• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không có kiếm bên người, Triệu Kiếm Quy nén không được lo lắng.

Quý Hàn tự kiêu y võ nghệ cao cường, ngoài cửa không có nhiều hộ vệ canh gác, dù vậy, có thể một chiêu giết hại mấy hộ vệ này, đã là người cực kỳ đáng sợ.

Đại thị nữ sắc mặt tái nhợt, lại ra vẻ trấn định.

Quý Hàn không biết phát sinh chuyện gì, dù vậy, y cũng hiểu này là chuyện không tốt.

Y đã ngửi thấy mùi máu tươi.

Có ba người đạp cửa tiến vào.

Một tên như bạch diện thư sinh để râu, một vị thiếu nữ thanh y cỡ khoảng mười bảy mười tám tuổi, còn có một lão đầu nhi khô quắt khập khễng chống quải trượng.

Này thật sự là một tổ hợp rất kỳ quái, nhưng Triệu Kiếm Quy lại không hề thấy thú vị.

Vì ám sát Ma Giáo giáo chủ, Hàn Nha đồng thời phái đi tam đại cao thủ của bọn họ.

Bọn họ còn không thèm lén lút mai phục ám sát, bởi vì công phu của bọn họ, đã đủ giết chết phần lớn người trên giang hồ.

Mở miệng trước là bạch diện thư sinh.

Gã là Sử Cái.

Ánh mắt của gã dừng trên mặt Quý Hàn rất lâu, sau đó lên tiếng cảm khái.

“Không thể tưởng được Ma Giáo giáo chủ lại tuấn tú như vậy.” Gã thở dài, “Đáng tiếc.”

Quý Hàn: “……”

Thanh y thiếu nữ tỏ vẻ chán ghét: “Ngươi có thể đừng nói ghê tởm như vậy được hay không.”

Nàng tên Hứa Cảnh Oanh, từng là đệ tử chân truyền của chưởng môn phái Nga Mi, nhìn dáng vẻ vẫn thiếu nữ, nhưng thực tế hơn hai mươi tám tuổi.

Nàng cũng dùng kiếm, hơn nữa còn dùng vô cùng tốt.

Còn lại một lão đầu họ Tôn, không ai biết tên của lão, giang hồ gọi lão là quải tử tôn, bởi vì vũ khí của lão chính là thiết quải* trong tay. (*trượng sắt)

Quý Hàn gần như đã đoán ra bọn họ là loại người nào.

Y không khỏi có chút sửng sốt.

Quải tử tôn hỏi: “Vị kia là Triệu Kiếm Quy Triệu đại hiệp sao?”

Triệu Kiếm Quy nói: “Đúng vậy.”

Sử Cái đứng kế bên chậc lưỡi.

“Không thể tưởng được đệ nhất kiếm khách cũng tiêu sái như thế.” Hắn lẩm bẩm nói,“Chỉ tiếc là tại hạ…”

Triệu Kiếm Quy: “……”

Nói lời đó có nghĩa là gì, sao hắn nghe không hiểu.

Quải tử tôn ho nhẹ một tiếng: “Triệu đại hiệp, mục tiêu của chúng ta không phải là ngươi, có thể thỉnh Triệu đại hiệp tạo điều kiện được hay không.”

Triệu Kiếm Quy nói: “Không được.”

Sử Cái thở dài, tựa hồ rất là tiếc nuối.

“Ta nghe hạ nhân nơi này nói, thân thể Triệu đại hiệp không thoải mái, vậy chắc là không thể động thủ.” Hắn nói, “Nếu đánh không lại chúng ta, vì sao không dứt khoát buông tay tên ma đầu này để tự đào tẩu đi.”

Triệu Kiếm Quy cùng Quý Hàn qua hồi lâu mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Sử Cái.

Mặt của hai người đồng thời ửng đỏ, Sử Cái kia thập phần sửng sốt, cảm khái nói: “Lời bọn họ nói dĩ nhiên là thật.”

Hứa Cảnh Oanh mắng to: “Ngươi ngậm miệng! Không được nói nữa!”

Quý Hàn cũng không muốn nhiều lời với bọn họ.

Y cho đại thị nữ một cái ánh mắt, đại thị nữ thuận theo đưa tay kéo Triệu Kiếm Quy lùi qua một bên.

Triệu Kiếm Quy khó hiểu: “Ngươi đây là……”

Đại thị nữ rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ đai lưng, hiển nhiên cũng có chút công phu.

Nàng thấp giọng nói với Triệu Kiếm Quy nói: “Thân thể Triệu công tử không thoải mái, chớ nên miễn cưỡng chính mình.”

Triệu Kiếm Quy: “……”

Hắn không có chỗ nào không thoải mái nha!

Đại thị nữ khẩn thiết nói: “Thỉnh Triệu công tử tin tưởng giáo chủ!”

Triệu Kiếm Quy: “……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK