Quý Hân Nhiên cúi đầu cẩn thận đọc phong thư trước mặt này, cô không biết Đỗ Trường Luân sẽ nói gì với mình.
“Hân Nhiên.
Từ lâu rồi anh vẫn luôn muốn viết gì đó cho em, thực ra, những lời này anh nên nói trực tiếp với em nhưng cuối cùng anh lại viết thư cho em, anh không phải là người giỏi biểu đạt tình cảm.
Anh nghĩ, khi còn nhỏ, mẹ xem nhẹ anh đã khiến anh có bóng ma tâm lý. Cho dù anh biểu hiện bất cần nhưng trong lòng đứa trẻ nào, tình yêu thương của mẹ cũng đều là không thể thay thế. Cho nên từ khi còn rất nhỏ, anh đã học được cách che giấu mọi cảm xúc trong lòng. Thậm chí có một đoạn thời gian, anh còn cố ý coi thường tình thân gia đình. Sau này anh mới dần hiểu được, sở dĩ mình như vậy là vì anh vẫn luôn chán ghét sự thiên vị của mẹ dành cho anh trai.
Hân Nhiên, tâm lý này khiến anh vừa khát vọng lại vừa sợ hãi với tình cảm. Với tình yêu, anh thà không có chứ không thể bừa bãi.
Anh thừa nhận, lúc đầu tiên chúng ta bước vào cuộc hôn nhân này đều không phải là vì tình yêu nhưng em như chiếc lá nhỏ nhẹ nhàng rơi vào lòng anh, anh cũng chẳng biết em đã bước vào tim anh từ khi nào… nhưng bởi vì sự do dự của anh, sự nghi kị của chúng ta dành cho nhau mà cuối cùng vẫn chia tay.
Hân Nhiên, anh biết khúc mắc trong lòng em. Không phải vì anh từng thích Quản Dĩnh mà vì sợ trong lòng anh mãi mãi tồn tại bóng dáng của cô ấy, mãi mãi không gỡ được nút thắt này. Anh cẩn thận nghĩ lại quan hệ của anh và Quản Dĩnh. Anh từng thích cô ấy, sau này biết cô ấy thích anh trai anh cũng rất đau lòng, thất vọng, thậm chí là trốn tránh, không muốn về nhà. Lúc ban đầu anh nghĩ là vì anh thích cô ấy. Nhưng lâu sau, anh cũng đã hiểu, cũng chẳng phải như vậy, nếu cô ấy thích người khác, có lẽ anh đã sớm quên. Nhưng cô ấy lại thích anh trai. Từ nhỏ đến lớn, trong lòng anh đều không coi anh ấy là anh trai mà là đối thủ. Bởi vì mẹ luôn thiên vị anh ấy khiến anh luôn nghĩ anh ấy giỏi hơn anh nên mẹ mới thích anh ấy hơn. Lòng anh luôn rất ấm ức, nhất định phải vượt qua anh ấy… Sự lựa chọn của Quản Dĩnh không nghi ngờ gì chính là khẳng định với anh rằng anh là kẻ thất bại. Chuyện này anh để ý đến cảm giác thất bại còn hơn cả bản thân ý nghĩa của sự việc. Sau này, cuối cùng anh cũng hiểu ra. Không phải anh không quên được Quản Dĩnh mà là không thể chấp nhận việc mình luôn thua anh trai. Anh không muốn thừa nhận sự thất bại của mình nên mới luôn như vậy.
Giờ rốt cuộc cũng trôi qua, đã trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng anh và anh trai cũng có thể thẳng thắn với nhau, giống như anh em thực sự. Quản Dĩnh cũng mãi mãi là chị dâu của anh.
Anh nói nhiều như vậy cũng là muốn em hiểu một điều, Hân Nhiên, anh rất để ý đến em, không muốn mất em. Anh từng nói với Mễ Kiều Dương, anh rất ghen tị với anh ấy. Đây là thực sự. Anh ghen tị vì anh ấy từng chiếm vị trí quan trọng trong lòng em, rời khỏi Vân Hải, anh từng nghĩ, nếu em chọn anh ấy, nếu em thực sự hạnh phúc thì anh sẽ không quay về nữa… Có đôi khi anh rất yếu đuối, nhất là đối mặt với tình cảm của mình… nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, anh sẽ thẳng thắn với lòng mình.
Hân Nhiên, anh rất may mắn vì đã gặp được em, cho dù không thể sớm hơn một chút nhưng cũng không muộn. Anh tìm được trong cuốn sách em để lại truyện ngắn “Một giọt nước mắt”, cũng biết về câu chuyện tình yêu xinh đẹp đó… Hân Nhiên, anh không muốn phải tiếc nuối, anh mong sau này đều có thể ở bên em, hi vọng con cháu đầy nhà, có thể cùng em đến Hồ Thanh Hải…
Hân Nhiên, có ba chữ anh vẫn chưa nói với em, đó là: “Anh yêu em”
Cho dù bây giờ ba chữ này đã không còn như trước kia nhưng trong lòng anh, vẫn là thần thánh. Anh sẽ không dễ dàng nói ra ba chữ này. Trong lòng anh, nó là lời hứa hẹn, đã nói ra thì sẽ là lời hứa cả đời. Năm đó, khi cùng em đi biển, điều muốn nói cũng chỉ là “Anh thích em”.
Giờ, anh muốn nói là: “Hân Nhiên, anh yêu em”.
…
Không biết từ khi nào, nước mắt đã rơi xuống bức thư đó, thì ra, thì ra anh vẫn luôn hiểu cô.
Khi người kia tiến vào, cầm theo một cặp lồng cơm.
“Thế nào? Xem xong chưa? Có phải là rất cảm động không?”. Hắn nhìn Quý Hân Nhiên, cất bức thư lại.
Cảm xúc của Quý Hân Nhiên đã bình ổn lại, bức thư này không kí tên, hẳn hắn ta sẽ không đoán được ai viết, cô không mong kéo Đỗ Trường Luân vào việc này. Vị trí của anh rất mẫn cảm, chuyện thế này bớt dính vào vẫn hơn.
“Người này không có quan hệ gì với công ty tôi, anh ấy cũng không kiếm ra được nhiều tiền như vậy, anh gọi điện thoại cho phó chủ tịch Trần của Đông Hạo, chuyện trong công ty đều là ông ấy quyết định”.
Người kia nửa tin nửa ngờ: “Cô nói thật chứ?”
“Đương nhiên, không tin anh có thể hỏi Vạn Tuệ, lúc trước cô ta cũng tìm Trần Bỉnh Đức đầu tiên”.
“Hỏi cô ta? Con đàn bà ngu ngốc bị các người xoay như chong chóng”. Hắn khinh thường đáp.
“Đây là bữa sáng, đương nhiên không thể bằng với bình thường, nhưng cô chịu khó một chút, tôi đi gọi điện thoại, nếu người đó chịu đưa tiền sớm thì cô sẽ không phải chịu khổ lâu đâu”.
Hắn ta cắm ống hút vào cặp lồng: “Dùng tạm đi”.
Đương nhiên Quý Hân Nhiên không dám hi vọng anh ta sẽ cởi trói cho mình, anh ta chỉ mua cháo, hiển nhiên cũng không muốn cô ăn no, chắc chỉ cần không chết đói là được.
Để bảo tồn thể lực, cho dù là cháo cũng phải ăn. Từ tối qua đến giờ một giọt nước cũng không có, thực sự là rất đói bụng, lập tức hút cạn cặp lồng cháo.
Người kia cầm điện thoại đi đến: “Trần Bỉnh Đức muốn nghe giọng cô”. Tay kia của hắn ta chẳng biết cầm con dao nhỏ từ khi nào, đặt bên cổ Quý Hân Nhiên: “Cô biết nên nói gì rồi đó, nếu không…”
Trần Bỉnh Đức rất lo lắng: “Hân Nhiên, Hân Nhiên, cháu sao rồi? Hắn có làm gì cháu không?”
Người kia nhìn cô chằm chằm: “Nói mau.”
“Chú Đức, cháu không sao, chú bảo mẹ cháu đừng lo lắng. Còn…” Cô còn chưa kịp nói hết thì điện thoại đã bị hắn cầm đi.
“Thế nào? Ông Trần, ông yên tâm, Chủ tịch Quý là thần tài của tôi, sao tôi dám làm gì cô ấy. Nhưng nếu mãi không thấy tiền thì cũng khó mà nói… Ông đừng có đùa giỡn gì với tôi, cảnh sát ông đây cũng nếm qua rồi”. Nói rồi cúp máy.
Quay đầu nói với Quý Hân Nhiên: “Chủ tịch Quý, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn, yên tâm, tôi chỉ cần tiền, không chọc giận tôi thì tôi sẽ không làm gì cô hết”.