Ngày ấy y từng cùng Triệu Kiếm Quy nói qua, kiếm pháp của y không có chiêu thức phòng thủ, tất cả đều mang sát ý. Mà giang hồ cũng từng đồn đại, kiếm của y là kiếm giết người, kiếm của Triệu Kiếm Quy, là kiếm của hiệp khách nhân nghĩa.
Y không ngờ Triệu Kiếm Quy lại để ý những lời này như thế, đại để là vì tranh cái danh đệ nhất kiếm này với y, lòng y không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút lo lắng. Y chăm chú nhìn Triệu Kiếm Quy giao thủ với Diêm đại phu, bỗng nhiên phát giác ra xung quanh đã bị một đám người vây lại.
Những người đó y không quen biết, chỉ nhìn ra bọn họ từng trải qua huấn luyện, vũ khí tinh xảo, y vốn có chút cảnh giác, lại trông thấy Tiểu Lâm thò đầu rón rén đi theo phía sau một người trong đó, y liền thở phào nhẹ nhõm, chuyên chú quay đầu nhìn Triệu Kiếm Quy.
Diêm đại phu bất quá là lợi dụng thương thế Quý Hàn để ra kiếm chiêu mới chiếm được một ít tiện nghi, nên khi giao thủ Triệu Kiếm Quy chẳng mấy chốc mà rơi xuống hạ phong, Ân Bất Hoặc đứng một bên cảm thấy không ổn, liền ra hiệu cho đám người Ma Giáo đứng bên lão đồng loạt động thủ.
Người lúc đầu chỉ đứng xem đột nhiên vây đánh.
Võ công của bọn họ tuy so không được với cao thủ giang hồ, nhưng vốn dĩ được luyện tập đồng đội bài bản, phối hợp khăng khít, vị thiếu niên mặc Nha phục thanh thanh đứng bên cạnh Tiểu Lâm như là thủ lĩnh của bọn họ, ra lệnh vài tiếng, cục diện liền giống như thao trường.
Y đã mơ hồ đoán ra mấy người trước mắt này rốt cuộc là người phương nào.
Song phương vào trận làm cục diện bế tắc, Quý Hàn quay đầu nhìn đám Vệ Kỳ vẫn đang ngẩn người, không khỏi cau mày, cao giọng gọi: “Vệ Kỳ!”
Vệ Kỳ cùng Hoa hộ pháp hiểu ý, thống lĩnh giáo chúng gia nhập chiến cuộc.
Đại cục đã định.
Đến khi đám người Ân Bất Hoặc suy tàn, Triệu Kiếm Quy mới thu kiếm đi tới, muốn giúp Quý Hàn băng bó cầm máu, còn vị thiếu niên vận Nha phục kia lại giúp đám người Hạo Nhiên Minh giải huyệt, minh chủ tất nhiên là vạn phần cảm kích, mở miệng dò hỏi: “Cũng may được thiếu hiệp ra tay cứu giúp, không biết tôn tính đại danh của thiếu hiệp là?”
Thiếu niên mỉm cười nói: “Hổ thẹn không dám nhận, tại hạ là Ôn Cảnh Sơn.”
Hắn thấy đám người của Minh chủ hiển nhiên không biết Ôn Cảnh Sơn là người phương nào, liền nói thêm một câu: “Triệu Kiếm Quy là sư huynh của ta.”
Minh chủ giật mình một lát, thần sắc có chút biến hóa.
Quý Hàn cũng nhíu mày nói: “Đó là nhị sư đệ của ngươi?”
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Ngươi nhận ra hắn?”
Quý Hàn: “Ngươi từng nhắc đến…… Hắn là người của Lục Phiến môn?”
Triệu Kiếm Quy gật đầu: “Đúng vậy.”
Quý Hàn trầm mặc không nói.
Người trong giang hồ, rất không thích dính dáng đến triều đình, nếu có người giang hồ cam nguyện một đời để triều đình sai sử, thì khi bọn họ nhắc tới người này sẽ khó tránh khỏi chửi một câu: chó săn, tay sai. Giống như chỉ cần quy phục triều đình là sẽ biến thành người không biết xấu hổ khúm núm nịnh bợ. Ôn Cảnh Sơn quy phục triều đình, vốn chẳng là chuyện lớn, nhưng lúc này Hạo Nhiên Minh là do hắn cứu, vậy thật sự quá mất thể diện.
Tình huống này có lớn có nhỏ, nếu như xử lý không tốt, e là sẽ liên lụy đến Triệu Kiếm Quy.
Ôn Cảnh Sơn tất nhiên là biết rõ trong lòng, cũng không khách sáo với Minh chủ làm gì, trái lại đi đến bên Triệu Kiếm Quy, còn cười ôn hòa với Quý Hàn, lại hỏi Triệu Kiếm Quy: “Sư huynh, này hai người nên xử trí như thế nào.”
Hắn tất nhiên là nhắc tới Ân Bất Hoặc cùng Diêm đại phu.
Lúc này có ba thế lực ở đây, vô luận là giao cho ai, xử trí như thế nào, đều sẽ chọc người không vui, là vấn đề rất khó giải quyết.
Minh chủ nói: “Loại ác tặc này, tất nhiên là tử hình ngay tại chỗ, làm gương cho mọi người!”
Quý Hàn vẫn trầm mặc không nói.
Ôn Cảnh Sơn chỉ là mỉm cười nhìn Triệu Kiếm Quy, dường như đang đợi hắn định đoạt.
Ân Bất Hoặc nghe lời phát ra từ miệng Minh chủ, liền hoảng loạn, vội vàng mở miệng nói: “Hàn nhi! ta là phụ thân của ngươi!”
Triệu Kiếm Quy lạnh lùng nói: “Lúc ngươi tính kế giết y, ngươi có từng nhớ ngươi là phụ thân của y sao.”
Lúc này nghĩ lại, Ân Bất Hoặc có khi đã tính kế từ lúc Quý Hàn còn bé, lão dạy Quý Hàn tập kiếm, bất quá là muốn y đi đầu chém đứt chông gai, khai thông đường lối cho nhi tử thân sinh của lão.
Ân Bất Hoặc á khẩu không trả lời được.
Quý Hàn tuy hận lão, nhưng vẫn không nhẫn tâm tự mình ra tay, Triệu Kiếm Quy biết tâm ý của y, cũng biết Ân Bất Hoặc còn ở Ma Giáo còn khiến Quý Hàn phiền não, để lão rơi vào tay Chính phái thì lại khiến Ma Giáo mất hết mặt mũi, Ân Bất Hoặc chắc chắn phải chết là chuyện không thể nghi ngờ, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải mở miệng nói: “Sư đệ, bọn họ giao cho ngươi.”
Ôn Cảnh Sơn cười nói: “Sư huynh, đây chính là tặng ta một phần đại lễ.”
Triều đình sớm đã có ý tứ chỉnh đốn giang hồ, giáo chủ tiền nhiệm của Ma Giáo đúng là một phần hảo lễ.
Quý Hàn hơi hơi nhíu mi, lại không nói một lời.
Minh chủ càng thêm mất hứng.
Hắn cao giọng nói: “Triệu hiền chất, ngươi chớ quên thân phận của ngươi.”
Mọi người chung quanh bàn tán xôn xao.
Bọn họ còn nhớ chuyện Triệu Kiếm Quy giết đệ tử của Minh chủ còn phản bội mà gia nhập ma giáo, lúc này không khỏi có chút mơ hồ.
Quý Hàn liếc nhìn hắn, nói: “Hiện nay bổn tọa đã là giáo chủ, tuyệt đối sẽ không lại xâm phạm Hạo Nhiên Minh các ngươi nửa phần.”
Minh chủ nhất thời ngạc nhiên, ấp úng hồi lâu, còn nói thêm: “Nếu là như thế, Triệu hiền chất ngươi cũng không cần phải mai phục ở Ma Giáo nữa.”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Quý Hàn nói: “Trong giáo xảy ra chuyện lớn thế này, không biết hậu quả ra sao, bổn tọa sợ là phải đi cả đêm về giáo……”
Y nhướng mày nhìn Triệu Kiếm Quy, ý tứ là hi vọng hắn cùng quay về với y.
Triệu Kiếm Quy nhìn Quý Hàn, bất đắc dĩ nói: “Sư phụ của ta biết việc này, sư phụ …… phạt ta lên núi diện bích ba tháng.”
Quý Hàn nhíu mi.
Triệu Kiếm Quy bỗng nhiên hạ thấp giọng, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm, giống như cười nhẹ: “Hắn còn mời ngươi sau ba tháng sau đến uống một chén trà.”