Mới vừa ấn gửi đi, Tả Thấm liền đưa điện thoại đến trước mặt cậu: [ cậukhông muốn tớ tìm cậu nữa nên mới cố ý nói vậy sao? ]
Trên sân khấu, DJ đang đổi nhạc, giữa lúc âm nhạc tạm dừng, Hướng Biên Đình dùng âm lượng Tả Thấm có thể nghe được, trả lời: “Không phải.”
Ánh đèn màu sắc rực rỡ trên đỉnh đầu không ngừng xoay tròn, bốn phía tối tăm, Hướng Biên Đình không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt Tả Thấm. Cô ấy trầm mặc hồi lâu, vẫn luôn nhìn chăm chú vào Hướng Biên Đình. Hướng Biên Đình cảm thấy chính mình đã nói rất rõ ràng, nên không muốn giải thích thêm gì nữa, liền cúi đầu nhìn điện thoại.
Hạ Tuyên trả lời: Có thể ra ngoài được không?
Rõ ràng sáng mai Hạ Tuyên phải bay về Giang Châu, buổi chiều có khách hàng tới xăm mình, đã đặt hẹn từ lâu rồi, ngày giờ đã xác định xong, trước đó hắn cũng đã định ra kế hoạch là chỉ ở lại Bắc thành hai ngày, cho nên căn bản không nghĩ tới ở chuyện gặp mặt Hướng Biên Đình tại đây.
Hướng Biên Đình đến buổi triển lãm cũng là chuyện hắn không lường trước, nếu ngay từ đầu không gặp mặt thì thôi, nhưng bây giờ đã gặp một lần, hắn liền muốn gặp thêm lần nữa, người vừa nếm đượcchút ngon ngọt chính là như vậy, chuyện gặp mặt cũng là sẽ nghiện.
Hắn vừa mới rời bữa tiệc do đám bạn cũ tổ chức, trước khi tới Bắc thành đã hẹn nhau, không thể từ chối. Nếu tối nay không có bữa tiệc này, hắn chắc chắn đã hẹn Hướng Biên Đình đi ăn cơm.
Bây giờ ăn cũng còn kịp, xem như bữa ăn khuya.
Hướng Biên Đình trả lời Hạ Tuyên: Bây giờ tôi đang ở ngoài
Cậu vừa trả lời xong liền nghe thấy Tả Thấm gọi tên cậu, một đoạn nhạc nền vang lên, át đi tiếng nói chuyện của Tả Thấm.
Hướng Biên Đình ngẩng đầu, phát hiện Tả Thấm vẫn đang nhìn mình. Cô ấy cầm điện thoại đánh mấy chữ, giơ lên trước mặt cậu.
[ đi rangoài tâm sự? ]
Hướng Biên Đình không muốn nói, nhưng vì tôn trọng cảm xúc của chị em phụ nữ, cậu vẫn gật đầu đồng ý.
Lúc đi theo Tả Thấm ra bên ngoài, cậu vừa đi vừa nhìn tin nhắn WeChat.
Vừa rồi, cậu chỉ mới trả lời Hạ Tuyên được một nửa, Hạ Tuyên cũng đã nhắn tin lại.
Hạ Tuyên: Chỗ nào?
Chỗ này đâu đâu cũng là người, Hướng Biên Đình vừa nhìn đường vừa đánh chữ không được tiện, liền đơn giản trả lời hai chữ: Quán bar
Hạ Tuyên: Vớiai?
Hướng Biên Đình đi đến cửa quán bar mới đáp: Bạn học cấp ba
Hạ Tuyên: Không phải cậukhông uống rượu sao
Hướng Biên Đình: Bị kéo tới, thật ra tôi cũng không muốntới
Hướng Biên Đình còn đang cúi đầu đánh chữ, Tả Thấm xoay người nhìn thấy, cảm xúc chồng chất vừa rồi lập tức nảy lên trong lòng, cô cực kỳ tủi thân gọi một tiếng: “Hướng Biên Đình!”
Hướng Biên Đình ngẩng đầu lên.
Cô hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, nghiêng mặt đi nói: “Nếu cậu có chuyện thì trả lời tin nhắn trước đi, xong rồi chúng ta lại nói.”
Hướng Biên Đình ấn tắt màn hình, cầm điện thoại trong tay, nói: “Nói đi.”
Tả Thấm quay đầu lại, hoãn trong chốc lát, hỏi cậu: “Cậu nói như vậy thật sự không phải bởi vì muốn lảng tránh tớ sao?”
“Không có gì phải lảng tránh.” Hướng Biên Đình hơi ngừng, lại nói: “Tớ cũng không cần thiết phải tìm lý do.”
Tả Thấm cười cười: “Tớ cứ nghĩ cậu thấy tớ rất phiền chứ.”
“Không có.”
Tả Thấm vẫn là cười, nhưng lại cười rất gượng ép: “Nhưng tớ vẫn không tin lời cậu nói.”
“Tin hay không tùy cậu.”
Trên mặt Hướng Biên Đình không có biểu cảm gì, Tả Thấm nhìn cậu trong chốc lát, ý cười trên mặt cũng tan đi. Thật ra, cô biết Hướng Biên Đình không có khả năng lấy chuyện này ra để làm lý do, chỉ là trong tiềm thức cô không muốn chấp nhận nó.
“Đó là thật sao?” Tả Thấm nhìn Hướng Biên Đình.
Hướng Biên Đình ‘ừ’ một tiếng.
Tả Thấm trầm mặc thật lâu mới mở miệng: “Cậu là vào đại học mới…… Cậu có người mình thích? Hay là cậu có…… bạn trai rồi?”
“Trước kia tớ cũng không thích nữ, không phải vào đại học rồi mới thay đổi.”
Nhưng chuyện thích nam, đúng là sai khi vào đại học mới hoàn toàn xác nhận.
Hướng Biên Đình cảm giác điện thoại trong tay hơi rung lên, cậu hỏi Tả Thấm: “Còn muốn nói gì nữa không?”
Thật ra thì, Tả Thấm là một người rất độc lập, biết chính mình muốn cái gì mới có thể thẳng tiến không lùi, người như vậy có kiên trì nhưng cũng biết điểm dừng, nếu không sao có thể trò chuyện bình thường với Hướng Biên Đình sau nhiều lần bị từ chối như vậy được.
Tả Thấm là một cô gái rất tiêu sái.
“Cậu chờ một lát.” Tả Thấm bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, ngửa đầu hít hít cái mũi, sau đó xoay người lại, chăm chú nhìn Hướng Biên Đình trong chốc lát, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
“Không nói chuyện nữa, tớ đi trở về.” Tả Thấm dứt lời, xoay người rời đi.
Hướng Biên Đình đứng ở cửa nhìn bóng dáng cô ấy đi xa, lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Hạ Tuyên: Vậy thì đi ăn khuya với tôi
Hạ Tuyên: Tôi tới tìm cậu
Hạ Tuyên: Gửi định vị cho tôi
Hướng Biên Đình: Vừa rồi có chút việc
Hướng Biên Đình: Ăn khuya?
Hạ Tuyên cũng không hỏi người ta có muốn ăn không, chỉ trả về hai chữ: Định vị
Nếu Hướng Biên Đình không muốn ăn thì sẽ trực tiếp từ chối, nhưng so với ngồi ở đây chịu tội, cậu tất nhiên lựa chọn ăn khuya. Cậu cũng không hỏi gì, trực tiếp gửi định vị qua.
Thẩm Trạch thấy Hướng Biên Đình không vào cùng với Tả Thấm, liền đi ra tìm người.
“Tao cứ tưởng mày trộm chuồn đi chứ.” Thẩm Trạch đi tới: “Chuyện như nào vậy? Tả Thấm đều mẹ nó khóc.”
Hướng Biên Đình sửng sốt: “Khóc?”
“Ờ, cứ ngồi đó không nhúc nhích gì, mới vừa nói chuyện còn cười, cười chưa được hai giây đã khóc.”
“Bây giờ còn khóc sao?”
“Đi WC rồi, còn không cho người khác đi theo, không biết còn khóc không.” Thẩm Trạch nhìn Hướng Biên Đình: “Mày làm gì à? Tao là lần đầu tiên thấy nhỏ khóc đó.”
Hướng Biên Đình không muốn nhiều lời, dù sao cũng là chuyện riêng của Tả Thấm, không cần thiết kể lại cho người khác.
“Không có gì để nói.” Hướng Biên Đình nói: “Vào thôi.”
Bên dãy ghế dài gần như không có ai, tất cả đều lên sàn nhảy Disco, vừa rồi Tả Thấm khóc cũng không có nhiều người nhìn thấy. Hướng Biên Đình ngồi xuống không bao lâu, Tả Thấm cũng đã trở lại, cầm ly rượu từ trên bàn uống một ngụm, sau đó nhìn cậu, chỉ sàn nhảy, hỏi: “Có đi nhảy không?”
Hướng Biên Đình chỉ có thể xem khẩu hình miệng của cô ấy để đoán cô ấy đang nói gì, cậu lắc lắc đầu.
Tả Thấm buông ly rượu, đi lên sàn nhảy.
Lúc Hạ Tuyên chạy tới quán bar thì nhận được điện thoại của Bạch Khâm.
“Anh đâu rồi, Hạ tổng?” Bạch Khâm ở đầu kia điện thoại hỏi: “Không ở trong phòng à? Sao gõ cửa không nghe gì hết.”
“Anh ở bên ngoài.”
“Có việc à?”
“Ừ.”
“Khi nào trở về, đi uống rượu không.”
“Cậu đi đi, anh không biết khi nào thì về. Cúp trước.”
Hạ Tuyên cho rằng Hướng Biên Đình nói quán bar chính là nơi uống rượu trò chuyện, nhưng không ngờ lại là sàn nhảy, hắn nhìn đám người đang quay cuồng trên sàn nhảy, hơi nheo mắt lại, trong lòng có chút khó chịu.
Hắn gửi tin nhắn cho Hướng Biên Đình: Tôi tới rồi, cậuở đâu? Nói vị trí cho tôi.
Bên ghế dài cũng chỉ còn lại một mình Hướng Biên Đình, Trần Diệp có trở về vài lần, muốn kéo cậu đi nhảy Disco, nhưng không kéo được.
Hướng Biên Đình cúi đầu chơi game ích trí, trên màn hình bắn ra tin nhắn của Hạ Tuyên, cậu click mở ra xem, ngẩng đầu nhìn vị trí mình đang ngồi.
Hướng Biên Đình đang nhắn tin cho Hạ Tuyên, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi nước hoa dày đặc, ngước mắt lên thì nhìn thấy hai cô gái đang đứng trước mặt cậu, trông lớn tuổi hơn cậu, trang điểm rất đậm, ăn mặc khá hở hang.
Một cô trong đó trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cậu, đà giọng hỏi: “Tiểu soái ca, cậu không đi nhảy sao?”
Hướng Biên Đình hơi nhíu mày, thấy hơi phản cảm khi người nọ vừa tới gần đã ngồi dựa sát cậu như vậy, nếu chỉ đứng đó nói chuyện thì cậu đã không trầm mặt không nói lời nào.
Cô gái còn lại cũng ngồi xuống bên cạnh Hướng Biên Đình, nếu đã đến sàn nhảy chơi, tính cách hẳn là chủ động, phóng khoáng. Vốn là nơi tìm hoa hỏi liễu, giải phóng áp lực, chỗ nào cũng là nhìn vừa mắt ai thì cùng nhau uống rượu, cùng nhau nhảy múa, hai người này vốn ngồi ở dãy ghế dài bên cạnh, chú ý đến Hướng Biên Đình đã lâu.
Bọn họ cũng không có ác ý gì, chỉ là nhìn thấy soái ca nên muốn tán tỉnh một phen, có thể cùng nhau uống một ly, hay nhảy chung một bài vậy càng tốt.
“Thấy cậu hình như ngồi đây một mình lâu rồi?” Một trong hai người hơi nâng giọng nói bên tai cậu: “Muốn nhảy với tôi không?”
Hướng Biên Đình biết nếu dùng âm lượng bình thường để nói chuyện thì bọn họ sẽ không nghe thấy, cậu liền xua tay.
“Vậy thì không vui lắm đâu? Tôi thấy cậu ngồi đây chơi điện thoại nãy giờ.”
Lúc Hạ Tuyên tìm được Hướng Biên Đình thì nhìn thấy bên cạnh cậu có hai cô gái ngồi hai bên, hắn vừa muốn đi qua, bỗng nhiên một người đi tới chắn trước mặt hắn, là một chàng trai mặc áo lông chạm rỗng, quần áo giống như miếng vải rách treo trên người vậy, chỗ nào cũng là lỗ, nồng nặc mùi son phấn.
Hạ Tuyên cau mày nhìn gã.
“Một mình hả soái ca?”
Vừa rồi đã có hai người phụ nữ chặn đường hắn, bây giờ lại chạy tới thằng đàn ông.
“Anh——”
“Cút.” Hạ Tuyên lạnh mặt đi vòng qua gã.
Hướng Biên Đình mới vừa đứng dậy đã nhìn thấy Hạ Tuyên đứng bên ngoài dãy ghế dài, cậu thoáng sửng sốt, hai cô gái bên cạnh cậu cũng đứng lên, một người còn muốn dựa gần bên tai cậu nói chuyện. Cậu còn chưa kịp phản ứng gì thì đã nhìn thấy Hạ Tuyên đi tới.
Hạ Tuyên bắt lấy tay Hướng Biên Đình kéo về phía mình, mặt mày vô cảm nhìn lướt qua hai người kia.
Trên người Hướng Biên Đình không có mùi rượu, chỉ có hương bạc hà thanh đạm, mùi hương ấy hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh nơi đây.
Tiếng nhạc vẫn rất ồn, nhưng Hướng Biên Đình có thể nghe rõ giọng nói của Hạ Tuyên, bởi vì Hạ Tuyên đang dán bên tai cậu nói chuyện.
“Nơi này chơi vui lắm sao?” Hạ Tuyên hỏi cậu như vậy.