“Không có.” Hạ Tuyên hôn bên sườn cổ của cậu một cái: “Đi tắm rửa trước đi, tắm xong anh có chuyện muốn nói với em.”
Hướng Biên Đình còn chưa kịp hồi thần thì lại bị Hạ Tuyên mang vào phòng tắm, Hạ Tuyên ôm cậu từ phía sau, gần như bị Hạ Tuyên dùng cả người đẩy đi về phía trước, bước chân loạng choạng dẫm lên chân Hạ Tuyên mấy lần.
Hai người họ vẫn chưa cởi giày.
Hướng Biên Đình không uống rượu nhưng lại cảm thấy bản thân như muốn say, đầu choáng váng mơ hồ, bị Hạ Tuyên đưa vào phòng tắm xong, phản ứng đầu tiên lại là vẫn chưa lấy quần áo để thay.
“Còn chưa lấy quần áo.” Hướng Biên Đình đầu óc choáng váng nói một câu.
Hạ Tuyên buông cậu ra, xoay người đi ra ngoài. Người cậu hơi loạng choạng, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa.
Sững sờ chừng nửa phút, Hướng Biên Đình mới lấy lại tinh thần, cậu cởi áo khoác bông, đi tới đóng cửa lại. Đang chuẩn bị cởi áo hoodie thì cửa lại bị đẩy ra, ngoài cửa ùa vào một trận gió, Hướng Biên Đình xoay người lại, tầm mắt bị thân hình Hạ Tuyên hoàn toàn ngăn trở. Hạ Tuyên cầm quần áo vào rồi ném vào sọt đựng quần áo bên cạnh. “Phanh” một tiếng, đóng cửa lại, chỉ trong chớp mắt, cả người Hướng Biên Đình đã bị đè lên tường.
Hạ Tuyên dùng sức hơi mạnh, mỗi một động tác đều mang theo vẻ mạnh bạo quen thuộc, lưng Hướng Biên Đình trực tiếp đụng phải tường gạch men trong phòng tắm vòi sen, xương bả vai bị va phải, đau đến nhắm mắt.
Lúc mở mắt ra, môi cậu đã bị lấp kín, Hạ Tuyên bóp cằm cậu, đè nặng bờ vai cậu, hôn từ môi đến cổ.
Hướng Biên Đình hơi ngửa đầu, tầm mắt đã bắt đầu mơ hồ, tư duy cũng dần vơi đi. Từ lúc Hạ Tuyên đè cậu lên tường, cả người cậu vẫn luôn mơ mơ màng màng, không nhớ rõ quần áo của mình và Hạ Tuyên bị cởi ra lúc nào, trong không gian bịt kín lượn lờ sương mù, ẩm ướt oi bức, cơ thể dán lên tường càng thêm cảm thấy lạnh lẽo.
Cậu bị Hạ Tuyên xoay người lại, rồi lần nữa vây khốn trong lòng ngực, trước người là tường gạch lạnh băng, sau lưng là cơ thể nóng bỏng. Tiếng hít thở thô nặng của Hạ Tuyên bị át đi trong tiếng nước, rồi lại có thể nghe thấy rõ ràng.
Trong nháy mắt, cậu cảm thấy bản thân có lẽ sẽ vượt rào hôm nay, nhưng Hạ Tuyên lại không tiến thêm một bước.
Hắn kéo tay Hướng Biên Đình ra sau, kéo đến giữa cơ thể hai người.
Có vài lần kinh nghiệm trước đó, lúc này Hướng Biên Đình như bị ma quỷ ám ảnh mà tự giúp Hạ Tuyên làm, vì bị ngược tay nên thấy hơi mỏi, cố tình Hạ Tuyên lại ép lên người cậu không thể động đậy, cũng không thể xoay người. Không biết qua bao lâu, Hạ Tuyên đột nhiên cắn lên vai cậu, cậu cảm giác sau lưng bỗng nóng lên, trên eo có thứ gì trượt xuống.
“Anh biết hai hôm nay em cố ý tránh anh.” Hạ Tuyên nói chuyện bên tai Hướng Biên Đình, hơi thở dồn dập, giọng nói trầm khàn.
“Đây không phải là Hướng Biên Đình.” Hạ Tuyên nói: “Hướng Biên Đình cũng không phải như thế.”
Hắn bỗng trở người Hướng Biên Đình lại, ngồi xổm xuống ngậm lấy cậu.
Lúc tiếng nước ngừng lại, Hướng Biên Đình gần như mất nửa hồn, quần áo là do Hạ Tuyên mặc cho cậu, rốt cuộc vẫn còn trẻ, không chịu nổi kích thích lớn như vậy.
Hạ Tuyên đá quần áo bẩn và giày bọn họ thay ra ở dưới đất sang một bên, cầm máy sấy giúp cậu thổi tóc.
Hướng Biên Đình ngước mắt nhìn môi Hạ Tuyên, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh vừa rồi.
Điên mất thôi.
Tiếng máy sấy đã ngừng nhưng Hướng Biên Đình hãy còn hoảng hốt, Hạ Tuyên cất máy sấy vào tủ, Hướng Biên Đình ngẩng đầu, ánh mắt lại không tự chủ dừng ở trên môi Hạ Tuyên.
Vừa rồi cậu không nhịn được trực tiếp ‘công đạo’ ở trong miệng người ta.
“Anh……” Hướng Biên Đình nhìn người trong gương, ngón tay moi moi thành bồn rửa mặt: “Muốn súc miệng lại không?”
Hạ Tuyên không trả lời, nhéo cằm cậu, xoay mặt cậu lại, hôn lên môi cậu một cái, hôn xong liền hỏi: “Có mùi không?”
Hạ Tuyên đã đánh răng rồi, môi răng thơm mát, Hướng Biên Đình khẽ nhấp môi, nhỏ giọng nói: “Không có.”
“Có mùi thì cũng là của em, ghét bỏ cái gì.”
Tai Hướng Biên Đình lại nóng lên.
Hạ Tuyên cầm lấy khăn lông lau khô tóc, nói với Hướng Biên Đình: “Anh sấy tóc đã, về phòng trước chờ anh.”
“Em sấy tóc giúp anh.” Hướng Biên Đình muốn lấy máy sấy.
Phương nam không có sưởi, tuy trong nhà có sàn ấm, nhưng vào đông phòng tắm vẫn rất lạnh, Hạ Tuyên không cho cậu ở lại đây, bảo cậu lên giường nằm.
Vài phút sau, Hạ Tuyên trở về phòng, vừa vào liền ngồi xuống mép giường, nghiêng đầu nhìn chàng trai trên giường.
“Là tại anh không nói rõ chuyện đó với em nên trong lòng trách anh sao?” Hạ Tuyên đi thẳng vào chủ đề: “Nên mới trốn tránh anh.”
“Có trách cũng nên nói trước mặt anh, ai bảo em trốn tránh anh?”
“Không có trách anh.” Hướng Biên Đình ngồi dậy, nhớ tới lời Hạ Tuyên nói với cậu lúc nãy.
—— đây không phải là Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình cũng không phải thế này.
Đúng vậy, bằng phẳng, rộng rãi, phóng khoáng mới là tính cách của cậu, hành động trốn tránh kia, thật sự không phải cậu.
Lời ấy của Hạ Tuyên chọc thẳng vào lòng cậu, cũng hoàn toàn mở rộng lòng cậu. Bây giờ cậu cũng muốn thành thật, thẳng thắn với Hạ Tuyên, cậu vốn định trực tiếp lược qua chuyện này, xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nhưng giờ lại cảm thấy không nên như vậy. Cậu nên để Hạ Tuyên biết trong lòng cậu suy nghĩ thế nào, tô son trát phấn lên mâu thuẫn không thể giải quyết vấn đề tận gốc được.
“Thật ra em đang phân cao thấp với bản thân thôi.” Hướng Biên Đình nói.
Hạ Tuyên chỉ nhìn cậu, trầm mặc không nói, nghe hiểu ý trong lời cậu nói.
Hướng Biên Đình đang muốn giải thích thêm thì nghe được Hạ Tuyên nói: “Em nên phân cao thấp với anh, chứ không phải với chính mình.”
Thật ra ngay từ đầu, Hạ Tuyên đúng là không tính nói rõ chuyện này cho Hướng Biên Đình biết, quá khứ của bản thân hắn đương nhiên muốn thẳng thắn không hề giữ lại. Lúc trước, hắn cảm thấy nói rõ sự thật về bản thân là được rồi, những chuyện nhỏ không đáng kể khác có nói hay không không quan trọng. Hiện tại cũng hiểu được, không bẻ nát ra, tỉ mỉ kể lại quá khứ cho Hướng Biên Đình biết, thì không thể nói là không hề giữ lại được.
Hướng Biên Đình nói câu ấy xong, hắn không cần nghĩ lại cũng đã hiểu, trốn tránh hắn không phải vì trách hắn, cậu là trách chính mình.
Đây là người hắn thích, rất có lòng đồng cảm, gặp phải chuyện gì cũng sẽ băn khoăn đến cảm thụ của người khác trước.
“Anh và Tiết Dương thành ra như bây giờ, là bởi vì Ninh Viễn.”
Hướng Biên Đình sửng sốt, hai mắt không chớp nhìn hắn.
“Người có thể giao lưu với Ninh Viễn rất ít, em là một trong số đó.” Hạ Tuyên nhìn Hướng Biên Đình: “Trong thế giới của cậu ấy chỉ có vài người thế thôi, anh, mẹ cậu ấy. Trước kia, còn có Tiết Dương.”
Hạ Tuyên hơi tạm dừng, thấy hắn như vậy, Hướng Biên Đình cảm thấy sự thật hắn sắp kể ra là mộtchuyện cực kỳ khó khăn. Hướng Biên Đình cũng thấy không đành lòng, vươn tay qua kéo lấy tay hắn: “Tuyên ca……”
Hạ Tuyên nắm lấy tay cậu, tiếp tục nói: “Trước kia, ngoại trừ anh và mẹ cậu ấy, chỉ có Tiết Dương là thân với cậu ấy. Giống như em vậy, cậu ấy thích chơi với hắn, nguyện ý mở miệng nói chuyện với hắn, thậm chí còn hơi dính hắn. Cho đến khi, Tiết Dương với cậu ấy lên giường.”
Hướng Biên Đình ngẩn ra, hai mắt đột nhiên trợn to.
Hạ Tuyên và Tiết Dương quen biết từ rất sớm. Lúc ấy, hắn vừa mới về nước, thành lập một gian phòng làm việc cá nhân. Khi đó, Tiết Dương vẫn là sinh viên của viện mỹ thuật, nhỏ hơn Hạ Tuyên mấy tuổi. Phòng làm việc thành lập chưa được bao lâu, hắn đã giành được giải vàng trong một cuộc thi xăm mình trong nước, cũng xem như chính thức bộc lộ tài năng trong giới xăm mình trong nước. Tiết Dương chính là quen biết hắn tại cuộc thi này, khi đó hắn vừa mới lên năm nhất.
Lần đầu tiên Hạ Tuyên nhìn thấy Tiết Dương là tại một buổi triển lãm xăm mình, đó là lần thứ hai hắn giành giải thưởng trong nước, vừa xuống sân khấu thì đụng phải Tiết Dương. Tiết Dương vừa nhìn thấy hắn liền gọi thần tượng, cười rất rạng rỡ. Hồi đó, danh tiếng của Hạ Tuyên vẫn chưa nổi như bây giờ, không ai giống hắn, cuồng nhiệt mà đi theo hắn như vậy.
Năm đó, phòng làm việc chỉ có hai người là Hạ Tuyên và trợ lý, sau lại có thêm hắn gia nhập.
Đồ đệ đầu tiên của Hạ Tuyên chính là hắn, vị đồ đệ này xem hắn là mục tiêu, là tín ngưỡng. Hắn cũng thật sự dốc lòng dạy dỗ, tự tay dẫn dắt hắn dựng nên giấc mộng của mình.
Sau đó, Hạ Tuyên lại giành thêm vài giải thưởng lớn trong nước, danh tiếng cũng dần đi lên, phòng làm việc cũng mở rộng quy mô càng ngày càng lớn. Tiết Dương sớm đã đủ bản lĩnh làm một mình, có tiền, có tay nghề, cũng có tài nguyên. Nhưng hắn vẫn giống như trước kia, vẫn đi theo Hạ Tuyên, sùng bái hắn, kính ngưỡng hắn, trước giờ đều không nghĩ tới tách mình ra khỏi chỗ Hạ Tuyên.
Hắn và Ninh Viễn là sau này mới biết nhau.
Năm Ninh Viễn 19 tuổi thì được Hạ Tuyên đưa tới phòng làm việc. Vì được can thiệp sớm lúc còn nhỏ, nên sinh hoạt hằng ngày của cậu ấy không thành vấn đề, nhưng rất nhiều công việc cậu ấy lại không làm được, chỉ có thể làm chút việc không cần động não hoặc có tính lặp lại. Hạ Tuyên đưa cậu ấy đến tiệm của mình, để cậu ấy làm chút việc vặt đơn giản. Từ đó về sau, cậu ấy và Tiết Dương dần có giao thoa. Khi đó, Tiết Dương vừa sảng khoái lại nhiệt tình, mặc dù sau lại xảy ra chuyện ấy, nhưng trước đó, hắn đối với Ninh Viễn thật sự là trăm phần trăm thật tình đối đãi, yêu thương cậu ấy như em trai mình.
Thật tình đổi thật tình, Ninh Viễn cũng thích hắn.
Mấy năm đó, Hạ Tuyên cực kỳ bận rộn, không ngừng dốc lòng với sự nghiệp, sau lại mẹ hắn bị bệnh, hắn lại càng vội, không còn tinh lực để chú ý đến chuyện khác, hắn thậm chí còn không phát hiện Tiết Dương có tâm tư với Ninh Viễn.
Ở trong mắt người ngoài, bọn họ chính là hai người anh em thân thiết như hình với bóng, Ninh Viễn rất dính hắn, hắn cũng rất sủng cậu em trai này.
Năm đó, mẹ Hạ Tuyên mất, cũng là năm Ninh Viễn tròn 22 tuổi, cậu ấy và Tiết Dương quen biết ba năm, nhưng cũng là năm ấy, Hạ Tuyên tự tay xoá sạch mọi thứ liên quan từ trước đến nay giữa hắn và Tiết Dương.
Lúc ấy, Hạ Tuyên đi công tác bên ngoài, hắn không biết Ninh Viễn đã có mấy ngày không tới tiệm. Hôm hắn trở về, trong tiệm vừa lúc mở cuộc họp thường niên, mọi thứ đều do trợ lý chuẩn bị, hắn vừa xuống máy bay đang định chạy tới khách sạn thì nhận được điện thoại của mẹ Ninh Viễn. Bà khóc lóc, nhờ hắn cứu A Viễn.
Lúc Hạ Tuyên đẩy ra cửa nhà Ninh Viễn, cậu ấy đang ngồi ở một góc, dúi đầu vào đầu gối, tay phải không ngừng gãi cổ mình, bên gáy đã bị cào ra từng vết máu nhìn thấy mà ghê người, một vòng cổ áo đều dính máu.
Đã ba ngày rồi, cậu ấy chưa từng rời khỏi phòng. Hành vi tự hại mình thế này cũng từng xảy ra khi cậu ấy còn nhỏ, cách duy nhất có thể ngăn cản cậu ấy chính là trói chặt tay lại, nhưng mẹ cậu ấy trói nửa ngày liền thấy không đành lòng, lại cởi trói ra. Nhưng vừa cởi cậu ấy liền cào mình, giống như muốn cào chết chính mình vậy. Ai khuyên cũng không nghe, Hạ Tuyên khuyên cũng vậy.
Sau đó thật sự không có biện pháp, Hạ Tuyên đành bảo mẹ cậu ấy trói tay cậu ấy ra sau lưng. Cũng chính lúc này, Tiết Dương gọi điện thoại tới, hỏi hắn đến đâu rồi.
“Ở nhà A Viễn.”
Đầu kia điện thoại trầm mặc thật lâu, đột nhiên hỏi một câu: “Em ấy thế nào?”
Hạ Tuyên quay đầu nhìn thoáng qua Ninh Viễn, cau mày hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
Vẫn là trầm mặc.
“Nói chuyện.”
“Anh tới khách sạn trước đi, mọi người đều đang đợi anh.”
Hạ Tuyên vừa mới đi vào ghế lô liền gọi hắn ra ngoài, hỏi hắn rốt cuộc có chuyện gì.
Đợi hồi lâu, Tiết Dương vẫn không hé răng, Hạ Tuyên bình tĩnh nói: “Nói chuyện.”
Tiết Dương trầm mặc nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên hỏi hắn: “Anh có biết em thích Ninh Viễn không.”
Hạ Tuyên nhíu mày, lại nghe thấy hắn nói: “Em với cậu ấy lên giường.”
Hạ Tuyên sửng sốt hai giây, đột nhiên nắm lấy cổ áo hắn đẩy mạnh lên tường. Hai người đều không nói gì, hai mắt đỏ ngầu.
Giây tiếp theo, Hạ Tuyên trực tiếp nện một quyền lên mặt hắn.
Tiết Dương đỡ hồ nước, chùi vết máu bên khóe miệng, nói với hắn: “Lòng cậu ấy có em, em không có ép buộc cậu ấy.”
“Mày không ép buộc nó?” Hạ Tuyên lại đấm một quyền vào mặt hắn, tức giận đến hai tay run rẩy: “Mày thích nó? Mày với nó lên giường? Bây giờ nó đang ở nhà hành hạ bản thân đến nông nỗi ấy mày thật sự cảm thấy nó thích làm chuyện đó sao? Tại sao nó đồng ý mày có nghĩ tới nguyên nhân không? Nó xem mày quan trọng thế nào, Tiết Dương, trong lòng mày không hiểu sao?”
Tiết Dương là không ép buộc cậu ấy, nhưng Ninh Viễn cũng thật sự tỏ vẻ kháng cự. Hắn không hiểu thế giới tinh thần của Ninh Viễn, hắn thật sự cho rằng Ninh Viễn hiểu tình yêu, hắn dỗ dành Ninh Viễn, cho rằng cậu ấy thỏa hiệp là biểu hiện trong lòng có hắn.
Hắn quá tự mãn về mình, quay đầu nhìn lại mới ý thức được bản thân chỉ đang lừa mình dối người mà thôi.
Lần đầu tiên của hai người xác thật không xem như Tiết Dương cưỡng ép, nhưng bản chất cũng chính như lời Hạ Tuyên nói, Ninh Viễn xem Tiết Dương quá quan trọng. Trong lòng cậu ấy, người nọ chiếm một vị trí rất lớn, Tiết Dương ca ca làm gì với cậu ấy cũng được, cho dù là chuyện cậu ấy không thích, cậu ấy rất ghét.
Ghét đến nỗi, trạng thái tự hại mình của cậu ấy kéo dài suốt nửa năm.
Hạ Tuyên đánh Tiết Dương gần chết mới thôi, còn cầm bình hoa bên hồ nước đánh tàn phế tay phải của hắn.
Hắn nói hắn yêu Ninh Viễn, Hạ Tuyên chỉ cảm thấy buồn cười.
Hướng Biên Đình nghe xong, sau một lúc lâu không nói gì, trong lòng nghèn nghẹn suýt không thở nổi. Đó là một quá khứ quá mức trầm trọng, Hạ Tuyên cũng vì thế mà phải trả giá lớn —— hắn chọn một con đường tàn nhẫn cho cả chính mình và Tiết Dương.
“Anh có nghĩ tới……” Hướng Biên Đình thấp giọng nói: “Làm như vậy, cái giá phải trả là quá lớn, hai năm ấy anh vốn dĩ có thể sống rất tốt……”
Hạ Tuyên nhìn cậu.
Có lẽ lúc ấy có xúc động, mẹ hắn vừa mới qua đời không lâu, tâm trạng của hắn vẫn luôn chìm đáy cốc. Nhưng nhìn mặt Tiết Dương, trước mắt hắn liền hiện lên hình ảnh Ninh Viễn bị trói tay ra sau, ngồi im trong một góc, hai mắt đờ đẫn, hắn thấy mà nhói lòng. Hắn tức giận muốn điên, lúc đầu mấy cú đấm ấy là xúc động, nhưng sau lại, hắn lý trí. Lý trí nói với hắn, Tiết Dương cần phải trả giá đắt.
Từ trước đến nay, tâm hắn luôn tàn nhẫn.
Hạ Tuyên nhìn Hướng Biên Đình, bình tĩnh nói: “Đã làm sai thì phải chịu trừng phạt, chỉ có anh trừng phạt được hắn, cũng chỉ có anh có thể làm được.”