Hướng Biên Đình hình như lại ngủ rồi, mắt nhắm lại, hô hấp đều đều, thở ra hơi nóng hầm hập, mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
Hai người đối diện đang vây xem kia vẫn còn đần ra, trong phòng vô cùng yên tĩnh. Bạch Khâm vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, đảo mắt nhìn về phía Hạ Tuyên, phát hiện nét mặt hắn rất bình tĩnh, đối với cái hôn bất ngờ từ bạn học Hướng đồng học lại chẳng hề giật mình, hắn gợn sóng bất kinh như vậy, ngược lại làm hắn và Tiêu Dịch Dương trông có vẻ như chưa hiểu việc đời, giống như hai cây cột cắm ở đây không thể động đậy.
“Anh……” Bạch Khâm trừng mắt nhìn Hạ Tuyên: “Đừng bảo là hai người cặp nhau rồi đấy?”
Hạ Tuyên vẫn đang nghiêng đầu nhìn Hướng Biên Đình, nghe thấy Bạch Khâm hỏi vậy chỉ ‘ừ’ một tiếng.
Bạch Khâm đột nhiên quay đầu nhìn Tiêu Dịch Dương, hai mắt càng trợn to hơn.
Hướng Biên Đình rướn người bò lên người Hạ Tuyên, tư thế này nhìn thấy cũng mệt, Hạ Tuyên hơi nghiêng người, trực tiếp bế ngang cậu lên.
Giây lát, Hướng Biên Đình lại tỉnh một chút, híp mắt mơ màng nhìn Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên cúi đầu, đưa mặt đến gần trước mắt cậu: “Hôn thêm một cái không?”
Hướng Biên Đình có hơi say, nhưng chưa say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, chỉ là cả người cứ mơ mơ màng màng, làm chuyện gì cũng không lướt qua não. Cậu ngưỡng mặt lên, thật sự hôn Hạ Tuyên lần nữa.
Bạch Khâm ở đối diện chậc một tiếng, lại thấy Hạ Tuyên bế người ta vào phòng ngủ.
Lúc Hạ Tuyên bế Hướng Biên Đình đặt lên giường, Hướng Biên Đình đã ngủ rồi. Hạ Tuyên giúp cậu đắp chăn lại, cúi người hôn lên chóp mũi cậu, sau đó đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương đã ngồi xuống tiếp tục nướng thịt, Bạch Khâm ngước mắt nhìn Hạ Tuyên từ trong phòng đi ra: “Có phải nên giải thích một chút không, Hạ tổng?”
“Giải thích cái gì.” Hạ Tuyên ngồi xuống: “Không phải cậu biết rồi sao.”
“Giải thích một chút hai người ở bên nhau thế nào a!” Bạch Khâm nhìn về phía phòng ngủ: “Anh ngồi hỏa tiễn à, sao im im mà tiến độ trăm phần trăm rồi? Cũng không nói cho tụi này biết một tiếng.”
Hạ Tuyên thả thịt bò lên bàn nướng: “Bây giờ không phải đã biết rồi sao, mới hai hôm nay thôi, hai cậu biết không tính muộn.”
Tiêu Dịch Dương quay đầu nhìn hắn: “Cậu nói với cậu ấy?”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng.
“Cuối cùng cũng thổ lộ.” Bạch Khâm cười, lật mặt miếng ba chỉ trên bàn nướng: “Nhưng tiến độ của hai người cũng nhanh ghê nhỉ, hồi trước em còn nghĩ tiểu Hướng không có ý kia với anh đâu, chưa gì hai người đã cặp với nhau, đúng là không cho người ta có thời gian phản ứng gì hết.”
“Không phải lần trước anh nói có biểu đạt với tiểu Hướng mấy lần mà cậu ấy không có phản ứng gì sao, sao giờ tự nhiên phát triển đến mức này rồi?” Bạch Khâm nhìn Hạ Tuyên.
Tiêu Dịch Dương ăn miếng thịt, nói: “Biểu đạt không đúng chỗ chứ gì.”
Bạch Khâm vui vẻ: “Có lần em còn hỏi hắn, có phải sợ doạ người ta chạy nên mới không dám nói rõ không, em còn nghĩ cũng có chuyện Hạ tổng không dám làm nữa đó.”
Tiêu Dịch Dương rất hiểu biết Hạ Tuyên: “Hắn là lo nhỡ người ta không tiếp thu được, chính hắn sẽ mất chừng mực ấy mà.”
Bạch Khâm cười nhìn về phía Hạ Tuyên: “Thế nào, Hạ tổng còn muốn bá vương ngạnh thượng cung sao.”
Hạ Tuyên rót một ngụm bia, nhìn Tiêu Dịch Dương nói: “Nếu lúc trước Bạch Khâm không muốn ở bên cậu, cậu sẽ thế nào?”
“Buông tay.” Tiêu Dịch Dương trả lời rất kiên quyết.
Đây là sự khác nhau giữa Tiêu Dịch Dương và hắn, nếu Hướng Biên Đình không thể tiếp thu, hắn sẽ không có khả năng nói buông tay là buông tay, hắn không phải kẻ sĩ, dù có phải cưỡng đoạt, ép buộc, hắn cũng nhất định sẽ nắm chặt Hướng Biên Đình trong tay. Cho nên lúc trước hắn mới từ tốn chậm rãi, vẫn luôn không nói rõ, nếu không sẽ giống như Tiêu Dịch Dương đã nói, nếu kết quả không phải như hắn muốn, hắn tám chín phần mười sẽ vứt bỏ chuẩn mực.
Bạch Khâm cười lạnh một tiếng, liếc Tiêu Dịch Dương: “Cho nên hồi trước nếu ông đây không đi tìm anh, có phải anh tính đi Mỹ làm lại nhân sinh đúng không?”
Tiêu Dịch Dương cười cười: “Nếu anh muốn đi, ngày đó em sẽ không gặp được anh rồi.”
“Đêm nay chờ xem, tui gặm chết anh.”
“Được, tắm rửa sạch sẽ chờ em.”
Bạch Khâm vui vẻ cười hai tiếng, cười xong mới lấy lại tinh thần: “Sao tự nhiên kéo đề tài lên hai đứa mình rồi.”
Tiêu Dịch Dương cười, nâng cằm về phía Hạ Tuyên: “Hỏi hắn.”
Bạch Khâm gắp miếng thịt thăn, nhìn thịt nói: “Ai da, miếng tiểu thịt tươi này coi như bị Hạ tổng ăn rồi.”
Tiêu Dịch Dương nhìn thoáng qua chỗ phòng ngủ: “Tửu lượng của tiểu thịt tươi không tốt lắm nhỉ, ngủ rồi à?”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng.
“Vừa mới hôn anh một cái làm tụi này thấy giật mình luôn.” Bạch Khâm nhìn Hạ Tuyên: “Hạ tổng vui muốn chết chứ gì.”
Hạ Tuyên gật gật đầu: “Ờ.”
Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương nhìn nhau, đều không nhịn được cười.
Hướng Biên Đình ngủ rất say, Hạ Tuyên giúp cậu thay thuốc dán cậu cũng không tỉnh, Hạ Tuyên không bế cậu về nhà, trực tiếp để cậu ngủ trên giường hắn.
Hắn lấy khăn ấm lau mặt cho Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình động đậy mí mắt, hơi mở mắt ra. Cậu mở mắt không nổi, híp mắt, nghiêng mặt qua, dùng mặt cọ cọ cánh tay Hạ Tuyên. Cậu lại nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Hình như em uống nhiều quá, chú Hạ.”
“Ừ, em uống nhiều quá rồi.” Hạ Tuyên cúi người xuống, hôn lên vành tai cậu, gọi một tiếng “bảo bảo”.
Hướng Biên Đình nhắm mắt lại, hàng mi run rẩy, một bên tai trở nên đỏ bừng.
Hạ Tuyên hôn từ vành tai xuống, hôn đến cổ, hôn đến xương quai xanh, khẽ cắn lên chỗ xương nhô lên, nghe thấy Hướng Biên Đình đứt quãng hừ nhẹ.
Sườn mặt Hướng Biên Đình đè lên khăn lông, môi hôn lên cánh tay Hạ Tuyên, đầu lưỡi khó dằn nổi duỗi ra, liếm lên mạch đập trên cổ tay hắn. Hơi thở của Hạ Tuyên trở nên thô nặng, cúi đầu ngậm lấy đầu lưỡi không an phận của cậu, lấp kín môi cậu.
Hướng Biên Đình say, môi lưỡi vô lực, mềm như bông, đầu óc mơ hồ, chỉ biết há mồm thừa nhận nụ hôn sâu từ Hạ Tuyên, đã quên phải đáp lại thế nào, hôn nửa phút, bên khóe môi liền có nước miếng trượt xuống.
Hạ Tuyên liếm lên khóe môi cậu.
Hướng Biên Đình đầu váng mắt hoa, mới vừa mở to mắt liền nhắm lại.
“Anh đi tắm.” Hạ Tuyên thấp giọng nói bên tai cậu.
Hạ Tuyên tắm xong quay lại thì Hướng Biên Đình đã ngủ, ngủ rất ngon là khác, Hạ Tuyên không muốn đánh thức cậu, cũng không quấn lấy cậu nữa, xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh cậu, kéo người vào lòng, tắt đèn ngủ.
Đêm nay, Hướng Biên Đình ngủ rất say, lúc tỉnh lại mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà sửng sốt một hồi, cảm giác như bị mất trí nhớ, đầu óc trống rỗng, không nhớ được chuyện xảy ra trước khi ngủ.
Cậu ngẩn người chốc lát, bỗng nhiên quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Hạ Tuyên không có đây.
Cậu nhìn bức màn bên cửa sổ, ngẩn người.
Không phải bức màn trong phòng cậu.
Chăn đắp trên người cũng không phải chăn trong phòng cậu, trên chăn có một mùi hương quen thuộc—— đây là phòng của Hạ Tuyên.
Hướng Biên Đình xoa xoa huyệt Thái Dương, ký ức chậm chạp quay trở lại, chỉ là linh tinh vụn vặt, có cái nhớ được, có cái nhớ không ra, ví dụ như cậu vào phòng Hạ Tuyên bằng cách nào, rồi ngủ lúc nào, cậu hoàn toàn nhớ không được.
Hướng Biên Đình xốc chăn lên mới ngửi thấy mùi rượu trên người mình, quần áo cũng là bộ mặc tối qua.
Cậu bị mùi vị trên người xông đến nhíu chặt mày.
Tối qua không thay quần áo cũng không tắm rửa, cứ để vậy ngủ trên giường Hạ Tuyên.
Chắc chết.
Tối qua, Hạ Tuyên tám phần là ngủ phòng cho khách.
Vừa mới nghĩ thế, Hướng Biên Đình quay đầu nhìn thấy điện thoại của Hạ Tuyên trên tủ đầu giường, điện thoại của cậu và Hạ Tuyên đặt cạnh nhau, đã hết pin, tắt máy.
Hướng Biên Đình xuống giường, nhảy lò cò tới cửa, mở cửa nhìn ra bên ngoài, cậu ngó ra phòng khách, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Hạ Tuyên từ bên cạnh truyền đến: “Dậy rồi?”
Cậu đột nhiên quay đầu, đỡ khung cửa nhìn Hạ Tuyên đứng ở cửa phòng tắm.
Hạ Tuyên ở trong phòng tắm bên cạnh vừa mới tắm xong, trên người mặc áo tắm dài, tóc vẫn còn nhỏ nước.
“Có bị đau đầu không?” Hạ Tuyên hỏi cậu.
Hướng Biên Đình lắc đầu, vẻ mặt ngơ ngác.
Hạ Tuyên đi về phía cậu, trên người mang theo hương thơm của sữa tắm.
“Đi ăn sáng trước.” Hạ Tuyên ôm lấy eo cậu, theo thói quen muốn bế cậu lên. Trên người Hướng Biên Đình có mùi, ngay cả chính cậu cũng ghét bỏ, Hạ Tuyên mới vừa tắm xong, cậu không muốn để dính lên người hắn.
Cậu đè lại tay Hạ Tuyên, nói: “Anh đừng ôm em, trên người em hôi lắm, đừng để dính lên người anh, nạng của em đâu?”
“Phòng khách.” Hạ Tuyên nói xong vẫn là bế Hướng Biên Đình lên, chỉ vài bước đi đến trước bàn ăn, đặt cậu xuống ghế.
“Hôm qua, anh…… ngủ với em à?” Hướng Biên Đình hỏi hắn.
“Ừ.”
“Không thấy hôi sao?”
“Không hôi.”
Hướng Biên Đình nhìn áo tắm dài trên người hắn, nhỏ giọng nói: “Không hôi mà anh đi tắm.”
“Sáng nào anh cũng tắm, không phải do em hôi hay không.” Hạ Tuyên đi vào phòng bếp, vài phút sau bưng tách cà phê đi ra.
Hắn từ tủ lạnh lấy bình sữa bò cho Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình nhìn cà phê của hắn, nói: “Em không uống sữa bò, em muốn uống cái này.”
Hạ Tuyên lại vào phòng bếp làm cho cậu một ly, đưa đến trên bàn, hỏi cậu: “Muốn thêm đường, thêm sữa không?”
Hướng Biên Đình lắc đầu, bưng tách cà phê nhấp một ngụm: “Em thích đắng.”
Khẩu vị của hai người giống nhau, Hạ Tuyên cũng thích uống cà phê đen.
“Hôm qua anh ôm em về phòng à?” Hướng Biên Đình hỏi hắn.
Hạ Tuyên gật đầu, nhìn cậu: “Quên rồi?”
“Có chút, ngủ lúc nào cũng không nhớ rõ lắm.”
“Uống hai lon bia thôi đã quên rồi.”
Hướng Biên Đình cười cười: “Em cùi bắp mà.”
“Cái gì cũng không nhớ sao?”
Hạ Tuyên hỏi câu này làm người khác rất khó không nghĩ nhiều.
“Hôm qua em không làm chuyện gì khác thường chứ?”
“Không.”
Hướng Biên Đình nhẹ nhàng thở ra, nhưng một hơi còn chưa kịp thở xong đã nghe thấy Hạ Tuyên nói thêm một câu: “Chỉ hôn anh hai lần.”
Hướng Biên Đình sửng sốt: “…… Cái gì?”
“Hôn anh hai lần.” Hạ Tuyên lặp lại, hai mắt chăm chú nhìn cậu.
Hướng Biên Đình hoàn toàn không nhớ có chuyện này, cậu nuốt nuốt nước miếng, cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy: “Em…… chắc không phải là hôn trước mặt hai người họ chứ?”
Hạ Tuyên gật gật đầu.
Hướng Biên Đình cúi đầu che miệng lại, vành tai lập tức đỏ bừng. Cậu ngước mắt liếc Hạ Tuyên một cái, tay vẫn còn che miệng: “Em…… hôn thế nào?”
Hạ Tuyên cười nói: “Diễn tả lại cho em một lần nhé?”
Hướng Biên Đình lắc đầu, bưng cà phê lên uống một ngụm, rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Em chỉ muốn biết là hôn kiểu gì thôi.”
“Kiểu moah moah.”
Hướng Biên Đình bật cười, thở dài nói: “Em còn hôn hai lần a……”
“Lần thứ hai là anh lừa em hôn.” Hạ Tuyên thản nhiên.
“Vậy à.” Hướng Biên Đình rũ mắt cười, nói đùa: “Em còn tưởng hai lần đều là em đơn phương cưỡng hôn chứ.”
“Cái đó không gọi là cưỡng hôn.”
Hướng Biên Đình ngước mắt nhìn hắn.
“Anh thích em làm vậy.” Hạ Tuyên nói.