Trần Bỉnh Đức cũng nhân cơ hội nói rõ về tình huống của công ty cho Quý Hân Nhiên, “Hân Nhiên, cháu phải nhanh chóng gánh vác trọng trách của công ty, nếu không các cổ đông sẽ dị nghị”.
“Chú Đức, vừa khéo cháu có chuyện muốn bàn với chú”. Cô nhớ lại đề nghị của Mễ Kiều Dương, nếu Quảng trường Thời Đại tìm được người hợp tác thì hẳn là chuyện đầu tư vào nhà xưởng của trường đại học Vân Hải hẳn cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Cô nói suy nghĩ này cho Trần Bỉnh Đức, ông nghe xong nhìn cô: “Được đó, Hân Nhiên, xem ra cháu cũng tốn không ít tâm tư”.
“Cháu xem lại tài sản của công ty, phát hiện lúc trước cha có đầu tư vào nhà xưởng này, lợi nhuận tuy không quá cao nhưng luôn tăng trưởng.”
“Thực ra lúc trước cha cháu đầu tư vào nhà xưởng đó cũng là nhất thời cao hứng, lúc đó tài chính trong công ty ổn đinh, vừa vặn có một chủ nhiệm trường đại học Vân Hải khá thân với cha cháu, đến đây nói chuyện, cha cháu đồng ý ngay, vốn cũng không mong thu lợi gì. Lúc ấy cha cháu nói, có gì coi như là quyên góp cho trường. Nhưng không ngờ bọn họ làm rất tốt”.
“Chú Đức, theo cháu biết, nguồn tiêu thụ vắc-xin phòng bệnh của bọn họ rất tốt, hơn nữa kỹ thuật cũng rất tốt, nếu chúng ta chịu đầu tư thì hẳn sẽ thu được nguồn lợi lớn”.
Quý Hân Nhiên biết cái này cần sự chuyên nghiệp cô không làm nổi, vẫn phải nhờ Mễ Kiều Dương giúp.
Cô không tiện bảo Mễ Kiều Dương đến công ty mình nên gọi điện thoại cho anh, sau khi tan tầm đến nhà tìm anh.
Ở dưới nhà bất ngờ lại gặp Hồ Thiên Dao, cô gái nhỏ mắt đỏ hoe hoe, Quý Hân Nhiên chào nhưng chẳng biết là không nghe thấy hay sao mà cũng không đáp lại.
Vừa vào cửa cô đã hỏi Mễ Kiều Dương: “Em gặp Tiểu Hồ ở dưới lầu, cô ấy có vẻ không vui, anh làm người ta buồn à?”
Mễ Kiều Dương cười khổ mà nói: “Anh nào dám chọc gì, trốn còn không kịp nữa là”.
“Anh trốn làm gì? Em thấy cô ấy rất được”
“Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, nói chuyện đứng đắn đi”, Mễ Kiều Dương chuyển đề tài.
Mễ Kiều Dương là giỏi sinh học, phương án làm ra rất chuyên nghiệp, cũng rất có sức thuyết phục. Lúc họp, Quý Hân Nhiên cũng không tốn nhiều tâm sức, về cơ bản mọi người đều đồng ý. Đương nhiên còn nhờ một nguyên nhân khác chính là thái độ của Trần Bỉnh Đức. Phương án lại là do Quý Hân Nhiên đưa ra nên ai cũng không dám quá đắc tội.
Việc hợp tác cũng rất thuận lợi, đối phương từ trước đã rất cảm kích bọn họ đầu tư vào nhà xưởng, nghe nói bọn họ muốn tăng vốn đầu tư thì đương nhiên rất vui. Như vậy, qua vài tháng, xí nghiệp thuốc Đông Hạo được thành lập.
Quý Hân Nhiên rất vui, dù sao đây là hạng mục đầu tiên cô làm được thành công ở công ty, cô có thể thể nghiệm cảm giác Trữ Băng đã nói, “Công ty cũng như con của mình”.
Trần Bỉnh Đức đến tìm cô, “Chú biết phía sau cháu có cao nhân, có thể để chú Đức gặp người này không?”
Quý Hân Nhiên cười, “Chú Đức, đúng là chuyện gì cũng không thể lừa được chú”.
“Là vì cháu vốn không muốn giấu chú”.
“Anh ấy là Mễ Kiều Dương, là bạn đại học của cháu, học khoa sinh học, phải nói là chuyên gia trong lĩnh vực này”.
“Có tiện giới thiệu cho chú Đức được không?”.
Lúc trước Trần Bỉnh Đức cũng từng nghe chuyện Quý Kiến Đông và Quý Hân Nhiên xích mích, ông vốn còn có chút hoang mang vì sao người này chịu giúp Hân Nhiên, giờ đương nhiên là đã hiểu.
“Anh ấy ấy ạ, có dịp cháu sẽ mời cơm, giới thiệu hai người”.
“Đúng rồi, Hân Nhiên, hôm nay chú đến tòa thị chính, gặp Bí thư thị ủy, ông ấy lại hỏi thăm tình hình của chúng ta”. Lúc ấy Trần Bỉnh Đức khá lo lắng.
“Ông ấy hỏi tình hình công ty chúng ta?”, Quý Hân Nhiên cũng thấy lạ, đường đường một Bí thư thị ủy lại rảnh rỗi như vậy sao? Bình thường muốn gặp còn chẳng được.
“Đúng thế, sau chú nghĩ có thể là vì Trường Luân, ai chẳng biết quan hệ giữa Trường Luân và Bí thư Trần rất tốt”.
“Chú Đức”, Quý Hân Nhiên không nhịn được, “Có chuyện này chú vẫn chưa biết, cháu và Trường Luân ly hôn rồi”.
“A, khi nào?”. Trần Bỉnh Đức cả kinh đến không khép miệng lại được.
“Được một thời gian rồi, cháu vẫn chưa nói với chú. Chú Đức, chuyện của ba đã là một bài học, cháu không muốn đi vào vết xe đổ, quan hệ tốt với người của Chính phủ là cần nhưng không nên quá thân thiết”.
“Hân Nhiên, cháu mới tiếp xúc với nghề, có một số việc chưa thực sự rõ ràng đâu”. Kinh doanh bất động sản sao có thể không qua lại với Chính Phủ? Giờ làm gì có cái gọi là “quan hệ bình thường”.
“Chú Đức, có được tất sẽ có mất, cháu biết như vậy sẽ phải hi sinh chút lợi ích, cháu không có hùng tâm tráng chí như cha, không làm ông lớn cũng chẳng sao, cháu chỉ mong mọi người xung quanh đều bình an, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, cháu nghĩ cha ở nơi chín suối cũng hiểu được đạo lý này”.
Trần Bỉnh Đức thở dài, “Chú hiểu ý cháu”.
Cuối cùng Trữ Băng vẫn biết chuyện Quý Hân Nhiên ly hôn, bà thấy được tờ giấy chứng nhận ly hôn.
Cái này phải trách Quý Hân Nhiên, cô vốn cất trong ngăn kéo, vừa khéo hôm đó quay về tìm hợp đồng, lôi hết đồ trong ngăn kéo ra nhưng vì vội đi nên quên không cất lại. Trữ Băng trở về nghe Tiểu Lệ nói Hân Nhiên vội về rồi lại đi, sợ có chuyện gì nên vào phòng cô xem, kết quả thấy được tờ giấy kia.
Buổi tối, Quý Hân Nhiên trở về, Trữ Băng ngồi ở phòng khách, trên bàn uống nước là tờ giấy chứng nhận kia.
“Mẹ”, Quý Hân Nhiên biết không thể giấu diếm mãi.
“Con ngồi xuống đi”, giọng Trữ Băng rất bình tĩnh.
Quý Hân Nhiên lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô.
“Thật ra, mấy ngày qua mẹ đã có một dự cảm không lành, lâu như vậy cũng không thấy con và Trường Luân gọi điện cho nhau.” Trữ Băng chậm rãi nói.
“Hân Nhiên, mẹ không có lý do gì trách con, mẹ biết đã làm khó con rồi nhưng Trường Luân là người tốt, sao các con…”
“Mẹ đừng buồn, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi”. Quý Hân Nhiên thực sự không biết an ủi Trữ Băng thế nào, trong lòng cô cũng đâu dễ chịu gì?
“Cũng khó cho Trường Luân, các con đã ly hôn mà nó vẫn gọi điện thăm hỏi mẹ, nhất định là muốn giúp con giấu mẹ”. Tuy Trữ Băng cố bình tĩnh nhưng chuyện này vẫn là sự đả kích lớn với bà. Chồng đi rồi, con gái lại ly hôn, bà bị bệnh mấy ngày mới dần ổn lại.
Quý Hân Nhiên nghĩ, vậy cũng tốt, sớm muộn gì cũng có ngày bà sẽ biết.