Hướng Biên Đình đi ra ngoài liếc Lâm Vũ Hách một cái, Lâm Vũ Hách tặng cho một ánh mắt, rõ ràng nói: Tớ lợi hại chưa! Tớ thông mình chưa! Mau khen tớ đi!
“Sao cậu ở trong đó lâu thế, tụi tớ suýt nữa thì vọt vào rồi.” Lưu Siêu nói: “Xảy ra chuyện gì à? Cậu nói với người ta thế nào?”
“Đã bảo Hướng tổng gặp qua chuyện đời rồi mà.” Lâm Vũ Hách nói xong lại hỏi Hướng Biên Đình:“Xin WeChat chưa? Bắn tim chưa?”
Hướng Biên Đình ‘ừ’ một tiếng.
Lâm Vũ Hách nói: “OK, nhiệm vụ hoàn thành.”
Trần Gia Hiên chú ý trọng điểm luôn luôn đặc biệt: “Người đó là cao nhất trong phòng hả?”
Hình Hiểu Hinh cười ra tiếng: “Trọng điểm của cậu thật đúng là……”
“Lúc nãy người ta đứng lên cậu không thấy sao?” Bạn cùng phòng của Lý Nhuỵ nói: “So với Hướng Biên Đình còn cao hơn nửa cái đầu, tớ thấy hình như cỡ 1m9?”
Nữ sinh nọ hỏi Hướng Biên Đình: “Lúc cậu bắn tim có phải người ta cười chết không?”
“Gần vậy.” Hướng Biên Đình nói.
“Ha ha ha ha ha tớ bảo người trong phòng hình như cười lắm mà……”
Lý Nhuỵ lại hỏi: “Mới nãy cậu nói gì với hắn mà dựa gần thế?”
Hướng Biên Đình bịa chuyện: “Tớ nói tớ bắn tim khó coi, bảo hắn đừng để ý.”
Bọn họ sửng sốt, sau đó cười ầm lên. Lý Nhuỵ cười đến đỏ cả mặt: “Hướng Biên Đình cậu có bệnh hả, sao nói chuyện mắc cười thế……”
Hướng Biên Đình đi vào phòng bên trái, bọn họ liền ríu rít theo sau, tuy Hình Hiểu Hinh đã nhìn thấy Hạ Tuyên ở phòng làm việc lúc sáng, nhưng ánh sáng trong phòng quá mờ, vừa rồi cô không thấy rõ người bên trong là ai, vừa vặn cho Hướng Biên Đình cơ hội để nói hươu nói vượn.
Hướng Biên Đình ngồi xuống sô pha, nghe thấy có người hỏi: “Còn chơi nữa không?”
“Chơi, chơi, chơi!”
“Mấy cậu tiếp tục đi, tớ muốn hát.”
“Tớ cũng không chơi, lát lại chơi tiếp.”
“Hát nhiều chút đi, lát nữa là hết tiền rồi!”
“Giúp tớ chọn bài nào may mắn đi.”
Lâm Vũ Hách ngồi xuống bên cạnh Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình quay đầu nhìn cậu ta: “Cậu biết thầy Hạ ở bên cạnh?”
“Ừ.” Lâm Vũ Hách từ mâm trái cây cầm miếng dưa hấu cắn một ngụm: “Lúc nãy ra ngoài đi WC đụng phải anh trai tóc bạc, hắn với thầy Hạ đi chung, vẫn chưa kịp nói với cậu. Có phải nên cảm ơn tớ không, đại mạo hiểm giúp cậu giảm bớt khó khăn nhiều như vậy.”
Hướng Biên Đình híp mắt cười: “Tớ đúng là phải cảm ơn cậu.”
WeChat này còn không bằng đi xin người lạ đâu, lại không cần chú ý nhiều như vậy. Nói chuyện với người lạ cũng sẽ không làm cậu thấy nóng bỏng tai, đến bây giờ nửa khuôn mặt vẫn còn nóng.
Hướng Biên Đình thoáng thấy miệng khô lưỡi khô, từ trong bao lấy ra bình nước uống.
Bạch Khâm từ trong phòng vệ sinh đi ra, có người muốn vào WC, bị hắn cản lại: “Lão Đàm còn ở bên trong nôn đó……”
Người nọ nở nụ cười: “Nôn thật à?”
“Điên thành như vậy, không nôn mới lạ ấy.”
Bạch Khâm đi qua, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tuyên: “Em tới thỉnh tội với Hạ tổng.”
Hạ Tuyên nhìn hắn, hắn lại đầy mặt khoe khoang, không biết thỉnh tội gì.
“Cậu tới thỉnh tội hay tới tranh công?” Hạ Tuyên hỏi hắn.
“Này phải xem thái độ của anh như nào.” Bạch Khâm cong cong khóe miệng: “Anh không vui thì em thỉnh tội, anh vui thì em tranh công.”
Bạch Khâm tính toán quá nhanh, không mấy ai có thể theo kịp, chiều nay Hướng Biên Đình và Lâm Vũ Hách chỉ đến phòng làm việc ngồi chưa đến nửa tiếng, hắn đã có thể nghĩ ra trò này.
“Cậu đừng làm xăm mình, cậu thích hợp đi làm ở Liên Hiệp Quốc hơn.” Hạ Tuyên nói.
“Em nói trước nha, chuyện cậu ấy qua đây em thật sự không biết, đây là trùng hợp thật.” Bạch Khâm nhìn hắn cười cười: “Là duyên phận đó.”
Hạ Tuyên không nói gì, Bạch Khâm lại nói: “Em vốn định qua bên đó nói chuyện tí, nhưng không ngờ tự cậu ấy lại đây. Anh cũng thấy rồi, tim cũng là cậu bạn nhỏ người ta tự bắn cho anh, đâu có liên quan gì đến em.”
Tiếng nhạc chậm lại, vốn dĩ Bạch Khâm và Hạ Tuyên dùng âm lượng bình thường nói chuyện cũng có thể nghe thấy, ai biết anh trai cầm microphone tự nhiên gào lên, bài hát trữ tình của người ta lại hát như đang khóc tang vậy, tiếng nói chuyện của mọi người lập tức bị át đi.
Bạch Khâm không muốn gân cổ lên nói chuyện với Hạ Tuyên, cầm một múi cam cho vào miệng, đi sang bên chọn bài.
Điện thoại trên bàn chợt sáng lên, Hạ Tuyên rũ mắt nhìn, là thông báo có tin nhắn WeChat, Hướng Biên Đình gửi tới. Hắn mở WeChat ra nhìn, Hướng Biên Đình gửi cho hắn cái emo “Cảm ơn”.
Hạ Tuyên trả lời: Không có gì
Nửa phút sau, Hướng Biên Đình lại nhắn tin tới: Thầy Hạ, tên Tuyên của anh là Tuyên nào?
Hạ Tuyên trả lời: Tuyên
Hướng Biên Đình sửa lại tên của Hạ Tuyên, lúc quay trở lại giao diện trò chuyện vừa vặn có tin nhắn tới.
Hạ Tuyên: Tên của cậu viết như thế nào?
Hướng Biên Đình trả lời: Hướng Biên Đình
Hạ Tuyên: Ừ
Hắn ‘ừ’ như vậy có vẻ muốn kết thúc cuộc trò chuyện, Hướng Biên Đình không biết phải trả lời sao, cậu bấm vào tài khoản của Hạ Tuyên xem thử, bên trong chẳng có gì cả.
Một lát sau, điện thoại lại rung lên, Hướng Biên Đình cúi đầu nhìn.
Hạ Tuyên: Gần về thì nhắn tin cho tôi, tôi mang cậu về
Hướng Biên Đình nhìn màn hình sửng sốt một lát mới cầm điện thoại gõ chữ.
Hướng Biên Đình: Chắc tụi em không về trễ lắm đâu ạ, không muốn làm phiền anh
Hạ Tuyên: Không phiền
Hạ Tuyên: Tôi đi lúc nào cũng được
Dù hắn về lúc nào cũng được nhưng cậu cũng ngại phải báo cho Hạ Tuyên biết trước khi đi. Hướng Biên Đình không biết nên trả lời thế nào.
Hạ Tuyên: Sao?
Hướng Biên Đình do dự chốc lát, trả lời: Được, tôi sẽ nhắn tin cho anh
Hạ Tuyên: Ừ
Đảo mắt gần đến 11 giờ, hai nữ sinh ở chung ký túc với Lý Nhuỵ thấy thời gian không còn sớm, muốnvề nhà, cả hai đều là người Giang Châu, tối nay cũng là từ trong nhà đi ra. Trung Thu vào trúng cuối tuần nên có được hai ngày nghỉ, nhà của Lý Nhuỵ và Hình Hiểu Hinh ở nơi khác, lười phải về nhà, phòng ký túc xá của Hướng Biên Đình cũng chỉ có Lâm Vũ Hách là về nhà, những người khác đều ở lại trường qua Trung Thu.
Hai cô gái đi rồi, vui vẻ cũng vơi đi hơn nửa, bọn họ hát thêm hai ba bài, sau đó cũng chuẩn bị về.
Hướng Biên Đình suýt thì quên gửi tin nhắn cho Hạ Tuyên, nhìn thấy ảnh chân dung WeChat của Hạ Tuyên mới chợt nhớ ra.
Mấy ‘chú’ phòng bên cạnh đang hát đến high, có vài người đã uống đến say mèm, Hạ Tuyên đang chơi trò chơi với mấy người khác, cảm giác điện thoại trong túi hơi rung lên, hắn lấy điện thoại ra nhìn.
Hướng Biên Đình: Thầy Hạ, tôi phải về rồi
Hạ Tuyên: Ra cửa chờ tôi, ba phút
Hướng Biên Đình: Tôi đi ra ngoài rồi
Hạ Tuyên: Tôi nói là cửa KTV
Hạ Tuyên đứng lên, chỉ ra ngoài cửa, ý bảo bọn họ hắn phải đi.
Người đang hát cũng ngừng lại, giơ microphone nói: “Sao anh về sớm thế?”
“Đi về ngủ.” Hạ Tuyên nói: “Tính tiền rồi, mấy cậu từ từ chơi.”
Có người cản hắn không cho đi: “Không phải nói hát xuyên đêm sao? Đi cái gì mà đi nha, không được đi.”
“Ai nói với cậu?” Hạ Tuyên cầm lấy di động, lấy chìa khóa xe trong túi ném cho Tiêu Dịch Dương: “Dù sao không phải tôi.”
Tiêu Dịch Dương bắt lấy chìa khóa, gã đã sớm muốn chạy, gã rất phiền tới những nơi thế này, nếu không phải đi theo Bạch Khâm, gã đã sớm về nhà ngủ ngon, ngồi đây dày vò đã nửa ngày, Hạ Tuyên không đi gã cũng muốn đi.
Bạch Khâm còn ngồi bên kia uống rượu tán dóc với người khác, Tiêu Dịch Dương đi qua choàng cổ hắn: “Đi thôi, về nhà.
Bạch Khâm còn chưa kịp nuốt ngụm rượu trong miệng xuống: “Chưa tới 12 giờ mà?”
Tiêu Dịch Dương thả hắn ra: “Vậy em ở lại đi, lát nữa tự mình gọi xe về, anh với Hạ Tuyên đi trước.”
Hạ Tuyên đã đẩy cửa đi ra ngoài, Tiêu Dịch Dương cầm chìa khóa xe cũng không quay đầu lại, đuổi theo hắn.
Tiêu Dịch Dương đóng cửa lại, Hạ Tuyên quay đầu nhìn gã: “Dù gì cũng chờ cậu ta thêm ba giây.”
Tiêu Dịch Dương cười nói: “Một giây cũng ngồi không nổi nữa, vì cậu ấy tớ đã nhận đủ mấy ngàn giây rồi. Không sao, lát nữa tự bò ra ngoài ấy mà.”
Hai người cũng không chờ hắn, liền bước chân ra bên ngoài, Hạ Tuyên nói với Tiêu Dịch Dương: “Đợi chút, tớ có người mang theo.”
Tiêu Dịch Dương ngẩn người, nhìn hắn, sau đó ‘ừ’ một tiếng, như cười như không, nói: “Mới thêm WeChat đã dùng ngay à.”
Hạ Tuyên không nói gì.
“Cậu ấy đang đợi cậu?” Tiêu Dịch Dương hỏi.
Hạ Tuyên chưa kịp trả lời, Bạch Khâm đã xách theo áo khoác bước ra ngoài, hắn lập tức vọt tới sau lưng Tiêu Dịch Dương, nâng chân lên dùng đầu gối đâm mông gã: “Mẹ nó, hai người không thèm chờ em tí……”
“Em ra trễ chút nữa là tụi anh ở trên đường luôn.” Tiêu Dịch Dương nói.
“Mới ở trong phòng tìm di động.” Bạch Khâm mặc áo khoác vào.
Tiêu Dịch Dương nhìn Hạ Tuyên, nói với Bạch Khâm: “Lát nữa Hạ tổng của em muốn mang theo bạn về, cậu bạn nhỏ.”
Bạch Khâm uống rượu xong, đầu óc phản ứng hơi chậm, sửng sốt hai giây xong liền cười: “Không uổng bỏ thêm WeChat a. Người đâu? Đứng ngoài chờ hả?”
Hướng Biên Đình đúng là đang đứng bên ngoài chờ, mấy đứa bạn đã gọi xe về trường rồi, lát nữa Lâm Vũ Hách trực tiếp về nhà, cậu ta lười gọi xe, định gọi ba tới đón.
“Đợi lát nữa tớ bảo ba tớ chở cậu về.” Lâm Vũ Hách lướt tìm số điện thoại của ba cậu ta: “Aiz, nếu biết về sớm như vậy ta tớ đã gọi điện thoại cho ba rồi……”
“Lát nữa tớ đi về chung với thầy Hạ.” Hướng Biên Đình nói: “Anh ấy sắp ra rồi.”
Lâm Vũ Hách ngẩng đầu nhìn cậu: “……what?”
Đang nói, giọng của Bạch Khâm từ phía sau truyền đến: “Vẫn chưa đi sao hai cậu bạn nhỏ.”
Lâm Vũ Hách quay đầu lại, Bạch Khâm nhìn cậu ta, hỏi: “Sao cậu không sang phòng anh chơi?”
Lâm Vũ Hách cười, vỗ vai Hướng Biên Đình, nói: “Không phải đã có đại biểu đi qua sao ạ.”
“Bạn học của cậu đi rồi?”
“Dạ. Các anh cũng kết thúc sớm ạ?” Lâm Vũ Hách ngó vào trong: “Mấy anh về trước sao? Sao chỉ có ba người thôi?”
Bạch Khâm nhìn Hạ Tuyên với Tiêu Dịch Dương, nói: “Hai chú kia tuổi lớn, chịu không nổi nữa, muốn đi về ngủ.”
Lâm Vũ Hách vui vẻ: “Chưa thấy qua chú nào trẻ tuổi như vậy đấy ạ.”
Lâm Vũ Hách nhìn Hạ Tuyên, cười hỏi: “Thầy Hạ, Đình Đình bắn tim cho anh, anh có hài lòng không?”
Hạ Tuyên cũng nói đùa: “Không hài lòng thì tôi đã không cho cậu ấy đi rồi.”
Lâm Vũ Hách ôm bụng cười to.
Hướng Biên Đình vừa rồi không thấy xấu hổ, lúc này là xấu hổ thật. Cậu quay đầu đi, không nhịn được cười một tiếng, vành tai đỏ bừng.