Hướng Biên Đình mua nạng y tế, còn mua một đôi, nhìn thấy Hạ Tuyên đần mặt lấy hai cái nạng ra khỏi thùng, cậu bỗng rất muốn cười.
Cặp nạng này tới trễ hai ngày nữa là chân cậu đi lại được luôn.
Hạ Tuyên đưa cặp nạng cho Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình chống nạng đi một vòng trong phòng khách.
Cũng chưa đến nỗi mất giá trị sử dụng, có cái để chống đỡ, so với nhảy lò cò một chân thì đỡ hơn nhiều, dùng cái này hành động một mình cũng tiện.
“Dùng khá tốt đấy chứ.” Hướng Biên Đình chống nạng đi tới trước mặt Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng: “Không cần nhờ anh nữa.”
Hướng Biên Đình tới gần hắn, tiến đến trước mặt hắn, thấp giọng nói: “Hay bây giờ em vứt nó đi nhé?”
Hạ Tuyên xoa nắn vành tai cậu: “Giữ lại đi, chừa cho nó chút tôn nghiêm.”
Hướng Biên Đình bị chọc cười, cậu đang cười, Hạ Tuyên bỗng hôn lên môi cậu một cái, nói: “Anh đi đây.”
Hướng Biên Đình nhấp môi: “Uhm.”
“Ở nhà đừng đi lại nhiều, cũng đừng chống nạng đi lung tung.”
Hướng Biên Đình gật gật đầu, lại nói: “Lúc về anh mua giúp em hai cây mía đi.”
Hạ Tuyên nhìn cậu không nói, trực giác mách bảo cậu nhóc này lại muốn nghịch ngợm.
“Để em so với cặp nạng này chút, coi thử cái nào tiện tay hơn.” Hướng Biên Đình đã sắp nhịn không được, vừa nói vừa cười: “Nếu cây mía tiện tay hơn thì em chống nó đi, nghe lời anh, thấy khát thì cầm lấy gặm gặm.”
Hạ Tuyên cong mắt cười, tiếp lời đùa của cậu: “Ừ, để tối anh mua hai cây về, muốn loại nào, da xanh hay da tím?”
Hướng Biên Đình cười hồi lâu mới nói: “Trước giờ em cứ tưởng anh đứng đắn lắm chứ.”
“Thế nào mới là đứng đắn?” Hạ Tuyên cong ngón trỏ, dùng đốt ngón tay nâng mặt cậu lên: “Anh cảm thấy anh đứng đắn hơn em nhiều đấy.”
Hướng Biên Đình cúi đầu cười không ngừng.
Thật ra cũng chỉ có trước mặt Hạ Tuyên thì cậu mới như vậy, chứ ở trước mặt người khác thì không bao giờ, nói tóm lại cậu cũng là một người rất đứng đắn đấy.
“Cho nên muốn mía tím hay mía xanh?” Hạ Tuyên hỏi.
“Tím đi.” Hướng Biên Đình nói: “Mua một cây thôi, tước vỏ chặt khúc, em không cầm chống, chủ yếu là muốn gặm.”
Hạ Tuyên cười trêu: “Được.”
Hạ Tuyên đi rồi, Hướng Biên Đình chống nạng đi vào phòng ngủ mặc áo khoác, sau đó ra ban công nằm trên sô pha một lát. Hai hôm nay cứ nằm lì trong phòng, đã lâu không hít thở không khí bên ngoài. Cậu cũng mang Peter ra khỏi bể kính, một người một rắn nằm trên sô pha phơi nắng.
Lúc Hạ Tuyên đến tiệm cà phê, Ninh Viễn đang đứng trong một góc quầy đóng gói cà phê, mắt phải bọc một miếng băng gạc, cậu ấy cong lưng cúi đầu tròng bọc ly vào ly cà phê, động tác chậm hơn ngày thường.
Có khách hàng đang đứng trước quầy, nhìn cậu ấy với vẻ mặt rất phức tạp.
“Cậu gì ơi, hay cứ để tôi tự làm lấy cho.” Vị khách không nhịn được, nói.
Ninh Viễn không phản ứng, vẫn cúi đầu làm việc của mình.
“Cậu đã như vậy rồi mà vẫn tới làm sao?” Vị khách lại nhỏ giọng hỏi Ninh Viễn: “Ông chủ cậu không cho cậu nghỉ hả?”
Ninh Viễn không nói chuyện, cẩn thận cho cà phê vào túi giấy, đẩy đến trước mặt khách hàng.
“Cảm…… cảm ơn.” Vị khách cầm lấy túi cà phê: “Làm phiền cậu quá.”
Lúc không có việc làm, Ninh Viễn liền đứng đó thẫn thờ. Hạ Tuyên đi qua, cong ngón trỏ gõ lên mặt quầy.
Ninh Viễn nâng mí mắt, ánh mắt lướt qua người Hạ Tuyên, lại lập tức nhìn về nơi khác.
“Đợi lát nữa anh bảo Tiêu Dịch Dương phát cờ thưởng cho cậu, khen ngợi chiến sĩ thi đua như cậu một chút.” Hạ Tuyên nhìn cậu ấy, nói.
Tiêu Dịch Dương cầm cái xẻng nhỏ từ nhà kho đi ra.
“Ờ, cậu tới rồi à.” Tiêu Dịch Dương đi tới, vỗ lên vai Hạ Tuyên: “Mau nghĩ cách đi, khuyên thằng nhóc này về nghỉ ngơi đi.”
Ninh Viễn đứng ở một bên chơi ngón tay.
“Gọi thằng nhóc cậu đấy.” Tiêu Dịch Dương cầm cái xẻng gõ gõ quầy, nhìn Ninh Viễn: “Con mắt bị như vậy rồi vẫn muốn đi làm sao.”
Ninh Viễn không nhìn gã, cũng không để ý tới gã.
Tiêu Dịch Dương thở dài, hơi bất đắc dĩ nhìn Hạ Tuyên: “Ai không biết còn tưởng tớ ngược đãi nhân viên, cậu mau khuyên cậu ấy đi.”
“Khuyên không được, nó tuổi lừa.”
“Vậy trực tiếp đánh xỉu mang đi đi.”
“Đánh đi.” Hạ Tuyên nhìn cái xẻng trong tay Tiêu Dịch Dương: “Lấy cái này đánh.”
Tiêu Dịch Dương bật cười, buồn bực nói: “Hôm nay có chuyện gì à, tâm tình có vẻ tốt nhỉ?”
Hạ Tuyên nhìn gã.
“Nói ba câu hết hai câu là nói đùa.” Tiêu Dịch Dương nói: “Hiếm thấy.”
Hạ Tuyên không nói gì, Tiêu Dịch Dương nhìn Ninh Viễn, khẽ nhíu mày, nói với Hạ Tuyên: “Cậu tính để cậu ấy ở lại đây hết hôm nay à.”
Một bên mắt đã bị bọc thành như vậy, tất nhiên là không có khả năng để cậu ấy đứng đây mãi.
“Đi thôi, anh đưa cậu về.” Hạ Tuyên nói với Ninh Viễn.
Ninh Viễn bướng bỉnh nhìn giàn hoa bên cạnh, không đáp lại.
Hạ Tuyên lại gõ trên mặt quầy: “A Viễn, nghe anh nói chuyện.”
Ninh Viễn hơi đưa mắt sang bên này.
“Cậu có thể làm bất cứ chuyện gì cậu muốn làm, nhưng tiền đề là không gây thêm phiền toái cho người khác.”
Ninh Viễn gục mắt xuống.
“Em như bây giờ là đang tạo phiền toái cho người khác đấy, biết không.” Hạ Tuyên nói: “Anh đã từng nói với em chưa, đừng làm mẹ em lo lắng mãi.”
Có rất nhiều câu Ninh Viễn không nhất định có thể nghe hiểu hết được, nhưng cậu ấy có thể cảm nhận được cảm xúc của Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên và mẹ cậu không giống nhau, có đôi khi sẽ không ôn hoà, cũng không mềm lòng, còn nói chuyện thẳng tuột.
“Về nhà chưa?” Hạ Tuyên hỏi cậu.
Ninh Viễn nhìn ngón tay gật gật đầu.
“Vẫn là chịu nghe cậu nói chuyện.” Tiêu Dịch Dương cười cười, cầm cái xẻng đi ra sân sau, đi được vài bước thì bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Hạ Tuyên, nói: “Buổi tối đi nhà tớ ăn thịt nướng, Bạch Khâm mới mua cái bàn nướng.”
“Không đi, tớ phải về nhà ăn cơm.”
“Có đồ ăn sẵn còn về nhà làm gì……” Tiêu Dịch Dương chợt dừng lại, lập tức hiểu ra: “Cậu phải về nhà ăn cơm với tiểu Hướng?”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng.
“Chuyện gì đây.” Tiêu Dịch Dương buồn bực: “Người ta một ngày ba bữa cậu cũng quản à.”
“Bằng không ai quản.”
Tiêu Dịch Dương cười nhạo: “Hết thuốc chữa.”
Buổi sáng hôm nay chỉ có hai tiết, Hướng Biên Đình nằm trên ban công đến 10 giờ mới về phòng, chống nạng đi thư phòng cầm cái giá đỡ sách.
Bình hoa hướng dương là nét sáng nhất cả căn nhà, màu sắc và hoa văn tươi đẹp, làm người xem tâm tình cũng rất tươi đẹp.
Hướng Biên Đình chống mép bàn ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra, tìm cái góc độ thích hợp chụp bó hoa một tấm. Cậu ngắm tấm ảnh hồi lâu, vốn dĩ muốn chụp một tấm làm kỷ niệm, sau đó không biết suy nghĩ thế nào, click mở WeChat, ấn vào ảnh chân dung, đổi thành tấm ảnh hoa hướng dương này.
Hành động này không khác với mấy người đang yêu nhau thích đổi ảnh chân dung đôi lắm, nhìn mờ ám chứ rõ mồn một.
Hướng Biên Đình ngồi trước bàn một lát, không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra tại đây tối qua.
Dù có nhớ lại bao nhiêu lần, chỉ cần nhớ tới là tim cậu cứ đập bình bịch mãi.
Nghĩ ngợi một hồi lại bắt đầu thẹn thùng, cậu ‘aiz’ một tiếng, nhắm mắt nằm bò lên bàn, vài giây sau lại ngước mắt lên, thẫn thờ nhìn bình hoa hướng dương.
Ảnh chân dung thường sẽ đại biểu trạng thái của một người trong khoảng thời gian đó, đối với người không thường đổi ảnh chân dung thì là vậy. Ảnh chân dung trước đó của Hướng Biên Đình là ảnh của Hùng Hùng lúc còn nhỏ, một tấm hình đầu cún, dùng hai ba năm nay rồi, bỗng nhiên đổi mới ảnh chân dung, mới chưa được năm phút, Thẩm Trạch đã nhắn tin tới.
Thẩm Trạch: Sao tự nhiên đổi ảnh chân dung vậy
Hướng Biên Đình: Muốn đổi thì đổi
Thẩm Trạch: Lúc bấm vào tao còn tưởng ai chứ
Thẩm Trạch: Sao tự nhiên đổi cái này
Hướng Biên Đình: Làm sao
Thẩm Trạch: Không giống phong cách của mày
Hướng Biên Đình: Bây giờ tao thích phong cáchkiểu này
Thẩm Trạch không nghĩ nhiều, trong mắt cậu ta, chuyện như yêu đương nên thay ảnh chân dung, căn bản là không có khả năng xảy ra với Hướng Biên Đình.
Chưa được vài phút, Thẩm Trạch lại nhắn một câu không đầu không đuôi.
Thẩm Trạch: Có người tới hỏi tao
Hướng Biên Đình: ?
Thẩm Trạch: Hỏi tao có phải màycó bạn gái không
Thẩm Trạch: Ban hoa bên ban Mỹ Thuật đó mày nhớ không, từng theo đuổi mày đó
Hướng Biên Đình: Không nhớ rõ
Thẩm Trạch: Tốt nghiệp gầnnửa năm rồi còn chú ý tới mày, đổi cái chân dung một giây là biết
Thẩm Trạch: Sức hútcủaHướng thiếu gia năm đó vẫnkhông giảm a
Hướng Biên Đình: Sức hút của Hướng thiếu gia nghiền áp năm đó
Thẩm Trạch: Đ*
Thẩm Trạch ở đầu kia điện thoại nhìn khung chat cười rửng mỡ.
Thẩm Trạch: Bây giờ da mặt mày còn dày hơn tao
Hướng Biên Đình trở về phòng ngủ, ngồi trên giường chưa được lâu, Giang Lâm đã gọi điện thoại tới.
“Hôm nay thế nào rồi? Có hàng xóm ở nhà giúp đỡ không?” Giang Lâm hỏi.
“Mua hai cái nạng, đã có thể tự lực cánh sinh.”
“Mới thế mà đã tự lực cánh sinh, vậy hôm nay cũng không cần anh đến sao?”
“Anh còn ở Giang Châu à?”
“Tối mới đi.” Giang Lâm ngồi vào trong xe, báo địa chỉ cho tài xế: “Buổi trưa cậu ăn cái gì? Trong nhà có người lo cơm không?”
“Trưa không ăn, mới vừa ăn sáng xong, no đến đi không nổi luôn.”
Trong giọng nói Giang Lâm mang theo ý cười: “Cơm sáng ai lo? Đừng nói với anh lại là hàng xóm của cậu đấy.”
Hướng Biên Đình ‘ừ’ một tiếng: “Đúng rồi.”
Giang Lâm vốn không muốn hỏi quá nhiều, nhưng nề hà vị em họ này của hắn quá cao điệu, đã cao điệu ra bên ngoài rồi.
“Ảnh chân dung trên WeChat là sao?” Giang Lâm bỗng nhiên hỏi.
Hướng Biên Đình ngẩn người, thầm nghĩ sao tự nhiên ai cũng quan tâm đến ảnh chân dung của cậu là sao.
“Cái gì sao là sao?”
“Đổi ảnh chân dung.” Giang Lâm nói: “Bó hoa này anh thấy quen mắt ghê.”
Hướng Biên Đình không nói chuyện.
“Là bó hoa trong thư phòng phải không?”
Hướng Biên Đình sửng sốt.
“Sao không nói gì, bị anh đoán trúng rồi?”
“Sao anh biết…… anh vào thư phòng của em?”
“Hôm qua không phải cậu bảo cứ tuỳ ý tham quan sao, lúc anh tham quan thư phòng thì nhìn thấy. Hoa đẹp đấy, hàng xóm tặng à?”
Hướng Biên Đình nghĩ thầm, không hổ là luật sư, đủ nhạy bén.
Nhưng anh họ cậu dù có nhạy bén, chắc là cũng không thể tưởng được hắn vừa mới đi không lâu, em họ hắn đã cùng hàng xóm gặm môi nhau.
“Ừ.” Hướng Biên Đình nói: “Đầu óc thông minh ghê.”
Giang Lâm ‘ừ’ một tiếng: “Cậu cũng biết khen người khác đấy.”
Hướng Biên Đình cười cười: “Khen thật tình đó ạ.”
Giang Lâm không biết tình huống trong đó, tuy đã đoán được chín phần mười, nhưng lại không đoán được Hướng Biên Đình đã cùng Hạ Tuyên ở bên nhau.
Giang Lâm mở cửa sổ ra, cắn điếu thuốc bên môi, cười nói: “Hai cậu cứ tiếp tục lòng đã tỏ nhưng vẫn thích mập mờ đi.”
Nói xong câu ấy, Giang Lâm không tiếp tục nói chuyện về cậu và Hạ Tuyên nữa, chuyển sang đề tài khác trò chuyện vài câu, rồi cúp điện thoại.
Hướng Biên Đình nhìn điện thoại, phát hiện hai phút trước Lâm Vũ Hách gửi tin nhắn tới, nói lát nữa gọi video, bởi vì đang dùng điện thoại dự phòng của Hạ Tuyên nên trực tiếp FaceTime với cậu.
Hướng Biên Đình dùng iPad nghe giảng bài, tuy hình ảnh và chữ viết trên bảng không thấy rõ lắm, nhưng có sách chuyên ngành nên trọng điểm cũng dễ hiểu, vừa đọc sách vừa nghe giáo sư giảng bài nên cũng không quá cố sức.
Nghe giảng xong hai tiết, Hướng Biên Đình xuống giường đi vệ sinh, sau đó đi phòng khách mở TV, tính tìm bộ phim để xem.
Một buổi trưa trôi qua rất nhanh, nghe giảng bài, đọc sách, nháy mắt mặt trời đã về Tây.
Hôm nay, Hạ Tuyên có cái xăm lớn, khoảng 1 giờ chiều thì bắt đầu xăm, xăm gần bốn tiếng, một ngụm nước cũng chưa được uống, hình xăm này không thể hoàn thành trong ngày, phải tách ra xăm. Buổi tối, khách hàng có việc, trước đó đã bàn bạc với hắn xăm đến 5 giờ thì dừng, gần đến giờ hắn cũng không chú ý, vẫn là khách hàng nhắc nhở hắn.
Chạng vạng, Bạch Khâm tới quán cà phê tìm Tiêu Dịch Dương, tính đi siêu thị với gã mua chút nguyên liệu làm thịt nướng, lúc hắn chuẩn bị lên lầu tìm Hạ Tuyên, Tiêu Dịch Dương lại nói với hắn: “Hắn không đi, giữa trưa anh hỏi rồi.”
“Sao lại không đi, có hẹn?”
“Ừ, có hẹn, với bạn học Hướng.”
Bạch Khâm sửng sốt: “Không phải tiểu Hướng bị trật chân…… Ý anh là hắn muốn ở nhà bồi tiểu Hướng ăn cơm?”
“Ừ, đúng là vậy đó.”
“Vậy trực tiếp tới nhà hắn ăn đi, gọi tiểu Hướng luôn, cùng lắm là mang cái bàn nướng tới.”
Tiêu Dịch Dương gật gật đầu: “Cũng đúng.”
“Em đi lên hỏi hắn một chút.”
Nghe xong Bạch Khâm đề nghị, Hạ Tuyên uống miếng nước, lấy điện thoại, mở WeChat. Hắn ấn vào khung chat với Hướng Biên Đình, ảnh chân dung của Hướng Biên Đình nhảy lên, đã được thay đổi, từ đầu cún biến thành hoa hướng dương.
Hạ Tuyên vốn định gửi tin nhắn qua WeChat cho Hướng Biên Đình, nhưng nhìn ảnh chân dung của cậu được vài giây, hắn lại rời khỏi WeChat, trực tiếp gọi điện thoại.
“Alo?”
“Buổi tối ăn thịt nướng không?”
“Thịt nướng? Ăn ở nhà ạ?”
“Ở nhà anh, Bạch Khâm với Tiêu Dịch Dương cũng đến.”
“Được ạ.”
“Sao lại đổi ảnh chân dung?” Hạ Tuyên đột nhiên hỏi.
“Cái cũ em dùng lâu rồi không đổi.”
“Sao không đổi cái khác.”
Hướng Biên Đình cười, im lặng một lát mới nói: “Chú Hạ này, em phát hiện anh rất thích biết rõ vẫn cố hỏi nha.”
Đã lâu rồi cậu không gọi cách xưng hô ấy, Hạ Tuyên không khỏi híp mắt lại.
“Vậy em trả lời cho người ‘biết rõ vẫn cố hỏi ’ là anh biết đi.”
“Bởi vì hoa là anh tặng đó.” Hướng Biên Đình nói rất khẽ: “Em yêu ai yêu cả đường đi mà.”