Quý Hân Nhiên về trường, soạn bài, lên lớp. Cô mang theo bánh kẹo cưới và thuốc lá đi phát từng tổ bộ môn. Đúng như lời Lưu Lâm, với việc cô trở thành cô dâu nhanh như chớp này, ẩn trong những lời chúc mừng là cả những sự ngạc nhiên.
Trong trường học cũng xảy ra một chuyện lớn khác. Vốn là hiệu trưởng cũ về hưu, sở giáo dục điều đến đây một hiệu trưởng mới còn khá trẻ. Lần đầu tiên gặp mặt các giáo viên trong trường hiệu trưởng mới đã có thể phát biểu một bài diễn thuyết mạch lạc và dõng dạc. Nhin khuôn mặt hăng hái kia, chẳng hiểu sao lòng cô lại sinh ra cảm giác phiền chán.
Nghề giáo viên cho tới bây giờ cũng chẳng ít 3’ nhiệt huyết, mà cái thiếu chính là sự tự nguyện một cách bình thản, lòng phẳng lặng không bon chen. Vị trước mắt đây dã tâm bừng bừng, dường như là đã đến nhầm chỗ.
Việc sắp xếp giáo viên hầu như cũng không có gì thay đổi, cô và học sinh cũ cùng lên lớp, Lưu Lâm vẫn là chủ nhiệm lớp cũ.
Học sinh vừa đến trường, công việc lập tức lại trở nên lu bù, lại bắt đầu lặp đi lặp lại những tháng ngày trước kia: Soạn bài, đi dạy. Điều duy nhất biểu hiện việc cô đã kết hôn chính là cô chuyển ra khỏi kí túc xá cũ mà ở một phòng kí túc xá riêng. Nhưng người tính không bằng trời tính, cô vốn định chuyển ra để cho Lưu Lâm thoải mái hơn thì trường học lại có giáo viên mới chuyển về, vì thế phòng Lưu Lâm lại có thêm một giáo viên mới.
“Chị cũng đừng buồn, đến lúc đó em cho anh chị mượn chỗ là được”. Cô cố ý trêu đùa Lưu Lâm.
“Nha đầu chết tiệt kia! Vừa kết hôn xong cái gì cũng dám nói”. Lưu Lâm làm bộ muốn đánh cô. Sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, sau này em định thế nào?”
“Em làm sao cơ?”. Cô có hơi khó hiểu.
“Đúng là đồ ngốc, em, thế nào? Định cứ hai người ở hai nơi thế mãi à?”
Thì ra cô nói về chuyện này. “Chút khoảng cách này cũng gọi là hai người hai nơi à? Chị ơi, ở Bắc Kinh, như bọn em vẫn còn là gần chán”.
“Bắc Kinh là Bắc Kinh, chỗ như chúng ta, chỉ cần không thể ngày nào cũng về thì chính là hai người hai nơi. Tuy khoảng cách không phải quá xa nhưng cũng chẳng tiện gì. Giờ chạy tới chạy lui còn được, chờ sau này có con thì em mới biết phiền phức cỡ nào”.
“Ái dà, chị nghĩ xa quá rồi đấy! Em cảm thấy như vậy rất tốt, ít gặp thì ít cãi nhau, rất tốt cho việc bồi dưỡng tình cảm, với hôn nhân mà nói chính là lợi chứ không phải hại”. Cô thực sự cảm thấy như vậy rất tốt. Đỗ Trường Luân bận rộn, cho dù ngày nào cô cũng về thì cũng không chắc có thể luôn ở bên nhau. Hơn nữa cho dù ngày nào cũng bên nhau thì cô cũng e là bọn họ nói chuyện cũng như chẳng nói gì.
“Quý Hân Nhiên, không nhầm chứ? Giờ coi như em vẫn còn đang ở trong kỳ trăng mật, hẳn là phải như keo như sơn, một ngày không gặp như cách ba thu, sao nghe khẩu khí của em lại cứ như là đôi vợ chồng già thế?”. Nói xong, Lưu Lâm lại thì thầm vào tai cô đầy ái muội: “Có phải là đồng chí “Tiểu Đỗ” nhà em phương diện đó hơi nhã nhặn nên em oán trách?”
Quý Hân Nhiên đến cổ cũng đỏ bừng: “Lưu Lâm chết tiệt, miệng nói không thèm e dè, cẩn thận Tống Kiến Quân xử lý chị”.
Nhưng Lưu Lâm sai rồi. Sau khi kết hôn cô đã phát hiện, Đỗ Trường Luân bề ngoài trông nhã nhặn nhưng thực ra rất mạnh mẽ, cả người rắn chắc không một vết sẹo.
Cô thực sự tò mò không nhịn được mà sờ thử cơ bắp trơn nhẵn của anh, bình thường không thấy anh thể dục thể thao gì nhưng lại có vóc dáng tốt như vậy. Đỗ Trường Luân như nhìn ra sự nghi hoặc của cô: “Lúc học đại học anh từng luyện qua Quyền Anh”. Tay ôm cô khẽ dùng sức, quả nhiên là thấy cô hít sâu một hơi.
Quý Hân Nhiên không biết anh nói thật hay đùa nhưng cô biết chắc bề ngoài nhã nhặn của anh thực ra chỉ là để lừa tình.