Hướng Biên Đình trở về Giang Châu cũng không phải vì cáu kỉnh với ba cậu, cậu không phải đứa trẻ với tâm trí chưa trưởng thành, cũng không muốn hành động theo cảm tính trong chuyện này. Chủ yếu là cậu muốn bày tỏ quyết tâm với ba cậu thôi.
Hướng Biên Đình dọn dẹp giường đệm ký túc xá xong liền chạy đến nhà Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên xuất viện được một ngày cũng không nghỉ ngơi mà lập tức trở lại làm việc, mang theo vết thương đến tiệm xăm mình cho khách.
Khách hàng hôm nay đã đến đây được hai lần rồi, đặt hẹn xăm cánh tay, lần trước chỉ vẽ đường viền, hôm nay là tới tô màu. Cậu ta là từ nơi khác đến, là một chàng trai rất hay nói cười. Chính bản thân cậu ta cũng là học sinh của học viện Mỹ Thuật, đã chú ý đến tác phẩm của Hạ Tuyên từ rất lâu, cũng rất thích, là fan ruột của Hạ Tuyên.
Trong phòng xăm được bật sưởi, lúc Hạ Tuyên xăm mình vẫn đội mũ, nhưng chưa được một lát, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Hắn ngại nóng, liền cởi mũ xuống. Mũ lưới trên đầu bị gỡ xuống, tóc hắn lại ngắn ngủn, phần băng gạc bao lại vết thương có thể dùng băng dán y tế cố định lại. Đội cái mũ lưới ấy trên đầu quá khoa trương, còn siết da đầu.
Chàng trai thấy băng gạc trên đầu hắn thì hoảng sợ: “Thầy Hạ, đầu anh làm sao vậy?”
“Rách.”
“Sao lại bị thế ạ?”
“Đập.”
Chàng trai nhỏ giọng “má ơi” một tiếng.
Lần trước gặp Hạ Tuyên, thấy hắn vẫn còn một đầu tóc nâu hơi xoăn, lần này trực tiếp cạo thành đầu đinh, chàng trai nhìn chằm chằm đầu hắn hơn nửa ngày.
Hình xăm trên cánh tay không thể hoàn thành chỉ qua hai lần xăm, trong tình huống bình thường, nếu khách hàng không có yêu cầu làm gấp, Hạ Tuyên sẽ không xăm quá tám tiếng cho một hình xăm lớn. Sức chịu đựng của làn da con người có hạn, xăm lâu rồi, dù trạng thái của thợ xăm vẫn ổn, nhưng khách hàng chưa chắc đã chịu nổi.
Trời gần tối, Hạ Tuyên liền kết thúc công việc, chàng trai nói cậu ta vẫn có thể chịu đựng thêm một lát, Hạ Tuyên tắt máy xăm, nói: “Có chịu thêm một lát cũng không xăm xong hôm nay được.”
Chàng trai nâng cánh tay để Trình Dư quấn màng bọc lên, nhìn Hạ Tuyên cười nói: “Nói thật, tôi cũng chịu không nổi nữa, cảm giác ngồi yên chỗ đó như mất hồn vậy, cánh tay không còn là của mình nữa.”
Hôm nay, Tưởng Văn Vân hẹn Hạ Tuyên ăn cơm, còn gọi Tiêu Dịch Dương, Bạch Khâm, với mấy người bạn trong giới. Bên Hạ Tuyên vừa kết thúc, hắn liền tới rồi, Bạch Khâm cũng theo đến đây. Tưởng Văn Vân cắn điếu thuốc đi tới cửa phòng xăm nhìn vào trong, thấy kiểu tóc mới của Hạ Tuyên thì sững sờ: “Sao tự nhiên cạo đầu vậy.”
Bạch Khâm đi tới, nói: “Tiêu Dịch Dương cạo cho hắn đó.”
Tưởng Văn Vân bật cười: “Tao cứ nghĩ Hạ tổng coi trọng hình tượng idol lắm chớ, sao bảo cạo liền cạo thế.”
Chàng trai vừa được Hạ Tuyên xăm mình quay đầu lại nhìn Tưởng Văn Vân, cười nói: “Cạo rồi cũng không ảnh hưởng nhan giá trị mà, trông càng ngầu, càng năng động.”
Tưởng Văn Vân nói: “Nói cũng đúng, cạo thành đầu trọc cũng không ảnh hưởng đến nhan giá trị của hắn.”
Chuyện Hạ Tuyên nằm viện mấy ngày, ngoại trừ Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương ra, cũng chỉ có Tưởng Văn Vân biết. Nhưng hắn không biết Hạ Tuyên ở bệnh viện nào, Hạ Tuyên không nói, đôi phu phu Tiêu, Bạch cũng chẳng thèm lộ chút tiếng gió, ngay cả Lý Vân Mục ở lại bệnh viện trực ban cùng ngày cũng không chịu nói.
Chuyện Hạ Tuyên bị thương cũng có rất nhiều người biết, dù sao thì hôm đó không chỉ có đám của Tưởng Văn Vân có mặt ở hiện trường. Hạ Tuyên nằm viện không muốn bị quấy rầy, nếu không chỉ cần để lộ chút tin tức thì chẳng được yên tĩnh nữa.
Biết Hạ Tuyên xuất viện, Tưởng Văn Vân vốn định mang theo chút đồ đến nhà thăm hắn, nhưng ngờ đâu thằng này vừa mới ra viện đã tới tiệm đi làm. Thôi chẳng cần thăm, trực tiếp mời đi ăn tối, an ủi bệnh nhân tí.
Hạ Tuyên rửa tay xong tới khu nghỉ ngơi rót ly nước uống. Từ lúc về tối hôm qua đến giờ, Bạch Khâm mới nhìn thấy hắn, Bạch Khâm cũng biết hôm qua hắn bay sang Bắc thành tìm Hướng Biên Đình, còn quay về trong ngày. Đối với chuyện này, hắn chỉ phán một câu—— phong cách rất Hạ Tuyên.
“Chạy một chuyến dỗ được người ta chưa?” Bạch Khâm đi tới hỏi một câu.
“Ừ.”
“Anh giỏi ghê, bay một cái liền qua đó.”
Tưởng Văn Vân đứng bên cửa sổ hút thuốc, nghe vậy hơi khó hiểu: “Bay? Bay đi đâu?”
“Tìm bạn trai đó.” Bạch Khâm nói: “Mang theo vết thương, ngàn dặm truy phu.”
“Thiệt hay giả.” Tưởng Văn Vân ngậm điếu thuốc, bật cười, vẫn cứ không tin: “Hạ tổng cũng luyến ái não như vậy à.”
“Tự mày hỏi hắn đi, có phải hôm qua ngàn dặm truy phu không.”
Tưởng Văn Vân ‘xuỳ’ một tiếng, nhìn Hạ Tuyên: “Người đâu? Không mang theo về sao? Không phải đi truy phu sao.”
“Người ta chưa có khai giảng đâu.” Bạch Khâm nói.
Tưởng Văn Vân sửng sốt: “…… Khai giảng? Còn là học sinh sao? Hay sinh viên?”
Hắn biết Hạ Tuyên có người yêu, nhưng không biết đối phương lại trẻ đến vậy, cứ nghĩ rằng ít nhất đã đi làm rồi.
Tưởng Văn Vân đi tới búng tàn thuốc vào gạt tàn trên bàn, hỏi Hạ Tuyên: “Mày nghiêm túc hay chỉ là chơi thôi?” Hắn hút điếu thuốc, lấy kinh nghiệm của người từng trải nhắc nhở Hạ Tuyên: “Nếu như nghiêm túc, khuyên mày đừng nghiêm túc quá, trẻ tuổi quá tính tình không vững, về sau thế nào ai biết, đến lúc đó mày nghiêm túc rồi chìm đắm vào, người ta thì thấy hết cảm giác mới mẻ rồi vỗ mông chạy lấy người, tới lúc đó mày nói mày có đáng giá không? Nói câu hiện thực, người nhà cậu ta biết cậu ta đang quen mày không? Cậu ta có muốn dẫn mày tới gặp người nhà không? Cậu ta——”
Hạ Tuyên nhíu mày, đang định nói gì, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
“Tuyên ca.”
Ba người đồng thời nhìn về phía cửa.
Hướng Biên Đình từ bên ngoài bước vào, Hạ Tuyên cầm ly nước, sửng sốt, sau đó buông cái ly, lập tức đi về phía cậu.
Tưởng Văn Vân chưa gặp Hướng Biên Đình lần nào, quay đầu nhìn Bạch Khâm, hỏi: “Ai vậy?”
“Mày nói ai.” Bạch Khâm cong môi, cười.
Tưởng Văn Vân lại quay đầu đánh giá Hướng Biên Đình, khí chất ấy, diện mạo ấy, trên người vẫn còn dáng dấp học sinh, khỏi cần đoán.
“Tự mình nhìn đi, xem Hạ tổng chúng ta có đáng giá không.” Bạch Khâm nói.
Tưởng Văn Vân ngậm điếu thuốc, cười cười: “Tao vừa rồi cũng không phải giội nước lã, chỉ là phân tích vấn đề cụ thể thôi, đều là rút ra từ kinh nghiệm.”
“Sao em về rồi?” Hạ Tuyên hỏi Hướng Biên Đình.
Hướng Biên Đình dùng ngón trỏ chọt nhẹ lên ngực Hạ Tuyên, thấp giọng nói: “Lòng hướng về nhau.”
“Cho nên em về.”
“Mới nãy em đến nhà nhưng không thấy anh, liền biết chắc anh đến đây. Vết thương chưa lành sao anh đi làm lại rồi?”
“Về lúc nào?”
“Vừa mới về.”
“Ăn tối chưa?”
“Chưa ạ.”
Tưởng Văn Vân tắt điếu thuốc, đi tới: “Vậy vừa lúc, đi cùng đi.”
Hạ Tuyên giới thiệu với Hướng Biên Đình: “Bạn anh, Tưởng Văn Vân.”
“Chào anh.” Hướng Biên Đình nhìn hắn gật đầu, chào hỏi.
“Chào cậu.” Tưởng Văn Vân cười đáp: “Tôi hẹn Tuyên ca của cậu ăn cơm, cậu cũng đi cùng đi, đều là bạn của Tuyên ca nhà cậu hết.”
Hướng Biên Đình muốn nói không đi nhưng sợ bác mặt mũi người ta, cậu nhìn Hạ Tuyên, gật đầu đáp: “Được ạ.”
Tưởng Văn Vân không khỏi nhíu mày.
Tiêu Dịch Dương đến giờ vẫn chưa thấy bóng đâu, Tưởng Văn Vân quay đầu hỏi Bạch Khâm: “Vịkia nhà mày đâu? Không có hứng ăn cơm à?”
“Hắn có việc, bảo chúng ta đi trước.”
“Vậy được, đi thôi.”
Bốn người lái hai chiếc xe, Tưởng Văn Vân còn phải đi đón người. Hôm nay, Bạch Khâm không lái xe nên ngồi chung xe Hạ Tuyên. Trên đường, Hướng Biên Đình hỏi Hạ Tuyên: “Sao anh lại gỡ mũ lưới xuống? Băng gạc cố định được không?”
“Cố định được.” Hạ Tuyên nghiêng đầu nhìn cậu: “Đội cái lưới kia không cảm thấy chỉ số thông minh của anh giảm xuống còn 50 à?”
Hướng Biên Đình bật cười: “Không cảm thấy, em lự kính* anh lắm mà.”*là filter, hiểu theo ý là có cái nhìn đẹp đẽ, hoàn hảo về người đó
Tưởng Văn Vân tổ chức bữa tối hôm nay là vì Hạ Tuyên, vị trí là một nhà hàng chuyên các món dưỡng sinh. Bên trong ghế lô rất náo nhiệt, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng nói cười rôm rả. Mấy người Hạ Tuyên vào phòng, Bạch Khâm vào trước, Hạ Tuyên và Hướng Biên Đình đi theo ở phía sau.
Trong phòng, mọi người tươi cười chào hỏi bọn họ, vừa thấy bên cạnh Hạ Tuyên là gương mặt mới, khí chất khác biệt với bọn họ, trông còn non choẹt. Vì thế, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Hướng Biên Đình.
Không biết là ai nói một câu: “Bạn mới à.”
Trên cổ người nọ có xăm một con rắn quấn quanh cổ, giọng nói thô ách, đang nhìn Hướng Biên Đình.
Hạ Tuyên xách lên ấm trà trước mặt rót trà cho Hướng Biên Đình, nghiêng đầu, thấp giọng nói với cậu: “Em chỉ phụ trách ăn là được rồi.”
Hướng Biên Đình cười, nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh sợ em không được tự nhiên sao?”
“Anh biết em không thích trường hợp này.”
“Không phải không thích.” Hướng Biên Đình hơi nghiêng đầu, tiếng nói chuyện chỉ có Hạ Tuyên có thể nghe thấy: “Em đang tham dự vào cuộc sống của anh, em thấy thú vị lắm.”
Hai người họ ngồi sát quá, có người nhìn thấy tò mò không chịu được.
“Hạ tổng, anh mang theo bạn à?” Có người không nhịn được hỏi: “Không giới thiệu một chút sao?”
Hạ Tuyên và Hướng Biên Đình nhìn nhau, đáp: “Người nhà.”
“Đ*.”
Tưởng Văn Vân từ bên ngoài bước vào, cởi áo khoác, vỗ lên lưng ghế người nọ: “Còn giới thiệu cái gì, thân phận đều đặt ra đấy rồi còn không nhìn thấy à.”
“ĐM……”
“Ở trước mặt cậu bạn nhỏ thì đừng câu nào cũng ‘ĐM’ đi.”
Bữa cơm này, Hướng Biên Đình ăn rất thoải mái, mặc dù những người này đều cực kỳ tò mò về cậu, nhưng không ai dẫn dắt đề tài về phía cậu cả. Một bàn người đều hiểu rõ tính tình Hạ Tuyên, biết hắn là người tôn trọng không gian riêng, cái không nên hỏi thì sẽ không hỏi lung tung.
Tiêu Dịch Dương đến muộn mười phút, là người đến cuối cùng, gã không biết Hướng Biên Đình đã trở lại, vừa bước vào nhìn thấy cậu ngồi bên cạnh Hạ Tuyên thì sửng sốt vài giây. Gã ngồi xuống ghế bên cạnh Bạch Khâm, cách đó hai ghế, nhìn Hạ Tuyên, hỏi Hướng Biên Đình: “Hắn tới Bắc thành còn kéo cậu về luôn à?”
Hướng Biên Đình lắc đầu, nói: “Không ạ, anh ấy bay về một mình. Em đuổi theo.”
Ba người ngồi một loạt nghe vậy, đều bị cậu chọc cười.