• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn đang nằm trong ổ chó say ngủ, Hùng Hùng bỗng nhiên lao tới sủa hai tiếng, nghe thấy tiếng chó sủa, Hướng Biên Đình chợt dừng tay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hạ Tuyên đứng ngoài cửa sổ cách đó không xa, hai người cách cửa sổ sát đất, bốn mắt nhìn nhau.

Hạ Tuyên nhìn thoáng qua ổ chó, Hùng Hùng sủa to hai tiếng xong liền bắt đầu vẫy đuôi, nhè lưỡi nhìn hắn. Hạ Tuyên đi qua vuốt ve cằm nó, nó vẫy đuôi càng vui vẻ.

Hướng Biên Đình bỗng nhiên ngừng đánh đàn, Ninh Viễn lại như chợt tỉnh giấc, thân mình hơi động. Hướng Biên Đình đứng lên, nhìn thấy Hạ Tuyên đã đi đến cửa, hắn đứng ngoài cửa nói: “Trong viện không có ai nên tôi trực tiếp đi vào.”

Ninh Viễn đứng đó sửng sốt hai giây, lập tức ôm lấy bóng đi về phía hắn. Nói cậu ấy khoẻ như vâm, chân bị thương nhưng vẫn bước đi như bay, chưa gì đã đến trước mặt.

Hạ Tuyên nhìn chân cậu ấy, phát hiện vết thường trên đầu gối đã được xử lý, dán lên băng gạc. Tám phần là Hướng Biên Đình tự tay giúp cậu ấy thoa thuốc, những người khác không thể khiến cậu ấy ngoan ngoãn nghe lời như vậy được.

Hạ Tuyên đưa mắt nhìn Hướng Biên Đình: “Cậu giúp nó băng bó?”

Hướng Biên Đình gật đầu.

“Làm phiền cậu.”

Ninh Viễn đứng trước mặt Hạ Tuyên chốc lát rồi quay lại bên cạnh đàn dương cầm, mặt hướng về phía Hạ Tuyên nhưng không nhìn hắn, tay còn vỗ vỗ đàn dương cầm.

Hạ Tuyên đứng chỗ đó, nói: “Đó là đàn của người ta.”

Hướng Biên Đình lúc này mới nhận ra ý của Ninh Viễn: “Anh ấy muốn anh đánh đàn sao?”

Hạ Tuyên gật đầu.

“Không sao đâu, anh đàn đi.” Hướng Biên Đình nói xong còn đi qua một bên.

Hạ Tuyên không từ chối, đi tới nhìn Ninh Viễn, nói: “Mới nãy không phải đã nghe rồi sao?”

Trên người Hạ Tuyên có hương ngải thảo nhàn nhạt, hắn vừa đến gần, Hướng Biên Đình liền ngửi được. Ninh Viễn đặt tay lên đàn dương cầm, vẫn không nhúc nhích, trong im lặng mang theo vẻ quật cường. Cậu ấy hẳn là thường xuyên nghe Hạ Tuyên đánh đàn, nếu không lúc nhìn thấy đàn dương cầm cũng sẽ không theo thói quen bảo người khác đánh đàn.

Hướng Biên Đình theo bản năng nhìn thoáng qua tay Hạ Tuyên, không khỏi tưởng tượng dáng vẻ Hạ Tuyên đánh đàn, hình ảnh mông lung ở trong đầu chợt hiện lên.

Lúc này, cậu giống như có cùng suy nghĩ với Ninh Viễn, rất muốn nghe Hạ Tuyên đàn một khúc.

Giằng co nửa phút, Ninh Viễn lại giơ lên một ngón tay, không thể bàn cãi một điều là hành động này thật sự rất vạn năng, muốn biểu đạt cái gì cũng được. Ở trên sân bóng là chơi thêm một ván, lúc này lại là đàn thêm một bài.

Không biết sao, Hướng Biên Đình lại bị chọc trúng điểm cười, cảm thấy Ninh Viễn giơ ngón tay lên trông rất dễ thương. Cậu cười khẽ ra tiếng, dẫn tới tầm mắt Hạ Tuyên nhìn lại đây.

“Anh ấy hình như rất muốn nghe anh đánh đàn.” Hướng Biên Đình nói.

Sự thật thì, chỉ cần Ninh Viễn thấy bên cạnh Hạ Tuyên có đàn dương cầm, Hạ Tuyên sẽ không tránh khỏi phải ngồi xuống đàn.

“Chiêu này dùng quen rồi.” Hạ Tuyên ngoài miệng nói vậy, cuối cùng vẫn thuận theo tâm ý Ninh Viễn, nhìn Hướng Biên Đình, nói: “Mượn dương cầm của cậu một chút.”

Hướng Biên Đình đi sang bên cạnh, nhường vị trí cho hắn.

Hạ Tuyên đàn một đoạn Bach khá quen tai, thậm chí không cần xem nhạc phổ, vừa ngồi xuống ghế là đàn. Ngón tay hắn rất dài, đầu ngón tay lướt trên phím đàn trông cực kỳ xinh đẹp, hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu Hướng Biên Đình lúc nãy cũng trở nên rõ ràng hơn.

Nói sao nhỉ, có một câu rất thích hợp để hình dung cảm nhận của Hướng Biên Đình lúc này, chính là mọi thứ xung quanh phảng phất như trở nên tĩnh lặng.

Cảm giác trong lòng như có từng cơn gió khẽ lướt qua.

Hạ Tuyên chỉ đàn một đoạn ngắn, đúng lúc nhẹ nhàng thu tay lại, Ninh Viễn giống như chưa nghe đủ, lại vỗ mặt bên đàn dương cầm hai cái.

“Vỗ hư rồi em đền cho người ta đấy.” Hạ Tuyên nói.

Ninh Viễn nhíu mày, mở miệng nói một chữ: “Đàn.”

Khúc nhạc này, trước kia Hạ Tuyên từng chơi rồi, Ninh Viễn đã nghe rất nhiều lần, cậu ấy biết Hạ Tuyên chỉ đàn một đoạn rất ngắn.

“Không đàn.” Hạ Tuyên đáp lại một câu, sau đó đóng nắp dương cầm lại, vì trấn an cảm xúc của đương sự, hắn còn giải thích thêm: “Đoạn sau quên mất rồi.”

Hướng Biên Đình không nhịn được cười một tiếng.

“Lại có bạn đến à?”

Giọng của bà ngoại từ phía sau truyền đến, Hướng Biên Đình quay đầu nhìn lại. Vừa rồi, Hạ Tuyên đang đánh đàn bà đã đi tới, nghe Hạ Tuyên đàn xong mới lên tiếng nói chuyện.

Vừa rồi, Hướng Biên Đình vẫn chưa kịp nói với bà ngoại chuyện xảy ra ở công viên, cậu nghĩ bà ngoại cậu lúc này hẳn là có chút không hiểu ra sao.

Hạ Tuyên đứng dậy, hơi cúi người, gọi theo Hướng Biên Đình, lễ phép chào hỏi: “Chào bà ạ.”

“Chào cháu.” Bà cụ cười gật đầu, lại nhìn sang Hướng Biên Đình: “Bảo Nhi, vị này cũng là bạn của cháu sao?”

Hướng Biên Đình gật gật đầu, cậu tính đợi lát nữa lại nói tỉ mỉ cho bà biết.

“Anh ấy tới đón người ạ.” Hướng Biên Đình nói.

Bà ngoại nghe vậy lại nhìn Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên nói: “Em trai cháu té bị thương chân, vừa rồi đã phiền Hướng Biên Đình chăm sóc một chút, quấy rầy ngài, thật xin lỗi.”

“Đừng nói thế.” Bà nhìn Hạ Tuyên mỉm cười:“Cậu đánh đàn nghe rất hay.”

Bà ngoại Hướng Biên Đình nhìn là biết phần tử trí thức, rất có hàm dưỡng, nói chuyện đều là đủ ý thì dừng, thăm hỏi hai câu rồi rời đi, bảo Hướng Biên Đình tự mình đãi khách. Ở bên cạnh trưởng bối như vậy rất thoải mái, luôn có cảm giác được tôn trọng sự riêng tư.

Hạ Tuyên đã chuẩn bị đi rồi, Ninh Viễn thì vẫn đứng bên cạnh dương cầm.

“Không về sao?” Hạ Tuyên hỏi một câu.

Ninh Viễn giật giật môi.

“Vậy em đứng đó tiếp đi.” Hạ Tuyên nói xong liền quay đầu đi, Ninh Viễn chợt khựng người lại rồi lập tức đuổi theo.

Bình thường cậu ấy rất ngoan, hôm nay lại có chút không nghe lời, hẳn là do có mặt Hướng Biên Đình nên hơi rửng mỡ.

Hướng Biên Đình đi theo hai người họ ra ngoài, có chuyện cậu vẫn tò mò: “Thầy Hạ, trước kia anh sống gần đây sao?”

“Ở khu vực này, nhưng không gần chỗ này lắm.”

“Là ở gần công viên Thanh Phong?”

“Ừ, cách đây khoảng năm sáu km.”

Hướng Biên Đình gật gật đầu: “Hèn gì tôi gặp anh ấy ở đó.”

“Trước kia nó thường xuyên qua đó đá bóng. Sao cậu lại đến chỗ đó?”

“Tôi dắt chó đi bộ.”

“Đi xa thế.”

Hướng Biên Đình cười cười: “Đi đi rồi đến đó luôn.”

Hạ Tuyên đỗ xe ở chỗ đậu tạm thời bên ngoài, Hạ Tuyên mở cửa xe ra, Ninh Viễn đứng im không nhúc nhích, quay đầu hướng nhìn thoáng qua chỗ Hướng Biên Đình, phát hiện Hướng Biên Đình không đi theo, cậu ấy lại xoay người quay về.

Hạ Tuyên nhíu mày: “A Viễn.”

Ninh Viễn dừng bước chân, Hướng Biên Đình thấy Ninh Viễn quay ngược lại, cậu từ trong viện đi ra: “Làm sao vậy?”

“Đi.” Ninh Viễn bỗng nhiên nói.

Hướng Biên Đình suy tư một lát, muốn hiểu ý của cậu ấy.

Hạ Tuyên đã đi tới, nhìn Ninh Viễn, nói: “Cậu ấy không đi.”

Hướng Biên Đình nhìn Hạ Tuyên, Hạ Tuyên lại nói: “Nó muốn cậu đi theo chúng tôi về.”

Hướng Biên Đình ngẩn người, sau đó cười, nhìn Ninh Viễn nói: “Tôi không đi được, tôi phải ở lại ăn cơm.”

“Đi.” Ninh Viễn lại nói.

Hạ Tuyên trầm giọng: “Có phải anh đã bảo rồi không, cậu ấy không đi.”

Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Ninh Viễn, Hướng Biên Đình rất không đành lòng, Hạ Tuyên lại còn lạnh mặt như thế, soái thì soái đấy, nhưng có hơi đáng sợ, cảm giác con nít lì lợm nhìn thấy cũng bị dọa khóc mất.

“Nếu không……” Hướng Biên Đình muốn nói nếu không tôi tiễn hai người một đoạn, đến lúc ăn tốt lại về, kết quả lời chưa kịp nói ra đã bị Hạ Tuyên cắt ngang.

“Nếu hôm nay cậu chiều nó, sau này sẽ càng không dứt.” Hạ Tuyên nói: “Cậu về đi, tôi nói chuyện với nó.”

Hướng Biên Đình gật đầu, trước khi đi lại nói với Ninh Viễn: “Có cơ hội tôi đến quán cà phê tìm anh chơi.”

Hướng Biên Đình đi vào rồi, Hạ Tuyên mới đến trước mặt Ninh Viễn, nói khẽ với cậu ấy: “Mẹ em còn ở nhà chờ em đấy, biết không?”

Ninh Viễn hơi gật đầu.

Hạ Tuyên nhẹ nhàng búng tay lên trán cậu ấy một cái: “Về nhà thôi.”

Hướng Biên Đình vào nhà rồi đi tới phòng bếp nhìn thoáng qua, đầu bếp đang bận rộn, bà ngoại thì đang trông chừng.

“Hai người bạn kia của cháu đi rồi à?” Bà ngoại hỏi.

“Đi rồi ạ.”

“Bảo Nhi nhà ta cũng biết tìm bạn nhỉ.”

“Dạ? Là sao ạ?”

“Ai cũng trông đẹp trai như vậy.”

Hướng Biên Đình cười.

“Cậu kia lớn lên cao thật. Không phải là bạn học của cháu đúng không, trông lớn tuổi hơn cháu nhiều.”

“Hai người đều không phải ạ.” Hướng Biên Đình nói: “Người cao hơn là hàng xóm của cháu, cháu từng kể với bà rồi, bà còn bảo cháu tặng bánh Trung Thu cho anh ấy.”

Bà ngoại gật đầu: “Nhớ rồi, con rắn của cháu là cậu ấy nhặt về.”

“Người kia, cậu bé vẫn hay cầm quả bóng……Bà nghĩ…… Có phải cậu ấy có bệnh tự kỷ không?” Bà ngoại hỏi cậu.

“Dạ.” Hướng Biên Đình gật gật đầu.

Bà ngoại thở dài: “Bà bảo mà.”

Ba của Hướng Biên Đình lâm thời có việc, buổi tối không thể đến đây dùng bữa, mẹ cậu cơm nước xong cũng ra sân bay, buổi tối Hướng Biên Đình ngủ lại nhà bà ngoại, trước khi ngủ có nhận được WeChat của Thẩm Trạch, sau Trung Thu mấy ngày chính là Quốc Khánh, Thẩm Trạch nói Quốc Khánh cậu ta sẽ về, Hướng Biên Đình đọc WeChat xong liền hết buồn ngủ, cậu cứ nghĩ Thẩm Trạch đang nói giỡn.

Thẩm Trạch: Quốc Khánh tao về

Thẩm Trạch: Chuẩn bị xong xuôi chào đón tao đi

Hướng Biên Đình:?

Hướng Biên Đình: Sao tao không biết bên Úc cũng nghỉ Quốc Khánh TrungQuốc vậy?

Thẩm Trạch: Không nghỉ

Thẩm Trạch: Tao tự cho tao nghỉ

Thẩm Trạch: Sinh nhật của Tổ quốc sao mà bỏ qua được

Hướng Biên Đình: [ ngón tay cái ]

Hướng Biên Đình: Màytrốn học thật à?

Thẩm Trạch: Đồ quỷ sứ

Thẩm Trạch: Câu này mà mày cũng hỏi ra được

Thẩm Trạch: Ta xin nghỉ mấy ngày

Hướng Biên Đình: Ba mẹ mày biết không?

Thẩm Trạch: Biết

Hướng Biên Đình: Bọn họ đồng ý dễ như vậy à?

Thẩm Trạch: Dễcái rắm

Thẩm Trạch: Miệng tao sắp rách luôn

Hướng Biên Đình nhìn di động cười một tiếng.

Thẩm Trạch: Quốc Khánh màycó về Bắc thành không?

Hướng Biên Đình: Xem tình hình đã

Thật ra cậu sẽ về, cậu chỉ muốn trêu Thẩm Trạch thôi.

Thẩm Trạch: Tao nói rách mồm mới về nước được, mày lại cònxem tình hình hở

Thẩm Trạch: Tim mày làm bằng gì còn cứng hơn đá

Thẩm Trạch: Màykhông về thì tao tới Giang Châu

Hướng Biên Đình: Tùy thời hoan nghênh

Thẩm Trạch: M*, mày không về Bắc thành thật á?

Hướng Biên Đình: Về chớ

Thẩm Trạch lập tức gửi tới vài cái emo [ hành hung ].

Ném xong một chuỗi emo, cậu ta lại tiếp tục gửi tin nhắn.

Thẩm Trạch: Quên chúc màyTrung Thu vui vẻ

Thẩm Trạch: Bên tao chả có miếng trăng nào

Thẩm Trạch: Chụp tấmánh trăng Tổ quốc cho tao coi với

Hướng Biên Đình nằm trên giường lười động, trả lời lại: Bên tao cũng không có miếng trăng nào

Thẩm Trạch: Tốt nhất là màythật sự không cótrăng

Thẩm Trạch lập tức lên Weibo tìm kiếm chủ đề “Trung Thu”, vừa mở ra thì toàn nhìn thấy mặt trăng, tất cả đều là ảnh chụp của cư dân mạng, cậu ta giết trở về hưng sư vấn tội. Hướng Biên Đình xốc chăn lên, xuống giường, đi đến bên cửa sổ, kéo màn ra nhìn.

Đúng là sáng thật, tròn vành vạnh. Làm cậu nhớ tới khúc Ánh Trăng đàn lúc sáng.

Cậu cầm điện thoại chụp mặt Trăng một tấm, chia cho Thẩm Trạch.

Hướng Biên Đình: [ hình ảnh ]

Hướng Biên Đình: Độ phân giải điện thoại đó, coi tạm đi

Thẩm Trạch: Đẹp

Hướng Biên Đình: Ờ, đúng là đẹp thật

Hướng Biên Đình rời khỏi giao diện trò chuyện, bên dưới ảnh chân dung Thẩm Trạch chính là chân dung của Hạ Tuyên, cậu nhìn chân dung của Hạ Tuyên, không khỏi nhớ lại hình ảnh Hạ Tuyên ngồi trong đại sảnh đàn dương cầm lúc chiều.

Cậu nằm lên giường, đặt điện thoại sang bên, mở mắt nhìn trần nhà.

Trên tường, đồng hồ yên lặng chạy đến 12 giờ.

Điện thoại hơi rung lên, Hướng Biên Đình nghiêng đầu nhìn thoáng qua, chân dung của Hạ Tuyên nhảy lên trên cùng. Cậu ngẩn người, cầm điện thoại lại nhìn.

Hạ Tuyên: Trung Thu vui vẻ

Hướng Biên Đình chớp chớp mắt, giao diện trò chuyện lại bắn ra một tin nhắn khác.

Hạ Tuyên: Ngủ ngon

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK