Lần trước, Dương Khải Đông nói Hạ Tuyên huỷ hoại sự nghiệp của đồ đệ mình, sự thật cũng chính là thế, ít nhất thì nghiệp xăm của hắn đã không còn ở đỉnh cao như trước.
Giấc mơ của hắn bắt đầu từ lúc gặp được Hạ Tuyên và cũng kết thúc bởi Hạ Tuyên.
Hướng Biên Đình không biết Hạ Tuyên mang tâm tình gì khi làm tay Tiết Dương bị thương, cũng bởi vì hết thảy đều không phải xuất phát từ xúc động, mới càng khiến cho người ta cảm thấy khổ sở và vô lực, chỉ thử đặt mình vào vị trí đó đã cảm thấy trái tim đau như dao cắt, không thể thở nổi.
Người đồ đệ mà mình hợp tâm hợp ý lại làm tổn thương người em trai mà mình yêu thương nhất, chuyện này ai có thể chấp nhận được.
Hắn đánh Tiết Dương cũng là đang đánh chính mình.
Cậu cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc ấy Hạ Tuyên nói được một nửa liền ngừng, sự thật đau thương ấy không nên nói ra, nói ra cũng là xé mở trái tim mình, đối với Ninh Viễn mà nói cũng là bị tổn thương một lần nữa.
Hướng Biên Đình vươn tay vỗ nhẹ lên vai Hạ Tuyên, hỏi hắn: “Chuyện này còn ai khác biết không?”
Nếu không có ai biết sự thật ấy, vậy năm đó Hạ Tuyên đã ở trong tình thế nào? Hướng Biên Đình không dám nghĩ tới.
Hạ Tuyên lắc đầu.
Hướng Biên Đình bỗng thấy nhói lòng, giọng khàn đi: “Dựa vào cái gì……?”
Hạ Tuyên nghiêng đầu nhìn cậu.
“Dựa vào cái gì lại để anh chịu nhiều tội như vậy…… Dựa vào cái gì……” Hướng Biên Đình là thật sự khó chịu, tim cứ thắt lại.
Hạ Tuyên sờ mặt cậu: “Thật ra Bạch Khâm và Tiêu Dịch Dương hẳn là đoán được rồi.”
Còn có mẹ của Ninh Viễn, hẳn là cũng đoán được, lúc ấy tất cả mọi người đều hỏi Hạ Tuyên tại sao, nhưng chỉ có mẹ Ninh Viễn giữ trầm mặc, trầm mặc mãi, cuối cùng ở trước mặt Hạ Tuyên vỡ oà khóc lớn, nói hắn hồ đồ.
Lần đó, Hạ Tuyên đánh Tiết Dương quá nặng, người khác nghe tiếng chạy tới đều sợ ngây người. Có nhiều người thấy như vậy, chuyện Hạ Tuyên đơn phương đả thương người khác đã là ván đã đóng thuyền. Tiết Dương được đưa vào bệnh viện, người nhà hắn lập tức báo cảnh sát, Tiết Dương bị thương rất nặng, cha mẹ hắn không có khả năng chuyện lớn hoá nhỏ. Sau lại, Tiêu Dịch Dương nói cho Hạ Tuyên biết, Tiết Dương có ý muốn hoà giải, nhưng bị cha mẹ hắn náo loạn một hồi, vụ án cũng đã thành lập, không có đường cứu vãn nữa.
Lúc Hạ Tuyên động thủ đã không nghĩ tới chuyện hòa giải với hắn, hắn và Tiết Dương, cả đời này đều không thể hòa giải.
Người là do hắn đánh, hắn nên bị phạt. Tương tự, Tiết Dương làm tổn thương Ninh Viễn, hắn cũng phải gánh chịu tội lỗi ấy.
Đều rất công bằng.
Hạ Tuyên nói với Hướng Biên Đình: “Trước đó đã nói với em rồi tính cách của anh không tốt, cũnglà nghiêm túc nói cho em biết. Con người anh chính là vậy, cực đoan, tàn nhẫn.”
Còn tự cho là đúng.
Nếu không tự cho là đúng thì ngay từ đầu đã không nảy ra suy nghĩ muốn chiếm lấy Hướng Biên Đình. Thật ra ban đầu, bản chất của hắn không khác với Tiết Dương năm đó là bao. Chỉ là chậm rãi từng bước một, tâm thái cũng không ngừng thay đổi. Hắn không phủ nhận bản thân từ đầu đến cuối đều có dục vọng chiếm hữu cực đoan với Hướng Biên Đình. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, đối với người mình yêu là cần phải quý trọng, tiền đề của chiếm hữu là tình yêu, không phải thương tổn.
“Vậy anh có nhớ lúc trước nói với em…” Hướng Biên Đình ôm lấy eo Hạ Tuyên từ phía sau, đặt cằm lên vai hắn: “Tính cách không có tốt hay không tốt. Chẳng lẽ, anh không nhớ chính anh cũng từng nói, mỗi người đều có quyền lựa chọn để bản thân trở thành người như thế nào, không phải vì có cá tính hay không, mà là do bản thân theo đuổi.”
Hạ Tuyên không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn cậu.
“Tự mình theo đuổi không tốt sao? Rất nhiều người đều không làm được.” Hướng Biên Đình cũng nhìn hắn: “Đừng tùy tiện đặt cho mình một định nghĩa không tốt, anh chính là đặc biệt nhất, độc nhất vô nhị, em thích.”
Hạ Tuyên cúi người, hôn lên môi cậu.
Một nụ hôn đặc biệt dịu dàng, hôn mà tâm Hướng Biên Đình mềm mại, tan chảy.
“Có thể đồng ý với em một chuyện chứ?” Hướng Biên Đình vẫn ôm lấy eo Hạ Tuyên.
“Đồng ý.” Hạ Tuyên nói.
Hướng Biên Đình bật cười: “Em còn chưa nói mà, em nói muốn thận của anh, anh cũng đồng ý sao.”
“Đồng ý, muốn lấy lúc nào cũng được.”
Hướng Biên Đình nghe hắn nói đùa, cười một lát mới trở lại chính đề: “Có cực đoan như thế nào đi nữa cũng đừng tổn thương đến chính mình, được không?”
“Được.”
Hướng Biên Đình giơ tay sờ soạng bụng của Hạ Tuyên: “Dáng người tốt thật.”
Vừa rồi trong lúc tắm, cậu đã được chiêm ngưỡng dáng người của Hạ Tuyên, nhìn mà quáng mắt. Lại nói, đó cũng là lần đầu tiên cậu và Hạ Tuyên ‘thẳng thắn thành khẩn gặp nhau’, chừng mực rất lớn, có thể nhìn đều đã nhìn, giờ nghĩ lại vẫn thấy nóng mặt.
Hướng Biên Đình bỗng nhớ tới, hình như lúc nãy cậu có nhìn thấy hình xăm trên eo Hạ Tuyên, lúc ấy cả người choáng váng, không tập trung nhìn kỹ được.
Mỗi lần thân thiết với nhau, Hạ Tuyên đều ăn mặc chỉnh tề, vị trí eo cũng chưa từng lộ ra, hai người ở bên nhau được một khoảng thời gian rồi, Hướng Biên Đình mới chú ý tới trên người hắn có hình xăm.
“Trên eo anh có hình xăm đúng không?” Hướng Biên Đình đột nhiên hỏi.
“Có.”
“Em lật áo lên xem.” Hướng Biên Đình nói trước rồi xốc vạt áo Hạ Tuyên lên, nhìn xuống eo hắn, cậu nhớ là ở bên sườn eo, xăm thẳng dọc, hình như là tiếng Anh.
——hodie vinum bibam, cras carebo.
Cậu nghiêng đầu nhìn chốc lát, đúng là một loạt chữ cái tiếng Anh tạo thành câu, thể chữ viết hoa, rất có mỹ cảm, nhưng không phải tiếng Anh.
“Đây là…… tiếng Latin?” Hướng Biên Đình ngẩng đầu hỏi Hạ Tuyên.
“Ừ.” Hạ Tuyên xoay người ôm cậu đè xuống giường, đè nặng cậu: “Xem hiểu?”
“Xem không hiểu, đoán mò.”
Hướng Biên Đình duỗi tay, chậm rãi vén áo hắn lên, đầu ngón tay quét qua hàng chữ tiếng Latin: “Nghĩa là gì vậy?”
“Nay ta ra sức uống rượu ngon, mai không còn nữa.”
Hướng Biên Đình phân tích một lát, nói: “Ý là, phải quý trọng hiện tại sao?”
“Ừ, gần như vậy.”
Một câu rất tiêu sái, rất phù hợp với khí chất Hạ Tuyên.
“Anh xăm lúc nào vậy?”
“Đại học.”
“Là người thợ xăm sống đối diện anh xăm cho anh sao?”
“Ừ.”
“Đẹp.” Hướng Biên Đình dùng đầu ngón tay như có như không lả lướt bên eo Hạ Tuyên: “Em cứ tưởng trên người anh không có hình xăm chứ, trên người của anh ngoại trừ chỗ này ra còn xăm chỗ nào nữa không?”
“Lúc nãy tắm không kiểm tra được sao?”
Hướng Biên Đình sửng sốt, rũ mắt cười nói: “Hơn phân nửa thời gian em đều đưa lưng về phía anh, em thật ra cũng muốn kiểm tra.”
“Vậy bây giờ em có thể kiểm tra.”
Ngón tay Hướng Biên Đình ở trên eo hắn chợt khựng lại.
“Tra không?” Hạ Tuyên chống tay ở hai bên đầu cậu, rũ mắt nhìn cậu.
Hình ảnh hai người cùng nhau tắm lúc nãy bỗng lướt qua đầu Hướng Biên Đình, còn có Hạ Tuyên vùi dưới thân cậu giúp cậu.
Không thể nghĩ nhiều.
Hôm nay có muốn ngủ nữa không.
“Lần sau tra đi.” Hướng Biên Đình nghiêng đầu nhìn gối đầu, nói.
Hạ Tuyên áp người xuống, chóp mũi gần như dán lên mặt cậu: “Lần sau? Lần sau là khi nào?”
“Lần sau cùng nhau tắm ấy.” Hướng Biên Đình thấp giọng trả lời.
Hạ Tuyên hôn lên má cậu, nói: “Anh chờ.”
Hướng Biên Đình ở lại nhà Hạ Tuyên ngủ một đêm, trực tiếp quên luôn Thẩm Trạch còn ở nhà, buổi sáng nhận được điện thoại của Thẩm Trạch mới nhớ ra căn nhà đối diện còn có bệnh nhân.
“Không phải chớ, mày đi đâu vậy?” Thẩm Trạch ở đầu kia điện thoại hỏi: “Sao không ở trong phòng? Mày đi ra ngoài hả?”
Hướng Biên Đình vừa mới tỉnh, hắng giọng nói: “Tao quay lại ngay.”
“Mày đi đâu? Mua đồ ăn sáng?”
“Không ——” Lời còn chưa dứt, Hướng Biên Đình đã bị Hạ Tuyên túm một cái, ngã vào lòng hắn.
Hạ Tuyên nằm ở trên giường, cậu bị Hạ Tuyên dùng một tay ôm ghì trước ngực, cầm điện thoại tiếp tục nói chuyện với Thẩm Trạch: “Mày sao rồi? Bụng còn khó chịu không?”
Hạ Tuyên mắt vẫn chưa mở, đưa tay đến trước cổ Hướng Biên Đình, dùng ngón tay quét nhẹ lên hầu kết của cậu, chạm vào như vậy còn chưa đủ, hắn còn nhéo một cái, Hướng Biên Đình bị bất ngờ, không nhịn được hừ một tiếng, vội vàng che lại miệng mình.
Cũng may Thẩm Trạch không chú ý tới thanh âm không thể miêu tả ấy: “Khá hơn nhiều, tao đói bụng rồi, mày về lẹ đi, tao muốn ăn sáng.”
“Biết rồi.” Hướng Biên Đình lập tức cúp điện thoại.
“Cậu ta ở nhà em ngủ chỗ nào?” Hạ Tuyên nhắm mắt lại hỏi một câu, giọng nói khàn khàn mới vừa tỉnh ngủ, nghe rất gợi cảm.
“Phòng ngủ.” Hướng Biên Đình bỗng há mồm gặm lên ngực Hạ Tuyên một ngụm, Hạ Tuyên mở mắt ra, ánh mắt hướng về phía cậu.
Hướng Biên Đình nâng cánh tay hắn lên, ngồi dậy khỏi người hắn, liếm liếm môi, ngón trỏ quét lên ngực hắn hai cái: “Nếu không anh cảm thấy cậu ấy có thể ngủ ở đâu, ở phòng em sao.”
“Cậu ta không nên ở cùng một không gian với em.”
Hướng Biên Đình bật cười, ngón tay còn lưu luyến trên ngực Hạ Tuyên: “Cứng ngắc à, suýt nữa làm răng em bể luôn.”
Đây là khen hắn có cơ ngực đấy.
Hạ Tuyên nhìn cậu, híp mắt.
“Em đi trước.” Hướng Biên Đình dứt lời lại gặm lên ngực Hạ Tuyên một cái, gặm xong liền chạy, mới sáng sớm đã chơi lưu manh, lúc bước vào nhà vành tai hãy còn đỏ.
Thẩm Trạch đang mở tủ lạnh lấy sữa bò, quay đầu nhìn thấy cậu liền ngẩn cả người.
Hướng Biên Đình rõ ràng đang mặc đồ ngủ cỡ lớn, Thẩm Trạch mặt mày ngơ ngác: “Mày…… từ đâu chui ra?”