Hạ Tuyên hỏi: “Cậu có anh trai?”
Hướng Biên Đình nói: “Anh họ.”
“Hắn ở phòng cậu?”
“Uhm.”
Hạ Tuyên không hỏi thêm nữa, lại chuyển sang đề tài vừa rồi: “Tôi đi ký túc xá giúp cậu lấy sách nhé.”
Hướng Biên Đình thấp giọng ‘ừ’ một tiếng, lại nói: “Cảm ơn anh.”
“Muốn lấy về hết không?”
“Không cần đâu ạ, lát nữa anh chụp cho tôi tấm hình, tôi nói cho anh lấy cuốn nào.”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, nói: “Tối nay không cần gọi đầu bếp tới đâu, tôi nấu cơm.”
Hướng Biên Đình im lặng một hồi mới nói được, Hạ Tuyên không nói gì thêm, cúp điện thoại.
Hướng Biên Đình vừa mới buông điện thoại, liền nghe thấy Giang Lâm lại hỏi một câu: “Ai gọi điện thoại cho cậu đấy?”
“Hàng xóm ạ.”
“Hàng xóm?” Giang Lâm thầm thấy khó hiểu, nét mặt vừa rồi của Hướng Biên Đình lúc nhận điện thoại, ngữ điệu kia, trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy, giống như hơi căng thẳng, không có cảm giác thả lỏng, giọng nói cũng nhẹ nhàng.
“Nam, nữ?” Giang Lâm lại hỏi.
“Nam ạ.”
Giang Lâm cười trêu: “Vừa nãy nhìn cậu, anh còn tưởng bị làm sao chứ.”
Hướng Biên Đình nhìn hắn: “Cái gì?”
Giang Lâm nhìn Hướng Biên Đình từ nhỏ đến lớn, tất nhiên cũng hiểu nhiều về cậu, hơn nữa hắn còn là luật sư, xem mặt đoán ý là bản năng nghề nghiệp, Hướng Biên Đình có gì không thích hợp, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể cảm giác được, nhưng Hướng Biên Đình vừa nói người nọ là nam, hắn lại cảm thấy bản thân đã suy nghĩ nhiều.
Cho nên, lúc này Giang Lâm vẫn giữ giọng trêu đùa: “Nếu cậu không bảo là nam, anh còn tưởng cậu phương tâm ám hứa người ta đấy.”
Hướng Biên Đình nghĩ thầm, có rõ ràng đến vậy sao?
Lại nghĩ, lời này thốt ra từ miệng Giang Lâm cũng chẳng có gì kỳ quái, anh họ cậu vốn là người rất nhạy bén.
Trong lúc nhất thời, cậu chưa kịp đưa ra phản ứng gì, chỉ biết giữ im lặng.
‘Phương tâm’ này cậu đúng là ưng thuận, nhưng cậu cũng chưa đến mức thấy ai cũng ‘ám hứa’ cả.
Hướng Biên Đình trầm mặc vài giây, cười nói: “Sao nhất định phải phương tâm ám hứa với nữ thôi, nam không được sao?”
Giang Lâm chậc một tiếng, nhất thời đoán không ra Hướng Biên Đình là đang nghiêm túc hỏi hắn, hay chỉ đang trêu ghẹo hắn.
Bởi vì chính hắn cũng đã từng ‘phương tâm ám hứa’ với đàn ông, cũng tất nhiên là, không chỉ có một.
“Thằng nhóc thúi cậu còn dám trêu ghẹo lên đầu anh hả?”
Hướng Biên Đình cười không nói gì, không phải cậu trêu ghẹo Giang Lâm, cậu thật sự đang nói đến bản thân.
Thật ra lúc ban đầu, Hướng Biên Đình ý thức được bản thân có khuynh hướng về phương diện kia cũng có chút liên quan đến Giang Lâm. Năm ấy cậu học lớp 9, Giang Lâm tổ chức tiệc sinh nhật tại nhà, cậu và Thẩm Trạch đều đến tham dự, hồi đó trong nhà Giang Lâm có nuôi một con gâu đần, hai người họ chơi đùa với con chó chốc lát, sau đó con chó liền chạy đâu mất. Bọn họ vào hậu hoa viên đi tìm, kết quả lại nhìn thấy Giang Lâm đang hôn môi với một chàng trai khác.
Lúc ấy, mặt Thẩm Trạch đều tái mét, vẻ mặt “sét đánh ngoài giòn trong mềm”, rất là hình tượng hóa. Tuy lần đó, Hướng Biên Đình cũng thấy hơi giật mình, nhưng lại khác với Thẩm Trạch, Thẩm Trạch là bị hoảng sợ, cậu thì lại không. Không những không hoảng hốt mà còn có cảm giác adrenalin tăng cao, tim đập nhanh khi nhìn thấy hình ảnh đó.
Hồi nhỏ, cậu chưa từng thích bạn nữ nào, một chút cảm giác tư tình với con gái đều không có, từ sau chuyện ấy cậu liền cảm thấy bản thân hẳn là thích nam, chẳng qua từ trước đến giờ, cậu cũng không có cảm giác gì khác đối với nam sinh, cho nên về sau nhận thức này cũng dần trở nên mơ hồ.
Mãi đến khi gặp được Hạ Tuyên, cậu mới cảm nhận được rõ ràng hơn.
Trước kia, Giang Lâm cũng từng quen bạn gái, Hướng Biên Đình và Thẩm Trạch đều biết, hai người có làm sao cũng không ngờ lại bắt gặp hắn hôn môi với đàn ông khác.
Lúc ấy, Giang Lâm cũng nhanh chóng phát hiện bọn họ, vỗ nhẹ bả vai người nọ bảo hắn rời đi, hai người cũng chưa thấy rõ mặt người kia.
Giang Lâm cười hỏi bọn họ có phải bị giật mình không, mặt Thẩm Trạch vẫn tái mét, đặc biệt khóhiểu: “Lâm ca, không phải trước giờ anh đều thích con gái sao? sao anh lại……”
Giang Lâm cười nói: “Anh nam nữ đều được.”
Nam cũng được, chuyện này Hướng Biên Đình và Thẩm Trạch là người đầu tiên biết, bởi vì lúc ấy, người hôn môi với Giang Lâm là chàng trai đầu tiên hắn quen. Sau đó, người nhà của hắn cũng biết được chuyện này. Lừa không được, giấu không xong, bởi vì kể từ đó về sau hắn không còn quen bạn gái nữa, đối tượng yêu đương đều là nam.
Hiện giờ, hắn độc thân đã hơn một năm, mắt thấy sắp đầu ba, trong nhà cũng rất sốt ruột, biết hắn cũng không phải ‘không phải là nam thì không được’, nên vội vàng sắp xếp giới thiệu bạn gái cho hắn.
Giang Lâm cũng hiểu rõ bản tính của mình, biết hắn không thích hợp kết hôn, bảo ba mẹ hắn ngừng nghỉ thôi, đừng đi dụ dỗ con gái trong sạch nhà người ta.
Giang Lâm ra khỏi phòng đi WC, lại ra ban công hút điếu thuốc, hút xong lại loanh quanh khắp nhà. Nhà to rộng nên thấy trống vắng, trông cũng quạnh quẽ, rõ ràng phong cách trang hoàng theo hệ màu nhạt, nhưng cảm giác chỉnh thể đều lạnh băng, mãi đến khi vào thư phòng mới nhìn thấy một sắc màu ấm ——
Một bó hoa hướng dương màu vàng tươi được cắm trong bình gốm màu vàng nhạt. Bình hoa được đặt trên bàn sách, nằm gần cửa sổ. Lúc này đã sắp hoàng hôn, ánh chiều tà của mặt trời lặn từ ngoài cửa sổ tiến vào, càng tôn lên sắc ấm của đoá hoa, làm nó càng thêm tươi đẹp.
Lúc Giang Lâm về phòng, Hướng Biên Đình đang ngồi ở mép giường xỏ dép lê, hắn đi qua hỏi: “Muốn làm gì?”
“Đi WC.” Hiện tại, Hướng Biên Đình dựa theo nguyên tắc có thể không động thì không động, cả ngày cũng chưa uống được miếng nước, đây là lần thứ hai cậu đi WC trong hôm nay.
“Có đi được không?” Giang Lâm đỡ cậu đứng lên.
Đây là người anh họ thân với Hướng Biên Đình từ nhỏ đến lớn, không thể so với người ngoài, lúc này Hướng Biên Đình không tự mình nhảy đến phòng vệ sinh mà để anh họ đỡ lấy cậu.
Vào phòng vệ sinh, Giang Lâm còn tri kỷ giúp Hướng Biên Đình mở nắp bồn cầu, đứng ở bên cạnh cười hỏi một câu: “Đi WC có cần anh đỡ không?”
Hướng Biên Đình quay đầu nhìn hắn.
Giang Lâm tiếp tục trêu: “Giúp cậu đỡ chim í.”
Hướng Biên Đình hướng về phía cửa nâng nâng cằm: “Biến đi.”
Giang Lâm cười, đi ra ngoài, cũng không đóng cửa.
“Đóng cửa.” Hướng Biên Đình nói với ra ngoài.
“Lớn rồi, không chịu nổi chọc ghẹo.” Giang Lâm nói xong, đóng cửa lại.
Trường học cách đây gần nên chẳng qua bao lâu, Hạ Tuyên đã trở lại. Giang Lâm vừa mới đỡ Hướng Biên Đình đi đến cửa phòng ngủ, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng ‘tích tích’ ấn mật mã.
Giang Lâm không biết em họ hắn đã sớm chia mật mã cửa cho hàng xóm, có chút nghi hoặc: “Ai vậy?”
Một tiếng ‘tách’ vang lên, Hạ Tuyên mở cửa bước vào, nhìn hai người ở cửa phòng ngủ, không khỏi nhíu mày.
“Hàng xóm của em.” Hướng Biên Đình thấp giọng trả lời Giang Lâm, mắt lại nhìn Hạ Tuyên.
Giang Lâm nhìn Hạ Tuyên, thấy hơi buồn bực, vị hàng xóm này sao vào nhà người khác lại giống như vào nhà mình thế, quen cửa quen nẻo quá đi.
“Thầy Hạ.” Hướng Biên Đình gọi một tiếng.
Hạ Tuyên đáp ‘ừ’, đưa mắt nhìn Giang Lâm.
“Đây là anh họ của tôi.” Hướng Biên Đình giới thiệu cho hắn.
Giang Lâm nhìn Hạ Tuyên gật đầu, Hạ Tuyên cũng gật đầu chào hỏi rồi xách theo nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp.
Giang Lâm đỡ Hướng Biên Đình về phòng, lúc đi vào lại quay đầu lại nhìn Hạ Tuyên, khách quan đánh giá một câu: “Hàng xóm của cậu lớn lên cũng soái đấy nhỉ.”
Hướng Biên Đình quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt Giang Lâm thoáng dừng lại trên người Hạ Tuyên, còn quét người ta từ đầu đến chân, đàn ông cảm thấy hứng thú với đàn ông mới có thể lộ ra ánh mắt này, ánh mắt mang theo thưởng thức và đánh giá.
Hướng Biên Đình có chút dấm.
Hướng Biên Đình được Giang Lâm đỡ tới giường, Giang Lâm hỏi cậu: “Sao hắn lại biết mật mã cửa, cậu nói à?”
“Ừ.” Hướng Biên Đình ngã người lên giường, vẻ mặt hờ hững.
Giang Lâm mẫn cảm nhận ra Hướng Biên Đình thay đổi cảm xúc, nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, kết hợp với nét mặt khi nói chuyện điện thoại lúc nãy, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, hắn ngồi xuống sô pha đơn bên cạnh, bắt chéo chân, đột nhiên hỏi Hướng Biên Đình: “Vị hàng xóm kia của cậu là độc thân à?”
Giang Lâm thích đàn ông, mấy năm gần đây người yêu cũng đều là đàn ông, đột nhiên hỏi cái này, sao có thể không làm người khác nghĩ nhiều được. Hướng Biên Đình nhìn hắn, khẽ nhíu mày, theo bản năng nói: “Hỏi cái này làm gì?”
Giang Lâm chỉ thử một chút, không ngờ lại thật sự thử ra được.
Phản ứng này quá rõ ràng.
Giang Lâm khẽ hít sâu một hơi, đứng dậy đóng cửa lại, sau đó đi đến mép giường, vươn tay búng lên trán Hướng Biên Đình một cái: “Anh hỏi cái này làm gì à? Anh là muốn xem cậu có đang bình thường hay không đấy!”
Hướng Biên Đình nhìn hắn không nói gì, cũng đã nhận ra.
Giang Lâm đè thấp giọng, nói: “Mẹ nó, có phải cậu có ý với người ta không?”
Hướng Biên Đình rũ mắt, thấp giọng nói một câu: “Mắt tinh dữ vậy.”
Không phải Giang Lâm tinh mắt, mà là một loạt hành vi của Hướng Biên Đình đều quá khác thường, hết để người ngoài tùy tiện vào nhà, lại còn nói mật mã cửa cho người ta. Làm Giang Lâm tức muốn hộc máu chính là thằng nhóc này lại còn ăn dấm hắn, vừa rồi hắn chỉ mới thử một xíu.
Giang Lâm trực tiếp vỗ lên đầu Hướng Biên Đình: “Anh thấy trong đầu cậu toàn là bùn thôi, còn dám ăn dấm với anh.”
Hướng Biên Đình có chút xấu hổ, nhưng vẫn không nhịn được cười, cũng rất nghiêm túc hỏi hắn: “Vừa nãy là anh muốn thử em nên hỏi vậy thôi hả?”
“Không thì sao.” Giang Lâm trừng mắt với cậu: “Còn cười nữa.”
“Anh không có ý đó là được, nếu không hai đứa biến thành tình địch vậy chẳng ra sao cả.” Hướng Biên Đình nói.
Giang Lâm lại vỗ lên đầu cậu một cái: “Có tin anh tẩn cậu không hả.”
Hướng Biên Đình bị vỗ đến sụp cả tóc, cậu cau mày gãi gãi đầu: “Đừng cứ vỗ lên đầu em.”
“Anh đang vỗ coi trong đầu cậu có bị rót xi măng không.”
Chuyện thích nam, nếu là hắn thì chẳng sao cả, nhưng với Hướng Biên Đình, Giang Lâm lại cảm thấy chuyện này hơi nghiêm trọng.
“Chuyện gì xảy ra với cậu?” Giang Lâm khẽ nhíu mày: “Bắt đầu từ khi nào? Cậu không phải bị anh ảnh hưởng nên mới vậy đấy chứ?”
“Không phải. Em vốn dĩ đã không thích nữ.”
Nếu như thế, Giang Lâm cũng không có gì để khuyên, xu hướng giới tính cũng không phải muốn bẻ lại là bẻ được, cứ thuận theo tự nhiên đi. Nhưng hắn vẫn cảm thấy hoảng hốt, thằng em họ hắn từ nhỏ đã là con ngoan trò giỏi, làm gì cũng không khác người, sao tự nhiên bảo cong thì cong chứ?
“Hồi cấp ba cậu không quen ai sao?” Giang Lâm nói: “Hay có quen nhưng anh không biết?”
“Không có.” Hướng Biên Đình cười khẽ, còn nói giỡn: “Em không yêu sớm.”
Giang Lâm hừ lạnh: “Anh thấy nếu cậu làm quen với vị hàng xóm kia trước hai năm thì chắc đã yêu sớm rồi đấy.”
Giang Lâm hỏi Hướng Biên Đình: “Người nọ bao tuổi? Đang làm gì?”
Hướng Biên Đình không muốn kể cho Giang Lâm biết quá nhiều, chính bản thân cậu vẫn chưa hiểu hết về Hạ Tuyên, cậu cũng không thích đi đâu cũng nói về Hạ Tuyên cho người khác.
“Bí mật.” Hướng Biên Đình nói: “Anh, không nói chuyện này được không?”
Tính cách Hướng Biên Đình ra sao, Giang Lâm hiểu rõ ràng, vừa thông minh lại có chủ kiến, không bận tâm cũng không sao, mà có bận tâm cũng vô dụng. Giang Lâm lời đã đến bên miệng cũng chỉ có thể nuốt trở vào: “Được.”
Hạ Tuyên xách đồ ăn vào phòng bếp, lúc quay ra lại nhìn thấy cửa phòng ngủ của Hướng Biên Đình đóng lại.
Hắn ngại vị kia là anh họ của Hướng Biên Đình nên mới nhịn, nếu không vừa nãy đã sớm xách người nọ ra ngoài.
Hắn mặc kệ đó là anh họ bên nội, anh họ bên ngoại hay là anh ruột, ai đứng gần Hướng Biên Đình như vậy, hắn chính là không thoải mái.
Hạ Tuyên cầm túi chườm lạnh đi đến cửa phòng ngủ, vẻ mặt có chút không vui, nhưng vẫn hành động lịch sự, gõ vang cửa phòng ngủ.
Hướng Biên Đình nghe tiếng gõ cửa liền nhìn thoáng qua, nói: “Mời vào.”
Hạ Tuyên đẩy cửa bước vào, chạm mắt với Hướng Biên Đình, Giang Lâm đứng ở một bên, ngắn ngủi mắt đối mắt với Hạ Tuyên.
“Xin chào.” Giang Lâm cười nhạt.
“Xin chào.” Hạ Tuyên lễ phép đáp lại.
“Chườm lạnh một chút.” Hạ Tuyên nói với Hướng Biên Đình một tiếng, sau đó xốc lên góc chăn, bắt lấy gót chân Hướng Biên Đình nâng chân cậu lên, nhẹ nhàng xé xuống miếng thuốc dán trên mắt cá chân.
Giang Lâm ở gần đó, trơ mắt nhìn một loạt động tác của hắn, lập tức cảm giác không chỉ có mỗi thằng em họ hắn là không được bình thường.
“Hôm nay cũng phải chườm sao?” Hướng Biên Đình hỏi.
“Phải.” Hạ Tuyên giương mắt nhìn cậu.