Cô lắc đầu, ai lại viết tặng nhau hai chữ này?
“Thật ra đây là do chính cha con viết”, Trữ Băng từ tốn nói.
Quý Hân Nhiên rất kinh ngạc, cô không ngờ Quý Kiến Đông lại biết thư pháp. “Thực ra ba con rất thích thư pháp, khi còn trẻ cũng từng luyện nhưng sau này bận rộn nên mới bỏ bẵng đi”, Trữ Băng nhìn ra nghi vấn của cô. “Đây là chữ ông ấy viết khi mới khởi nghiệp, để tự cổ vũ mình. Khi đó thực sự rất khó khăn, không có tài chính, không có người giúp đỡ, cái gì cũng phải tự dựa vào chính mình. Ông ấy ngày nào về cũng nhìn hai chữ này, nói nhất định phải kiếm tiền, phải kiếm rất nhiều tiền…”, đoạn thời gian đó hiển nhiên gợi nhớ lại cho Trữ Băng những hồi ức đẹp, vẻ mặt bà rất hạnh phúc.
“Sau này cũng thành công, công ty càng ngày càng lớn mạnh, càng ngày càng phát triển… đi đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì.”
Quý Hân Nhiên biết mẹ tìm mình là muốn nói chuyện gì, cô nghĩ, chú Đức à, chú thông minh thật, biết rõ có một số việc không thể nói với mẹ nên mới tìm mẹ làm thuyết khách. Quả nhiên, Trữ Băng đi thẳng vào vấn đề.
“Hân Nhiên, chú Đức của con hôm nay đã đến tìm mẹ, hỏi mẹ có suy nghĩ gì về công ty. Mẹ muốn nghe ý kiến của con”. Quý Hân Nhiên trầm ngâm một lúc, cô nghĩ nên nói sao với Trữ Băng.
“Mẹ, con không biết gì về kinh doanh, huống chi con còn có công việc, mẹ cũng không khỏe… cho nên, con cảm thấy… nếu có cơ hội… có thể chuyển nhượng công ty cho người khác làm không?”, Trữ Băng nhìn cô nói: “Hân Nhiên, mẹ và cha con đều rất có tình cảm với công ty này, nó cũng như con vậy, đều nhìn nó lớn dần từng ngày, đưa con mình cho người khác ai có thể làm được?”, Quý Hân Nhiên nghĩ, giờ nó chính là khối u ác tính, giữ lại lại là phiền phức nhưng cô không nói.
Trữ Băng thở dài, “Haiz, mẹ cũng biết là khó cho con, nhưng mà, Hân Nhiên, mẹ thực sự không thể trơ mắt nhìn nó sụp đổ hoặc giao nó cho người khác… Hân Nhiên, con có thể…”
“Mẹ, mẹ biết con không hiểu những cái này, mà cũng không có hứng thú với những cái này”.
“Con không hiểu thì chú Đức sẽ giúp con, làm gì có ai sinh ra đã biết mọi thứ. Về phần hứng thú, có thể từ từ bồi dưỡng”.
Lần đầu tiên Quý Hân Nhiên biết Trữ Băng lại có tài ăn nói như vậy.
Chuyện này còn chưa giải quyết xong thì đã có một chuyện rắc rối hơn nữa lại đến.
Lúc di động vang, cô đang chuẩn bị ra ngoài, là một dãy số xa lạ.
“Cô là Quý tiểu thư?”. Một giọng nữ dịu dàng, “Tôi là Vạn Tuệ… Tôi có chuyện muốn nói với cô”, Quý Hân Nhiên không lên tiếng nhưng cô đã thoáng biết được đây là ai. Quả nhiên, cô ta lại tiếp “Là giám đốc Trần cho tôi số điện thoại của cô”.
“Ba giờ, gặp nhau chỗ tượng thần biển trên bờ biển”, cô cúp máy.
Đây là lần đầu tiên cô gặp người tên Vạn Tuệ này, hơn 30 tuổi, điển hình cho người miền Nam, không quá xinh đẹp cũng không quyến rũ như trong sách miêu tả. Đối phương hiển nhiên đã nhìn ảnh cô bởi vì vừa thấy cô thì đã đi tới. “Chào Quý tiểu thư”.
Quý Hân Nhiên không muốn khách sáo dài dòng, “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Quý tiểu thư, tôi biết cô không muốn gặp tôi nhưng Chủ tịch Quý đi rồi, chẳng còn cách nào, tôi đành phải tìm cô”.
Quý Hân Nhiên vẫn chỉ nhìn cô xem xem cô ta muốn nói gì.
“Tôi biết sự tồn tại của tôi làm cô và mẹ cô phải tổn thương…”
“Nói rõ mục đích của cô đi?”, cô không muốn nghe cô ta sám hối, “Tôi và cha cô đã có một đứa con trai, mới ba tuổi, chủ tịch Quý đi rồi, về sau chúng tôi phải làm sao đây?”, thì ra là đến tranh di sản thừa kế.
“Vậy cô nên tìm Trần Bỉnh Đức, hỏi chú ấy xem cô và con cô được chia bao nhiêu tiền? Công ty là do chú ấy quản lý”.
“Tôi đi tìm rồi nhưng ông ấy nói, chuyện này ông ấy không làm chủ được, để tôi tới tìm cô.”
Thật ra, Quý Hân Nhiên bảo cô ta đi tìm Trần Bỉnh Đức chẳng qua cũng là giận quá nói vậy, nếu thực sự to chuyện để Trữ Băng biết được thì thực sự không hay.
“Ba giờ chiều thứ Bảy, vẫn ở đây, tôi sẽ trả lời cô. Nhưng cô không được nói cho bất kỳ ai, cũng không được đi tìm ai nữa, nếu không, tôi cam đoan một xu cô cũng không nhận được”. Cô lạnh lùng nhìn đối phương.
Quý Hân Nhiên ở lại bờ biển thật lâu. Vạn Tuệ tìm cô cô cũng không bất ngờ, sớm muộn gì cũng có ngày này. Thậm chí cô cũng không quá hận cô ta, cô chỉ càng thêm hận cha mình… Có lẽ, hai người bọn họ kiếp trước thực sự là oan gia cho nên ông đi rồi vẫn khuấy đảo cuộc đời cô, bắt cô làm những chuyện mà cô không muốn nhất”.
Ba ngày sau, cô tìm Trần Bỉnh Đức: “Chú Đức, cháu muốn lấy 100 vạn”.
“Hân Nhiên, cháu cần nhiều tiền như vậy làm gì?”, Trần Bỉnh Đức giật mình, thấy Hân Nhiên đến tìm, ông còn tưởng Trữ Băng khuyên nhủ thành công.
“Nuôi con hộ cha cháu”, cô đã cho người điều tra qua, Vạn Tuệ kia là người Hồ Nam, từng làm việc trong một khách sạn trong thành phố, sau khi quen Quý Kiến Đông thì nghỉ việc, sinh con rồi vẫn ở lại khu Đông Uyển. Tên đăng ký nhà là tên cô ta nhưng trả tiền là Quý Kiến Đông.
Trần Bỉnh Đức sửng sốt: “Cô ta đến tìm cháu?”
“Không phải chú bảo cô ta đến tìm cháu sao?”
“Hân Nhiên, đúng là cô ta đến tìm chú nhưng đây dù sao cũng là chuyện của nhà cháu, chú không tiện nhúng tay”.
“Cháu không trách chú, chú Đức, nhưng mà cháu không muốn nhìn thấy cô ta ở Vân Hải nữa, lại càng không muốn để mẹ cháu biết chuyện này nên cô ta phải đi”.
“Cháu tin cô ta sẽ đi? 100 vạn có thể đuổi cô ta sao? Đông Hạo giờ không còn như trước nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa báo, cô ta liệu sẽ kiện để tranh di sản không?”
“Chú Đức, thực sự cháu chẳng hề có hứng thú gì với di sản này cả, nếu không vì sợ mẹ cháu biết chuyện thì cháu sẽ để cô ta nhận công ty này. Cô ta kiện nhau với cháu, hừ, cô ta cũng chẳng nghĩ cho kỹ, cháu đã điều tra qua giấy khai sinh của thằng bé đó, căn bản không có tên cha cháu”.
Chắc hẳn Quý Kiến Đông sợ bị người bắt được nhược điểm nhưng không ngờ chưa kịp thu xếp cho con trai mình thì lại qua đời.
“Giờ cô ta dựa vào cái gì mà nói đó là con của Quý Kiến Đông, muốn xét nghiệm cha con cũng chẳng có cách nào, liệu mà cầm tiền chạy lấy người”.
Trần Bỉnh Đức đoán không nhầm, Vạn Tuệ nghe xong điều kiện của Quý Hân Nhiên và tấm chi phiếu một trăm vạn kia thì quả nhiên không hài lòng.
“Quý tiểu thư, Đào Đào mới 3 tuổi, về sau nó còn phải đi học…, tôi biết công ty của cha cô rất lớn, huống chi nó cũng là con của cha cô”.
“Vạn tiểu thư, cho cô một trăm vạn này là vì tôi không muốn mẹ tôi biết chuyện này. Theo tôi được biết, nhà cô đang ở cũng không dưới 100 vạn… Đừng nói giờ Đông Hạo đang xảy ra vấn đề, cho dù không có vấn đề cô cũng đừng nghĩ đến việc tranh giành. Muốn lên tòa, chứng cứ đâu? Ai chứng minh được đó là con của cha tôi? Nếu cô thực sự muốn ở lại để kiện cáo tôi cũng không miễn cưỡng. 100 vạn này cũng đủ để tôi thắng kiện rồi, lúc đó e rằng cô chẳng được gì đâu”.
Vạn Tuệ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cầm tấm chi phiếu kia: “Được, tôi đồng ý sẽ rời khỏi Vân Hải”.
“Chẳng những rời đi mà vĩnh viễn đừng đến tìm người nhà họ Quý nữa”.
Qua một tuần, Vạn Tuệ kia quả nhiên bán nhà rồi rời khỏi Vân Hải. Quý Hân Nhiên rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trần Bỉnh Đức nói với cô: “Hân Nhiên, trước chú nghĩ cháu dịu dàng yếu đuối, không hợp với thương trường nhưng qua chuyện này mới phát hiện, thực ra cháu rất giống cha cháu, có thiên phú kinh doanh”.
“Chú Đức, chẳng bằng chú nói cháu và cha cháu đều lãnh huyết vô tình không từ thủ đoạn như nhau”. Quý Hân Nhiên oán hận nói.
Thực ra cô cũng chẳng thích như vậy, nếu được chọn cô thà cả đời cũng không biết việc này nhưng là cô không thể lựa chọn, cô phải bảo vệ mẹ, cũng chỉ có thể như vậy, cuộc sống tựa hồ đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.