Bây giờ phản ứng lại, tập trung quan sát, đúng là nó thật, giống với chiếc hoa tai Hướng Biên Đình mua hôm đó như đúc.
Thẩm Trạch suýt nữa trợn lòi mắt, Hướng Biên Đình nhìn bộ dạng cậu ta như bị độc câm, chợt thấy lo lắng trạng thái tâm lý của cậu ta, đang định mở miệng thì Thẩm Trạch bỗng nhìn về phía Hạ Tuyên, bình tĩnh lại nghiêm túc, nói: “Anh chờ một lát.”
Dứt lời, chỉ Hướng Biên Đình: “Mày, ra đây với tao.”
Nói xong liền đứng lên, Hướng Biên Đình còn ngồi trên ghế không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn cậu ta.
“Đi.” Vẻ mặt Thẩm Trạch như muốn ăn thịt người vậy: “Có tin tao kéo cả mày với ghế ra ngoài không.”
Hướng Biên Đình bật cười, đứng dậy đi toilet với Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch biết Hướng Biên Đình không có khả năng lấy chuyện này ra để nói giỡn, cậu ta cảm thấy Hướng Biên Đình chắc bị điên rồi, nói ra câu ấy cũng chẳng báo cậu ta biết trước một tiếng, muốn dọa cậu ta nằm liệt đây mà.
“Có phải mày chê tim tao tốt quá nên muốn cho tao mắc tật không? Hướng Biên Đình mẹ mày cố ý chứ gì, làm cho thần thần bí bí xong kết quả tung tao một chưởng, mày biết thiếu nữa tao bị doạ teo não không hả!”
Vào phòng vệ sinh, Thẩm Trạch liền đổ ập xuống một trận, thật sự rất muốn bá lăng thằng nhóc này tại chỗ.
Cậu ta tốn gần ba phút mới tiêu hóa sự thật này, những hành động khó hiểu trước đó, vừa nghe Hướng Biên Đình nói câu đó xong, tất cả cũng thông suốt.
“Không phải nói chuyện rất rõ ràng trật tự sao, đầu óc hẳn là còn bình thường đi.” Hướng Biên Đình nói.
“Tao đánh mày giờ.” Thẩm Trạch đã giơ tay lên, nhưng thấy có người từ bên trong rửa tay đi ra, quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Thẩm Trạch chờ người qua đường đi rồi, mới cau mày hỏi Hướng Biên Đình: “Sao mày lại…… mày là bị soái cong?”
Thẩm Trạch cũng không phải đang nói đùa, là rất nghiêm túc hỏi, cậu ta cảm giác chuyện này cũng không phải không thể.
Nghe cậu ta đột nhiên tới một câu như vậy, Hướng Biên Đình cũng sửng sốt, sau đó bật cười: “Cảm ơn mày khẳng định nhan sắc của bạn trai tao.”
Thẩm Trạch chậc một tiếng: “Đừng cứ mẹ nó ‘bạn trai’, ‘bạn trai’, nghe làm tao nổi da gà.”
“Vậy nổi da gà đi.”
“Cho nên chuyện này là thật sao?” Thẩm Trạch lại lần nữa muốn xác nhận.
Hướng Biên Đình gật đầu: “Thật.”
Thẩm Trạch giật mình thì giật mình, nhưng đối với chuyện người anh em tốt come out vẫn tiếp nhận rất nhanh, cậu ta chỉ là cần chút thời gian tiêu hóa sự giật mình ấy thôi.
“Chuyện khi nào vậy? Chắc không phải đợt triển lãm xăm mình lần đó hai người đã quen nhau đấy chứ, tao nói lúc ấy sao mày cứ mắt đi mày lại với người ta……”
“Mày dẹp đi, cái gì gọi là lúc ấy đã mắt đi mày lại với người ta, tao với hắn lúc đó vẫn còn trong sạch nhá.”
Thẩm Trạch cười lạnh: “Ờ, trong sạch, là ai, một hai cứ rủ tao đi xem triển lãm, mày đừng nói với tao là mày đi tới chỗ ấy không liên quan chút xíu gì đến Hạ Tuyên.”
Điểm này, Hướng Biên Đình không thể phủ nhận, tuy lúc ấy cậu và Hạ Tuyên thật sự không có gì, nhưng đi đến buổi triển lãm chính xác là bởi vì có Hạ Tuyên.
Thẩm Trạch nhíu mày, buồn bực nói: “Mày là vốn dĩ đã vậy…… hay là bị người ta bẻ cong?”
Hướng Biên Đình nói chuyện không đàng hoàng: “Tự mình cong. Vốn dĩ chỉ là hơi cong thôi, nhưng thấy người ta lớn lên soái quá nên cong vòng luôn.”
“Tao……” Thẩm Trạch muốn mắng lại nhịn, mẹ nó, nể thật chứ.
Vừa nghe liền biết thằng này đang tào lao.
“Mày đừng có tào lao với tao nữa đi.”
Hướng Biên Đình cười nói: “Không tào lao với mày, chính xác là tự mình cong, cũng chính xác là bởi vì hắn mới cong hết, nhưng không phải bởi vì gương mặt kia của hắn.”
Thẩm Trạch “xía” một tiếng: “Hắn theo đuổi mày, hay là mày theo đuổi hắn?”
Hướng Biên Đình đi đến bên cạnh bệ rửa ấn chút nước rửa tay, nói: “Giải thích không rõ, quá trình tương đối phức tạp.”
Thẩm Trạch tuy đã tiêu hóa sự thật Hướng Biên Đình yêu đàn ông, nhưng vẫn chưa tiêu hóa kịp sự thật cậu ấy và Hạ Tuyên yêu nhau. Chuyện của Hạ Tuyên, cậu ta cũng có biết một vài, đứng ở góc độ của cậu ta, lần này Hướng Biên Đình yêu đương phải nói là phản nghịch về đến nhà.
“Tao nói thật mày đừng không thích nghe.” Thẩm Trạch đi đến bên cạnh Hướng Biên Đình.
“Có phải hắn 30 rồi không? Tuổi hai người cũng cách nhau nhiều quá……” Thẩm Trạch không biết nên nói thế nào, cậu ta chủ yếu là suy nghĩ thay Hướng Biên Đình, chứ không phải cảm thấy cậu ấy và Hạ Tuyên không thích hợp. Rốt cuộc, hình tượng và năng lực của Hạ Tuyên đều rất xuất sắc, nếu Hướng Biên Đình nhìn trúng, chắc chắn là phẩm tính không xấu. Hai người họ đứng cạnh nhau, ai thấy cũng phải nói một câu “xứng đôi”. Nhưng tình yêu này của Hướng Biên Đình, tính chất quá đặc thù, đối tượng cũng đặc thù, cậu ta không dám tưởng tượng ngày sau Hướng Biên Đình sẽ phải đối mặt những gì.
“Mày là thấy mới mẻ nên chơi chơi, hay là thật sự yêu đương chính thức?” Thẩm Trạch hỏi một câu.
“Không phải chính thức vậy tao cần chính thức giới thiệu hắn cho mày biết sao.” Hướng Biên Đình nhẹ nhàng xoa xoa tay, đáp.
Thẩm Trạch nghĩ cũng đúng, với tính cách của Hướng Biên Đình sẽ không có khả năng lấy mục đích chơi đùa để bắt đầu một mối quan hệ.
Cậu ta trầm mặc một lát, bỗng nhếch môi cười khẽ: “Thật sự, cũng chỉ có mày mới làm được chuyện này.”
Hướng Biên Đình ngước mắt nhìn người trong gương.
Thẩm Trạch dùng ngón trỏ chọc chọc lên vai cậu: “Tao nói thật, nếu sau này mày come out với ba mẹ mày, cũng đừng hùng hổ như hôm nay với tao, tao sợ cô chú không chấp nhận được.”
Từ nhỏ, Thẩm Trạch đã cảm thấy Hướng Biên Đình trưởng thành sớm, tuyệt đối không phải kiểu người dễ xúc động, nhưng lại quá có chủ kiến, người như vậy rất lý trí, nhưng không chắc sẽ biết kiềm chế.
Hướng Biên Đình mở vòi nước rửa tay, Thẩm Trạch nói: “Còn có chuyện tao muốn hỏi.”
“Nói.”
“Tao nhớ hắn từng vào tù đúng không? Sao hắn bị vào đấy, mày biết rõ chuyện này chưa?”
Hướng Biên Đình gật đầu: “Rồi.”
Hướng Biên Đình không nhiều lời, Thẩm Trạch cũng không hỏi nhiều, chỉ cần là sự thật Hướng Biên Đình có thể tiếp thu, cậu ta cũng không có gì để nói. Thẩm Trạch gật đầu: “Hiểu rõ là được rồi.”
Hướng Biên Đình rửa tay xong, quay đầu nhìn cậu ta: “Hôm nay, biểu hiện của mày ổn trọng lạ thường ha.”
Thẩm Trạch “A” một tiếng: “Tao khi nào không ổn trọng, cũng chỉ mới nãy bị mày làm sợ tới mức mất bình tĩnh chút thôi.”
Nói đến cái này, Thẩm Trạch lại hừ lạnh: “Có phải lúc nãy mày cố ý đúng không, không lộ chút tiếng gió đã phán một chưởng vào mặt tao?”
Hướng Biên Đình cười không nói, cũng không thể nói là cố ý, cậu chỉ là muốn tìm một thời gian thích hợp, tạo một trường hợp chính thức giới thiệu Hạ Tuyên cho Thẩm Trạch biết, đúng là hơi hùng hổ thật, nhưng không phải vì nóng đầu lên mới làm vậy.
Hai người ra ngoài được năm phút, lúc quay lại, Hạ Tuyên đang xem thực đơn, hắn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua hai người họ.
Tâm tình hiện tại của Thẩm Trạch rất phức tạp, thấy gương mặt đẹp trai ấy của Hạ Tuyên lại càng phức tạp, nghĩ Hướng Biên Đình cũng biết tìm thật, vừa tìm liền vớ được gã soái như vậy.
Tưởng tượng đến đối tượng của Hướng Biên Đình là thằng đàn ông, cậu ta đã cảm thấy không được tự nhiên, ngồi xuống uống miếng nước, cùng Hạ Tuyên xấu hổ liếc nhau.
Kết quả, Hướng Biên Đình vẫn chưa chịu buông tha cậu ta, thế nào cũng phải giới thiệu đối tượng của mình cho rõ ràng: “Bạn trai tao, Hạ Tuyên.”
“Ờ, biết rồi, biết rồi.” Thẩm Trạch vươn tay về phía Hạ Tuyên, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái: “Chào bạn trai của Hướng Biên Đình. Anh mau bảo nó câm miệng đi, chứ không lát nữa cả nhà hàng đều biết anh là bạn trai nó đấy.”
Hạ Tuyên bắt tay với cậu ta, quay đầu nhìn Hướng Biên Đình, Hướng Biên Đình cũng nhìn hắn, cười.
Thẩm Trạch thở dài, lấy đi thực đơn trước mặt Hạ Tuyên, vừa lật vừa nói: “Hôm nay tao phải ăn cho mày phá sản thì mới đền bù tổn thất tinh thần của tao được.”
Hạ Tuyên nói: “Đắt nằm ở mặt sau.”
Hắn vừa nói xong, Thẩm Trạch liền hiểu, ngước mắt liếc hắn một cái, nâng cằm về phía Hướng Biên Đình: “Tôi nói là nó, nên để nó trả, anh đừng giành với nó.”
“Của tôi cũng là của em ấy, em ấy trả hay tôi trả đều giống nhau.”
Thẩm Trạch chậc một tiếng: “Tch……” Cậu ta lập tức lật thực đơn tới mặt sau, Hạ Tuyên biết dạ dày cậu ta không thoải mái, đều chọn mấy món tương đối thanh đạm, giá cả cũng không rẻ. Cậu ta thầm ước lượng trong lòng, cảm thấy tài chính của hắn hẳn là rất tốt, hơn nữa người tuy nhìn lạnh lùng, nhưng tâm tư khá tinh tế.
Thì ra là một người như vậy.
Cẩn thận ngẫm lại, Hướng Biên Đình có đổ cũng không kỳ quái.
Đây là bữa cơm Thẩm Trạch ăn không được tự nhiên nhất từ trước tới nay. Bữa cơm này là thằng bạn tốt của cậu ta mời để giới thiệu người yêu cho cậu ta biết, thằng bạn thân yêu đương, đối tượng là đàn ông, bây giờ cậu ta đang ngồi ăn cơm chung bàn với bạn trai của thằng bạn thân.
Mấy chuyện này là chuyện gì không biết.
Thế giới này huyền huyễn quá.
Cơm nước xong về nhà, ba người đi ra thang máy liền lúng túng đứng trên hành lang. Hạ Tuyên và Hướng Biên Đình không thấy lúng túng, chủ yếu là Thẩm Trạch thấy khá lúng túng. Hai người này sống gần nhau như vậy, căn bản không khác gì sống chung, bây giờ cậu ta có mặt ở đây, cũng căn bản không khác cái bóng đèn là mấy.
Cậu ta tự giác đi đến cửa nhà Hướng Biên Đình, bảo thằng bạn lại đây mở cửa giúp.
Hướng Biên Đình bước lên quét vân tay, quay đầu lại phát hiện Hạ Tuyên đã đi tới cửa nhà hắn rồi, cậu gọi một tiếng: “Tuyên ca”.
Hạ Tuyên quét vân tay mở cửa, quay đầu lại nói: “Không có chuyện gì thì tới tìm anh.”
Dứt lời liền vào nhà, đóng cửa lại.
Hắn thật ra rất muốn trực tiếp mang Hướng Biên Đình đi, nhưng dù sao Thẩm Trạch cũng là khách, không thể trực tiếp mặc kệ khách khứa ở trong nhà được.
“Còn đứng đây làm gì.” Vào nhà rồi, Thẩm Trạch không biết là đang thiện giải nhân ý hay là đang âm dương quái khí: “Mày với tao đâu có chuyện gì làm, bây giờ mày có thể đi tìm Tuyên ca của mày được rồi đó.”
Thẩm Trạch khom lưng đổi giày, liếc thấy tủ giày có đôi dép cỡ lớn, lúc trước là cậu ta mắt mù, trong căn nhà này có dấu vết của người khác rõ ràng như vậy mà chẳng phát hiện gì, bây giờ bị Hướng Biên Đình một quyền đấm tỉnh, hai mắt cũng hết mù, nhìn chỗ nào cũng cảm thấy là đồ Hạ Tuyên đã dùng rồi.
Cậu ta lại chợt nhớ tới bộ đồ ngủ rộng thùng thình Hướng Biên Đình mặc hồi sáng, quay đầu lại nhìn Hướng Biên Đình chằm chằm: “Tối qua có phải mày ngủ lại nhà hắn không?”
Hướng Biên Đình ‘ừ’ một tiếng, đi vào phòng khách nhìn Peter.
Thẩm Trạch không nhịn được não bổ một phen, lại cảm thấy thẹn, lập tức lắc lắc đầu, thẳng nam không chịu nổi kiểu não bổ thoát cương như vầy.
“Còn Đông thổ Đại Đường.” Thẩm Trạch theo sau: “Sợ là mày mới từ trên giường người ta bò xuống ấy chứ.”
Hướng Biên Đình quay đầu nhìn cậu ta, cố ý trêu: “Đoán chuẩn ghê.”
“Đ*.” Thẩm Trạch lần đầu tiên kiến thức tới sự phúc hắc của Hướng Biên Đình: “Hướng Biên Đình mày có biết xấu hổ không hả.”
“Không biết.” Hướng Biên Đình cười, tới gần Thẩm Trạch:“Cho nên bây giờ tao phải đi tìm hắn.”
Hướng Biên Đình vẫn chưa quên lễ nghĩa của một chủ nhà: “Còn chuyện gì cần tao không?”
Thẩm Trạch ngồi trên sô pha mở game online, vốn đã không muốn quấy rầy tiểu tình lữ yêu đương: “Không có, biến đi. Tao tìm Lâm Vũ Hách chơi game.”
Hướng Biên Đình không gõ cửa, trực tiếp mở cửa vào nhà. Phòng khách không bật đèn, trong phòng có hơi tối, đèn ban công lại sáng, Hạ Tuyên đang nằm trên ghế ban công hút thuốc.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại nhìn.
“Nằm chỗ này không lạnh sao.” Hướng Biên Đình thấp giọng hỏi.
Hạ Tuyên cầm điếu thuốc hút một nửa ấn vào gạt tàn, vươn một bàn tay về phía cậu. Hướng Biên Đình vừa mới đưa tay qua đã bị Hạ Tuyên túm một cái, kéo vào lòng.
Hai người chen chúc nằm trên ghế, Hướng Biên Đình dựa đầu lên ngực Hạ Tuyên, cằm bị Hạ Tuyên nhẹ nhàng vuốt ve.
Hôm nay, tâm tình của Hạ Tuyên cũng rất hồi hộp, hành động ấy của Hướng Biên Đình không những làm Thẩm Trạch giật mình, mà chính hắn cũng trở tay không kịp.
Hắn không ngờ Hướng Biên Đình sẽ dùng phương thức này công khai quan hệ của bọn họ trước mặt Thẩm Trạch.
Hắn không muốn tạo áp lực cho Hướng Biên Đình, nên sau khi cả hai chính thức quen nhau cũng chưa từng chủ động phát triển mối quan hệ này mà chỉ đi chậm từng bước.
Sự thật lại là, Hướng Biên Đình vẫn vững bước tiến về phía trước, nhưng cũng có phương hướng của riêng mình.
Cậu vừa lý trí, lại quyết đoán.
Điểm này quá hấp dẫn người khác.
Hạ Tuyên nâng cằm cậu lên, cúi đầu hôn cậu.
Hắn biết bản thân sẽ càng ngày càng không biết thoả mãn, tuyệt đối không rời bỏ được.
“Tới rồi cũng đừng đi.” Hạ Tuyên nói.
Nếu đã đến bên anh rồi, thì vĩnh viễn đừng đi.
“Không đi.” Hướng Biên Đình cười khẽ.