“Biết ạ.” Lúc Hướng Biên Đình nói chuyện còn thở phì phò.
“Lát nữa chỉ đường cho tôi.”
Bên tai Hạ Tuyên vờn quanh tiếng hít thở dồn dập rõ ràng của cậu thiếu niên, Hướng Biên Đình kề sát vai hắn, hắn có thể cảm nhận được mạch đập toàn thân Hướng Biên Đình đang nảy lên.
Hạ Tuyên mới vừa cõng Hướng Biên Đình đi ra ngoài, phía sau bỗng có đồng học cùng lớp gọi với theo: “Hướng Biên Đình, cậu vẫn chưa lên lãnh thưởng kìa!”
Hạ Tuyên quay đầu lại, phía sau toàn là người, cũng không biết phải chờ tới khi nào để lãnh thưởng.
“Để người khác lãnh hộ đi.” Hạ Tuyên nói với Hướng Biên Đình: “Tôi mang cậu đến phòng y tế trước.”
Hướng Biên Đình quàng hai tay lên cổ Hạ Tuyên, nào còn tâm tư để suy nghĩ đến chuyện lãnh thưởng, cậu hiện giờ không khác với lúc chạy bộ vừa rồi lắm, thân xác ở trên lưng Hạ Tuyên, linh hồn lại bay bổng giữa không trung.
Không thốt lên được một câu hoàn chỉnh, chỉ đành rầu rĩ ‘ừ’ một tiếng.
Vừa lúc, đám Lâm Vũ Hách từ chỗ khán đài chạy xuống, Lâm Vũ Hách lộ vẻ mặt lo lắng: “Không có bị trật chân chứ?”
Hạ Tuyên hỏi bọn họ: “Mấy cậu có ai mang theo Vân Nam Bạch Dược không?”
“Trật chân thật á?”
Mấy người lắc đầu, đều không có.
Hạ Tuyên nói với Lâm Vũ Hách: “Đợi lát nữa cậu giúp cậu ấy đi lãnh thưởng, được chứ?”
“Được ạ, được ạ, tất nhiên là được.”
Cặp sách của Hướng Biên Đình vẫn còn ở chỗ Lâm Vũ Hách, Hạ Tuyên nhờ Lâm Vũ Hách lấy bình nước trong cặp ra cho cậu.
Hướng Biên Đình nhận lấy bình nước uống một ngụm, lúc này mới nhớ tới khát, ghé vào vai Hạ Tuyên uống hơn nửa bình.
“Đưa cặp cho tôi.” Hạ Tuyên vươn ra một bàn tay, bảo Lâm Vũ Hách treo cặp lên cánh tay hắn, sau đó lại đỡ lấy bắp chân Hướng Biên Đình.
“Để tôi mang cho.” Hướng Biên Đình nói.
“Không cần.”
Hạ Tuyên một giây cũng không ở lâu, cõng Hướng Biên Đình sải bước đi ra sân thể dục. Hướng Biên Đình tim đập rất nhanh, hơn nữa có làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được, ngược lại có cảm giác càng đập càng nhanh. Tần suất hô hấp và nhịp tim của cậu giống nhau, vừa vội vừa loạn. Gương mặt nóng bỏng, hô hấp ấm nóng, hơi thở dồn dập bao vây lấy nửa bên sườn cổ Hạ Tuyên.
Bài đăng trên tường thổ lộ ấy nói không sai, trên người Hạ Tuyên đúng là thơm thật.
Hắn phun nước hoa, chỗ sau vành tai là có mùi hương rõ nhất, nhưng cũng không quá nồng, vẫn nhàn nhạt như cũ.
Hạ Tuyên nện bước không chậm, thậm chí là nhanh hơn so với ngày thường. Vóc người của Hướng Biên Đình không thấp, thể trọng tất nhiên cũng không nhẹ, chiều cao là đứng đầu trong đám nam sinh của lớp, dưới tình huống bình thường có thể cõng cậu lên phỏng chừng cũng chẳng có mấy ai, Hạ Tuyên không những vững vàng cõng cậu mà còn có thể bước nhanh một đường, thể lực này đúng là mạnh mẽ.
Có điều, khoảng cách từ sân thể dục đến phòng y tế cũng rất xa, Hướng Biên Đình sợ hắn cõng lâu rồi sẽ mệt, nên cố điều chỉnh trọng tâm nửa người trên, muốn giảm bớt gánh nặng cho hắn.
Cậu vừa cử động, thân trên cũng rời khỏi lưng Hạ Tuyên, Hạ Tuyên thấy vai chợt nhẹ, biết cậu đang khống chế trọng tâm.
“Tôi cõng cậu được, cứ nằm yên đi.”
“Phòng y tế xa lắm.”
Hạ Tuyên không nói chuyện, trực tiếp dùng tay siết lấy sau đầu gối của Hướng Biên Đình nảy nảy lên trên, nghiêng người về phía trước, Hướng Biên Đình lại dán lên lưng hắn, chóp mũi còn cọ lên tóc hắn.
Tóc của hắn là màu nâu sẫm, đuôi tóc hơi xoăn.
Hướng Biên Đình vòng lấy cổ hắn, cũng không dám vòng chặt quá, nhưng thân mình lại chẳng hề cố kỵ mà dán lấy hắn, đầu kề lên vai hắn, nghiêng mặt, ánh mắt lướt dọc từ đuôi mắt đến mũi của hắn.
“Lát nữa nếu anh thấy mệt thì cứ bỏ tôi xuống.” Hướng Biên Đình nói: “Tôi dùng chân kia nhảy lò cò được.”
Hướng Biên Đình xem thường thể lực Hạ Tuyên, đừng nói mệt mỏi, hắn đi cả một được cũng không hề chậm bước, lại còn càng đi càng nhanh, trong ấn tượng của cậu, phòng y tế cách đó rất xa, nhưng Hạ Tuyên cõng cậu chưa được mười phút đã đến rồi.
Ngày thường, trước cửa phòng y tế luôn có thể giăng lưới bắt chim, hôm nay trường học mở hội thao, nghiệp vụ bận rộn hơn chút so với ngày thường, buổi sáng đã tiếp nhận vài học sinh bị thương trong lúc thi đấu.
Nhân viên công tác bên cửa sổ vừa thấy bên ngoài có người cõng người tiến vào, liền biết này lại là học sinh bị thương trong buổi hội thao.
Phòng y tế của trường không khác với một phòng khám nhỏ lắm, vào khám bệnh còn phải đăng ký, nhân viên công tác bên cửa sổ vẫy tay về phía họ: “Đến, trước tới đây lấy lượt.”
Hạ Tuyên cõng Hướng Biên Đình đến khu vực ngồi chờ rồi mới đến cửa sổ lấy số. Nhân viên công tác nhìn thoáng qua Hướng Biên Đình, vừa điền đơn khám vừa hỏi: “Chân là bị ngã?”
“Trật. Ở đây có thể chụp x-quang không?”
“Chụp được.” Nhân viên công tác đưa đơn đăng ký cho hắn, chỉ sang hành lang bên trái: “Bên trái phòng đầu tiên, trực tiếp đi vào là được.”
Hạ Tuyên xoay người lại, phát hiện Hướng Biên Đình đã đứng lên, một bàn tay chống lưng ghế, chân phải hơi nâng, trọng lượng cơ thể đều dồn sang chân trái chống đỡ.
Từ hành động ấy đã nói rõ, cậu muốn nhảy đến phòng y tế.
Hạ Tuyên không cho cậu cơ hội nhảy, cậu vừa nâng chân trái bật người lên, Hạ Tuyên đã đi tới, nói: “Muốn chân bị thương nghiêm trọng hơn sao?”
“Anh cõng tôi cả đường rồi.”
Hạ Tuyên vẫn dùng chiêu vừa rồi: “Tôi ôm cậu càng nhẹ nhàng, nếu cậu cảm thấy tôi cõng cậu mệt quá, vậy tôi ôm cậu đi cho khoẻ.”
Thân tàn chí kiên như Hướng Biên Đình là không làm được, cậu vẫn là ngoan ngoãn để Hạ Tuyên cõng, Hạ Tuyên cõng cậu đúng là nhẹ nhàng thật, giống như cõng đồ chơi vậy, ngồi xổm, vớt lên, chẳng hề cố sức.
Trong phòng khám, y sĩ thu hồi tầm mắt từ trên màn hình máy tính, ngẩng đầu nhìn bọn họ, trong lòng đã hiểu: “Có phải bị trật chân không?”
Hạ Tuyên gật đầu, y sĩ bật cười, giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ: “Hôm nay là người thứ hai rồi, mấyngười trẻ tuổi các cậu có thi đấu thôi đã không muốn sống.” Hắn chỉ sang giường nhỏ bên cạnh: “Cậu để cậu ấy lên giường đi.”
Hướng Biên Đình ngồi xuống giường, còn ngại để chân lên, y sĩ đi tới nói: “Không sao đâu, để chân lên đi, ga giường đều là dùng một lần, dùng rồi sẽ đổi.”
Vì thế, Hướng Biên Đình liền để chân lên giường.
“Chân nào bị trật?”
Hướng Biên Đình hơi hơi nâng đùi phải: “Chân này ạ.”
Y sĩ kéo cái đệm đầu giường qua lót xuống dưới cẳng chân của cậu, cái đệm rất dày, chân phải của Hướng Biên Đình được nâng cao lên, y sĩ ấn nhẹ lên chỗ mắt cá chân của cậu. Hắn tìm vị trí rất chuẩn, lần này ấn không dùng sức, nhưng Hướng Biên Đình lại đau đến trước mắt tối sầm.
“Đau?” Y sĩ hỏi.
Hướng Biên Đình gật đầu.
Y sĩ lại ấn ở nơi khác, nhưng chỉ có chỗ bị ấn đầu tiên là đau nhất, đau đến mức Hướng Biên Đình cảm thấy hắn ấn chỗ khác cũng chẳng có cảm giác gì.
“Cổ chân động được không?”
Hướng Biên Đình thử giật giật, đỡ hơn lúc nãy một chút, có thể động đậy hai cái.
“Chụp x-quang cho cậu ấy đi.” Hạ Tuyên ở bên cạnh nói.
Hướng Biên Đình sửng sốt: “Có nghiêm trọng đến vậy sao?”
Y sĩ cười cười: “Có nghiêm trọng hay không đều phải chụp, để phòng ngừa.” Hắn ngồi trở lại trước bàn, điền vài thứ lên đơn khám rồi đưa cho Hạ Tuyên: “Đầu hành lang bên phải, dẫn cậu ấy đi đi. Chụp xong lại mang về đây nằm lên giường, chân phải nâng cao một chút, đừng ngồi trên ghế mãi.”
Hướng Biên Đình cảm giác vị y sĩ này còn không khách sáo hơn cả cậu, sai bảo Hạ Tuyên cứ như hắn là người giám hộ của cậu vậy. Lúc Hạ Tuyên vừa cõng cậu lên, cậu đã cảm thấy hơi hối hận, hối hận hôm nay bảo Hạ Tuyên đến đây. Hắn tới đây nào có xem hội thao, quả thực là bị bắt làm cu li.
Chụp x-quang xong, Hạ Tuyên lại cõng người về, cõng càng ngày càng thuận tay, cõng người ta đến ra dáng ra hình. Y sĩ đang uống nước, cười đến híp cả mắt: “Thể trạng này đúng là không tồi, cõng anh chàng cao to như vậy cũng không thấy thở dốc.”
Hướng Biên Đình thầm nghĩ, ngài ở trước mặt ‘anh chàng cao to đích thực’ này nói tôi là ‘anh chàng cao to’, đúng là hài hước.
Hướng Biên Đình lại lót cái đệm dưới chân một lát, x-quang ra cũng nhanh, xương vẫn ổn. Y sĩ đưa cho cậu mấy miếng thuốc dán, lại kèm một bình thuốc xịt, dặn dò: “Về nhà trước chườm đá lạnh một chút, sau đó thì dán thuốc dán, lúc dán nó phải lót chân cao lên, cao hơn vị trí trái tim.”
Hắn nói chuyện rất thành thật: “Nếu thuốc dán không có hiệu quả thì cậu dùng bình thuốc xịt này. Cái nào dùng được thì dùng, nhớ kỹ phải nghỉ ngơi, chân này có thể ngồi yên thì đừng động.”
“Nếu cả hai đều không có tác dụng thì sao ạ?” Hướng Biên Đình hỏi một câu.
Y sĩ bật cười, vẫn là ngữ điệu thành thật ấy: “Không có tác dụng thì cậu đến bệnh viện khám, bên kia đáng tin cậy hơn chỗ này nhiều.”
“Vâng.” Hướng Biên Đình rất muốn cười: “Cảm ơn thầy ạ.”
Hạ Tuyên xoay người đưa lưng về phía Hướng Biên Đình muốn cõng cậu, y sĩ bỗng nhiên nói: “Chỗ chúng tôi có xe lăn, có muốn dùng không? Nhưng mấy cậu dùng xong rồi phải trả lại đây.”
Hướng Biên Đình hai mắt toả sáng, nghĩ thầm rốt cuộc không cần bắt Hạ Tuyên làm cu li cho mình nữa, cậu còn chưa kịp mở miệng, Hạ Tuyên đã giành trước một bước.
“Không cần.” Hạ Tuyên mở miệng vui đùa: “Đẩy tới đẩy lui phiền lắm, không cần trả thì tôi đẩy đi luôn.”
Giáo y cười nói: “Cậu nghĩ hay nhỉ, không thu cậu phí thuê là tốt lắm rồi.”
Hướng Biên Đình sâu kín hỏi một câu: “Xe lăn này có bán không ạ?”
Y sĩ nhìn cậu một cái, thầm nghĩ thằng nhóc này nghĩ vớ vẩn, tiền không có chỗ tiêu sao? Hắn cười nhạt: “Không thể, đây là của nhà nước, là tài sản chung của trường.”
Hướng Biên Đình từ bỏ, lại lần nữa leo lên lưng Hạ Tuyên.
“Thầy Hạ, anh thật sự không mệt sao?” Ra khỏi phòng y tế, Hướng Biên Đình không nhịn được hỏi Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên nghiêng mặt qua: “Trông tôi yếu ớt đến thế à.”
Tất nhiên là không rồi, từ hồi nãy đến giờ, hắn nói chuyện đều không thở dốc lấy một cái.
“Không yếu, rất cường tráng.” Hướng Biên Đình nói chưa được hai câu đã bắt đầu trêu ghẹo, mặc dù câu trêu ghẹo ấy là sự thật.
Hạ Tuyên hơi thu tay đang ôm chân Hướng Biên Đình, sao hắn có thể mệt được, hắn hận không thể treo Hướng Biên Đình lên người hắn mỗi giây mỗi phút.
Hướng Biên Đình đã quen với nhiệt độ trên lưng Hạ Tuyên, cánh tay cũng tự nhiên choàng lên cổ hắn.
Hai người một đường không ai nói chuyện, đi được nửa chừng, Hướng Biên Đình mới nhớ tới hỏi Hạ Tuyên: “Anh nhớ đường đến ký túc xá không?”
“Không về ký túc xá.” Hạ Tuyên nói.
“Hả?”
“Mang cậu đi bệnh viện chụp cộng hưởng từ.”
Hướng Biên Đình hơi nghệch ra: “Không cần đâu?”
“Chụp x-quang không tra ra được cậu có bị đứt dây chằng không, nếu như bị đứt, về sau mới phát hiện thì phiền lắm.”
“…… Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Tôi đi lấy xe.”
“…… Xe anh ở đâu?”
“Cổng Tây.”
Hướng Biên Đình không khỏi hít hà một hơi. Cổng Tây, không biết nằm xa hơn sân thể dục bao nhiêu.
“Bây giờ chúng ta quay lại được không?” Hướng Biên Đình hỏi Hạ Tuyên.
Hạ Tuyên quay đầu nhìn cậu.
“Tôi muốn mua cái xe lăn.”
Trả bao nhiêu tiền cũng được.
Hạ Tuyên cười khẩy một tiếng: “Vậy cậu phải tìm lãnh đạo trường phê duyệt, đó là tài sản của nhà nước.”
Hướng Biên Đình ghé lên lưng Hạ Tuyên, ưu tư thở dài.
Từ phòng y tế đến cổng Tây, hai người nhận lấy ánh mắt của người qua đường không đếm xuể, quá nhiều, không có ai đi ngang qua bọn họ là không quay đầu lại nhìn. Hướng Biên Đình tâm tình bình tĩnh, lòng dạ rộng rãi, nhìn thì nhìn đi, chẳng sao cả. Chuyện duy nhất làm cậu có chút rối rắm chính là Hạ Tuyên có mệt hay không thôi, cõng một người con trai thành niên hơn một trăm cân đi qua hơn nửa khuôn viên trường, cậu ngẫm lại đã cảm thấy mệt.
Vì tiện để Hướng Biên Đình nâng cao chân, Hạ Tuyên đặt cậu ngồi ở ghế sau, Hướng Biên Đình vừa mới xoay người điều chỉnh xong dáng ngồi, nâng mắt thoáng nhìn sang ghế phụ thì thấy có một bó hoa, một bó hoa hướng dương, đóng gói rất tinh xảo, sắc vàng tươi làm người ta sáng cả mắt.
Hạ Tuyên ngồi vào ghế điều khiển, cầm lấy bó hoa hướng dương trên ghế phụ đưa ra sau cho Hướng Biên Đình.
Hướng Biên Đình sửng sốt: “Cho tôi……?”
Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng, nghiêng đầu nói: “Chúc mừng cậu giành hạng nhất.”