Đỗ Trường Côn thấy anh như vậy thì cũng biết là anh bị tâm bệnh. Nhưng Thượng Mai không biết nên rất lo lắng, bà bàn với Đỗ Trường Côn xem có nên đưa anh về nhà không, dù sao điều kiện chữa bệnh ở đó cũng tốt hơn.
“Mẹ đừng lo, đây chỉ là tiểu phẫu, có lẽ Trường Luân tâm tình không tốt nên mới chậm hồi phục”.
“Ai dà, chờ nó khỏe lên thì con khuyên nhủ nó, bảo nó về nhà đi, mấy năm nay một mình sống ở bên ngoài, cũng chẳng biết phải chịu bao khổ cực rồi”. Đối với đứa con trai này, lòng bà vẫn luôn rất áy náy.
“Vâng, con sẽ nói với em, chờ xong việc ở huyện này thì nên về tỉnh thôi, gần nhà, có một số chuyện cũng tiện”. Nhưng anh hiểu, đây không phải là điều cần giải quyết mà là vấn đề giữa Trường Luân và Hân Nhiên.
Đỗ Trường Luân nằm trong bệnh viện hơn mười ngày mới xuất viện, người gầy đi rất nhiều.
Sau khi xuất viện, anh ký giấy ly hôn rồi gửi về Vân Hải. Đồng thời, anh nhắn tin cho Quý Hân Nhiên: “Anh sẽ về sớm để làm thủ tục.”
Quý Hân Nhiên nhìn tờ đơn dã đầy đủ chữ lý, từ nay về sau, anh đã chẳng còn quan hệ gì với mình nữa”.
Giờ cô đang ngồi trong văn phòng của mình, tầng mười cao ốc Đông Hạo. Trần Bỉnh Đức bố trí lại phòng cho cô. Đúng là thế sự vô thường, mới mấy tháng mà cô đã mất cha, ly hôn, từ chức, từ một giáo viên trung học thành Chủ tịch tập đoàn Đông Hạo.
Có đôi khi, cô cảm thấy mình chỉ như một cái xác không hồn, mông lung, đi đến đâu chính mình cũng không rõ.
Bí thư Trần đến thăm Đỗ Trường Luân, “Nghe nói thời gian trước cậu bị bệnh, vẫn muốn đến thăm nhưng lại quá bận không thoát thân nổi”.
Đỗ Trường Luân biết ông vừa tiếp nhận vị trí bí thư, chắc chắn rất bận nên lòng cũng có chút áy náy: “Bí thư Trần bận rộn như vậy thì đừng đến, cháu cũng không sao”.
“Ừm, khỏe là được rồi, sao gầy đi vậy? Có phải cuộc sống ở đây gian khổ lắm không?”
“Không đâu, bí thư Trần, ở đây rất tốt, thật đó”, Đỗ Trường Luân vội giải thích.
“Cũng khó cho cậu rồi, Trường Luân, một mình đi xa như vậy, Tiểu Quý chắc chắn không vui”.
Đỗ Trường Luân cúi đầu, “Bí thư Trần, có chuyện này cháu ly hôn rồi”, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói.
Trước khi ông đi, Đỗ Trường Luân lặng lẽ nói: “Bí thư Trần, cháu có một yêu cầu quá đáng không biết …”
Bí thư Trần dừng lại, “Cậu nói đi”.
“Trong phạm vi chính sách cho phép, cháu mong chú có thể để ý đến tập đoàn Đông Hạo, chỉ sợ bây giờ bọn họ rất khó khăn…”
Bí thư Trần nhìn anh rất sâu: “Điều này không giống tác phong của cậu”.
“Cháu không có ý gì khác, chỉ là…”, anh định giải thích.
Bí thư Trần khoát tay, “Cậu yên tâm, tôi hiểu cả”.
Thật ra, khi đó anh cũng không biết, Quý Hân Nhiên đã là chủ tịch tập đoàn Đông Hạo
Công ty rắc rối hơn Quý Hân Nhiên tưởng tượng rất nhiều. Lúc trước vì hạng mục quảng trường Thời Đại, Quý Kiến Đông đầu tư hết nguồn tài chính vào, vốn hai xí nghiệp sản xuất xi măng và thép vốn hoạt động tốt lại phải ngừng sản xuất mà quảng trường Thời Đại vì không có vốn rót vào nên cũng phải đình công.
Trần Bỉnh Đức đưa cô đi khắp các ngân hàng, mấy ngày mà đã đi hết các ngân hàng lớn nhỏ trong Vân Hải. Người ta nếu không từ chối gặp thì cũng dùng đủ lí do mà từ chối. Có một phó giám đốc ngân hàng chịu gặp mặt lại nói: “Đừng nói không có tiền, có tiền chúng tôi cũng không dám cho cô vay?”
Không thể trông cậy vào ngân hàng, bọn họ lại đi nhờ cậy các công ty, hi vọng có thể tìm được nhà đầu tư cùng chung tay hoàn thành hạng mục Quảng trường Thời Đại này.
Những người mà Quý Kiến Đông gọi là bạn tốt lúc này lại đều e sợ, tránh cũng không kịp. Giám đốc Hoa Thiên nghe bọn họ nói xong mục đích thì đáp, “Ông Trần à, lúc trước tôi xin Chủ tịch Quý cho Hoa Thiên chia một phần nhưng ông ấy thích ăn mảnh, đâu chịu cho chúng tôi gia nhập? Giờ không tiêu được lại nghĩ đến chúng tôi, ông bảo làm gì có đạo lý nào như vậy đúng không?”
Trần Bỉnh Đức ra khỏi cửa, không nhịn được mà oang oang: “Một lũ sói đáng khinh, lúc trước có ai là chủ tịch Quý chưa từng giúp, giờ chúng ta gặp khó khăn, một đám đều con mẹ nó khoanh tay đứng nhìn”.
“Thôi vậy, chú Đức, cũng không thể trách người ta, trên thương trường nói chuyện làm ăn, bọn họ cũng không sai”. Tuy nói vậy nhưng trong lòng cô cũng khó chịu.
Khi tài vụ nói với cô, bây giờ vốn lưu động của công ty chỉ còn hai trăn vạn thì cô cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là sơn cùng thủy tận.
Đứng trong văn phòng nhìn xuống đường, giờ tan tầm, ngã tư đường phồn hoa, đám người nhốn nháo. Có một khắc cô thậm chí còn nghĩ, cứ thế mà nhảy xuống, chẳng phải là xong hết mọi chuyện?
Đúng lúc này, Đỗ Trường Luân gọi cho cô, “Em rảnh không?”
Cô thoáng thất thần, “Anh về có cuộc họp”, Đỗ Trường Luân nói thêm. Quý Hân Nhiên hiểu ra, cô hỏi, “Bao giờ thì đi?”.
“Ba giờ chiều, anh đợi em ở cục dân chính”.
Thủ tục làm rất thuận lợi, lúc này vắng người, những người đăng ký kết hôn đều không đến vào buổi chiều.
Lúc đi ra, cuối cùng Đỗ Trường Luân cũng hỏi: “Công ty có ổn không?”, sau khi trở về anh mới biết Quý Hân Nhiên xin nghỉ, đến Đông Hạo.
Quý Hân Nhiên cười khổ, “Phỏng chừng cũng không chống đỡ được bao lâu.”
Đỗ Trường Luân cũng biết ít nhiều về tình hình công ty, “Em tính làm sao bây giờ?”
“Em không biết”, Quý Hân Nhiên thấp giọng nói, quả thật cô không biết sau này nên làm thế nào?
Lúc chia tay, Đỗ Trường Luân thấy cô không đi xe thì nói, “Để anh đưa em về”.
“Không cần, em tự đi”, Quý Hân Nhiên nhìn anh, “Có thể tạm thời đừng nói chuyện này cho mẹ em không?”
Đỗ Trường Luân gật gật đầu.
“Vậy em đi đây”. Quý Hân Nhiên nói xong rồi xoay người rời đi, ban đầu cô đi rất chậm, sau càng đi càng nhanh, mọi người đi đường đều kinh ngạc nhìn cô gái trẻ đang khóc, không biết đã xảy ra chuyện gì.