không cách nào đuổi hắn ra khỏi cửa.
Quý Hàn nhíu mi nhìn hắn.
Triệu Kiếm Quy đã định vứt hết mặt mũi nhào lên ôm eo Quý Hàn.
Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng kêu thảm thiết.
Triệu Kiếm Quy nhất thời cảnh giác.
Giờ tý đã tới, Hàn Nha động thủ.