Những người đứng xa xa vẫn chưa nghe được bọn họ nói những gì, tất cả đều mù mờ khó hiểu, chỉ có Ôn Cảnh Sơn bật cười.
Triệu Kiếm Quy cũng có chút ủy khuất.
Quý Hàn nghiến răng nghiến lợi nói: “Chớ quên hai tháng sau, ước hẹn ngươi và ta Luận Kiếm phong quyết chiến.”
Triệu Kiếm Quy: “…… A?”
Quý Hàn: “Nếu ngươi thua, cái danh đệ nhất kiếm này, liền thuộc về bổn tọa.”
Triệu Kiếm Quy ủy khuất nói: “Khi đó chỉ sợ ta còn đang diện bích.”
Quý Hàn lạnh lùng mở miệng: “Không đến liền coi như thua.”
Triệu Kiếm Quy càng ủy khuất hơn: “Ta đến.”
Quý Hàn cười lạnh: “Ngươi nhớ kỹ.”
Triệu Kiếm Quy bật cười, hắn chậm rãi gằn từng chữ: “Được, ta nhớ kỹ.”