Trước mặt Quý Hàn vẫn còn bát mì trứng mới ăn được hai đũa, y rất đói bụng, nhưng Triệu Kiếm Quy lại ngồi bên cạnh y, y thật sự là ngượng ăn không nổi.
Tình cảnh quả thật ngượng ngập nói không nên lời.
Triệu Kiếm Quy rất muốn đàm luận kiếm pháp với Quý Hàn, nhưng hắn nghĩ rằng người đang ăn cơm chắc không muốn nói chuyện đao kiếm, huống hồ cứ nói mãi một chuyện cũng nhàm, vì thế hắn ngậm miệng, ngồi cứng ngắc nhìn.
Quý Hàn đành phải buông đũa.
Quý Hàn hỏi hắn: “Ngươi muốn tán gẫu việc gì?”
Triệu Kiếm Quy thành thật nói: “Không biết.”
Quý Hàn nghĩ nghĩ: “Ngươi thật sự giết đại đệ tử của minh chủ?”
Không, ta không có.
Chẳng những không có, mà bây giờ tiểu tử kia còn trốn trong mật thất của Hạo Nhiên Minh, mỗi ngày chỉ cần ăn, ăn xong rồi lại ngủ.
Nhưng hắn chỉ có thể thừa nhận.
Quý Hàn hỏi: “Hắn phạm sai lầm gì?”
Triệu Kiếm Quy nói: “Hắn không có sai.”
Quý Hàn: “Vậy vì sao ngươi giết hắn?”
Y giết người không cần lý do, bởi vì y vốn là ma đầu, nhưng Triệu Kiếm Quy thì khác, Triệu Kiếm Quy là đại hiệp, đại hiệp rút kiếm luôn phải có nguyên do.
May mà võ lâm tiền bối sớm viết đủ lý do cho Triệu Kiếm Quy.
Triệu Kiếm Quy nói: “Ta uống rượu.”
Quý Hàn ít nhiều thấy ngạc nhiên: “Ngươi uống rượu?”
Triệu Kiếm Quy thở dài, tỏ vẻ rất là ảo não: “Ta vốn chưa bao uống rượu.”
Quý Hàn hiểu ra: “Ngươi uống say?”
Triệu Kiếm Quy gật đầu.
Quý Hàn giống như bỗng nhiên hứng thú.
Quý Hàn: “Ngươi vốn chưa bao giờ uống rượu?”
Triệu Kiếm Quy nói: “Đúng vậy, uống rượu sẽ khiến phản ứng của người ta chậm đi, sẽ khiến kiếm trong tay bất ổn.”
Quý Hàn hỏi: “Ngươi thật không biết uống rượu?”
Triệu Kiếm Quy gật đầu: “Đúng vậy.”
Quý Hàn: “Không ngờ đệ nhất kiếm khách cũng có thứ không am hiểu.”
Triệu Kiếm Quy: “Người luôn có nhược điểm.”
Quý Hàn: “Ta cuối cùng cũng coi như tìm được một thứ hơn ngươi.”
Triệu Kiếm Quy: “…… A?”
Quý Hàn có chút kích động: “Nếu ngươi ngủ không được, chúng ta đối ẩm đi.”
Triệu Kiếm Quy: “……”