Ngày đó đi ngang qua chợ, từ xa nhìn thấy có người bán châu chấu, một khắc đó thời gian như ngừng trôi. Nhìn chiếc lồng châu chấu tinh xảo, mắt cô nóng bừng, giống như thấy chính mình đang nghịch ngợm giơ cao lồng châu chấu, người đó ở ngay bên hỏi, “Thích sao, mua cái này?”
Khi đó mọi thứ thật tốt, chẳng xảy ra cái gì, chẳng hay biết chuyện gì, thật tốt.
Cô dừng xe bên đường, nhìn thật lâu nhưng cũng không xuống xe.
Rất nhiều chuyện cô không quên được nhưng cô cố không chạm vào kí ức về nó, coi như là mình đã quên.
Mỗi khi đến mùa hè, cô đều xếp lịch của mình dày đặc, hầu như chuyện nào cần ra ngoài thu xếp cô đều tự đi. Có vài lần Trần Bỉnh Đức nói, “Trời nóng như vậy, chạy tới chạy lui, vất vả lắm, có một số việc cháu không cần phải tự đi”.
Nhưng cô kiên quyết tự đi, thực ra trong lòng cô hiểu rõ, cô không muốn sống trong thành phố này vào mùa hè, không dám đối diện với những ngày tháng vẫn còn hiện rõ trong trí nhớ của cô.
Có đôi khi mệt muốn chết, rất khó chịu, cô sẽ lái xe đến khu nhà ấy, dừng xe ven đường. Nơi đó không thể nhìn lên cửa sổ tầng năm, không nhìn thấy cửa sổ tối om đó, cũng chẳng nghĩ gì, cứ ngây ngốc ngồi đó hồi lâu rồi lại rời đi.
Cuối cùng công ty cũng thoát ra khỏi bóng đen, tiến vào quỹ đạo vận hành bình thường, tuy không phát triển như khi cha còn sống nhưng mọi thứ đều rất ổn định. Hạng mục Quảng trường Thời Đại cũng xong xuôi. Mà khiến người vui mừng nhất là xí nghiệp thuốc lúc trước bọn họ đầu tư lại vận hành vô cùng tốt, quy mô càng lúc càng lớn thậm chí phải xây cơ sở mới, mấy ngày nay đều đang chuẩn bị chuyển qua. Nhà máy phát triển được đến hôm nay chủ yếu là nhờ công của Mễ Kiều Dương. Lúc trước xí nghiệp thuốc Đông Hạo mới thành lập, chú Đức đã mời Mễ Kiều Dương về, hơn nữa trước đó còn không bàn bạc gì với cô.
“Hân Nhiên, chú biết cháu sẽ không đồng ý nhưng chúng ta phải tìm được người tin cậy để quản lý xí nghiệp này. Trên thương trường nói chuyện thương trường, cháu không cần phải nghĩ nhiều, huống chi Mễ Kiều Dương đã đồng ý”.
Quý Hân Nhiên biết Trần Bỉnh Đức nói có đạo lý, “Nhưng chú à, Mễ Kiều Dương ở công ty cũ phát triển rất tốt, chú làm thế là thiệt cho anh ấy”.
“Cháu yên tâm, Hân Nhiên, chú sẽ thu xếp ổn thỏa với công ty của cậu ấy, không gây rắc rối gì cả, hơn nữa chúng ta cũng sẽ không bạc đãi cậu ấy, cậu ấy phát triển ở đây sẽ còn tốt hơn nhiều”. Trần Bỉnh Đức rất chắc chắn.
Thực ra Mễ Kiều Dương chẳng có điều kiện gì nhiều, anh nói nếu Quý Hân Nhiên không khó xử thì anh sẽ thoải mái nhận lời.
Quý Hân Nhiên gọi cho Mễ Kiều Dương: “Anh thực sự đồng ý với chú Đức, đến công ty em?”
“Đúng thế, chú Đức ra nhiều điều kiện có lợi, sao anh có thể không nắm bắt cơ hội”. anh nói rất nhẹ nhàng.
“Em không muốn làm anh khó xử.” Quý Hân Nhiên thấp giọng nói.
“Em yên tâm, Hân Nhiên, anh không hề khó xử”.
Chỉ cần có thể đến bên em gần hơn.
Mễ Kiều Dương đến Đông Hạo, rất nhiều người nghĩ bọn họ sẽ bắt đầu lại từ đầu, thậm chí ngay cả Trữ Băng cũng cho là như vậy. Nhưng đã hơn một năm, bọn họ vẫn như cũ không xa cũng không gần, làm cho người ta khó hiểu.
“Hân Nhiên, rốt cuộc con nghĩ gì?”, Trữ Băng thực sự không nhịn được. Bà thích Đỗ Trường Luân nhưng nếu con gái chọn Mễ Kiều Dương thì bà cũng không phản đối, dù sao hạnh phúc của con mới là quan trọng nhất. “Mẹ, nghĩ gì cơ?”. Quý Hân Nhiên bị hỏi đột ngột mà ngây người.
“Con và Mễ Kiều Dương, rốt cuộc là thế nào?”
Quý Hân Nhiên hiểu bà muốn nói gì, cô đáp, “Mẹ, con và Mễ Kiều Dương rất bình thường, chỉ là đồng nghiệp, bạn học cũ mà thôi”.
“Hân Nhiên, con không còn trẻ nữa, chẳng lẽ cứ mãi thế này?”
“Được rồi, mẹ, mẹ cũng đừng nghĩ nhiều, con cũng mệt rồi, lúc nào rỗi lại tán gẫu”. Giờ Quý Hân Nhiên đã có cách để ứng phó với Trữ Băng.
Trữ Băng biết cô bận rộn cả ngày, thương con nên cũng không đành lòng hỏi thêm.
Đi ăn cơm với Triệu Nghệ Hiểu cũng bị hỏi câu tương tự.
“Cô phóng viên này, cô có thể để tôi bình an ăn cơm không?”
“Hân Nhiên, cậu không thể cứ lảng tránh mãi được, như vậy không công bằng với Mễ Kiều Dương”.
“Mình làm gì mà không công bằng, giờ bọn mình chỉ là đồng nghiệp mà thôi”. Cô có chút khó hiểu.
“Hân Nhiên, đừng nói cậu không biết vì sao Mễ Kiều Dương lại đến công ty cậu? Vì cậu, anh ấy đã bỏ qua tiền đồ tốt như vậy, giờ phát triển ở công ty cậu cũng tốt nhưng ai chẳng biết xí nghiệp lúc trước của các cậu là thế nào? Anh ấy như vậy chẳng nhẽ không khiến cậu cảm động dù chỉ một chút?”, Triệu Nghệ Hiểu rất kích động.
Quý Hân Nhiên nghĩ, nếu mọi người đều nghĩ như vậy, có lẽ nên nói chuyện rõ ràng với Mễ Kiều Dương.
Cô bàn bạc với Trần Bỉnh Đức, “Chú Đức, cháu nghĩ chờ xí nghiệp thuốc ổn định thì chuyển nhượng cho Mễ Kiều Dương một ít cổ phần công ty”.
Trần Bỉnh Đức không hiểu, mấy năm qua lương của Mễ Kiều Dương đều vẫn rất cao.
“Chú Đức, cháu không muốn khiến anh ấy phải thiệt thòi.” Quý Hân Nhiên sâu kín nói.
Trần Bỉnh Đức gật gật đầu, “Cũng tốt, Hân Nhiên, chú Đức nói mấy lời này có thể là quá giới hạn, thực ra cậu ấy đến công ty này đều là vì cháu, nếu không, cháu cho rằng chú Đức có thể mời được cậu ấy về sao?”
“Cho nên cháu không muốn mang nợ anh ấy thêm nữa”
Lúc cô nói với Mễ Kiều Dương, Mễ Kiều Dương im lặng rất lâu.
“Kiều Dương, nhà máy có thể có ngày hôm nay đều là công của anh, em chẳng có gì để đền đáp anh”.
Mễ Kiều Dương nhìn cô, “Hân Nhiên, em cũng hiểu anh không đến vì những cái này”.
Quý Hân Nhiên không dám nhìn vào mắt anh, “Kiều Dương, xin lỗi”. Thứ anh muốn cô không thể cho anh được.
“Vì sao? Hân Nhiên, vì sao em không chịu chấp nhận anh?”, giọng nói của anh đau đớn mà nóng nảy. “Anh vốn đã hết hi vọng, nếu người đó có thể khiến em hạnh phúc thì anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, nhưng anh ta không khiến em hạnh phúc…”
Quý Hân Nhiên không thể nói rõ cảm giác trong lòng. Những gì Mễ Kiều Dương làm vì cô cô rất cảm động nhưng trái tim cô không thể quay trở lại. Người đó đã làm cho cô rất nhiều điều khiến khoảng cách giữa cô và Mễ Kiều Dương càng ngày càng xa, xa đến độ cô không thể nhớ rõ.
“Hân Nhiên, anh không muốn em phải khó xử, chỉ cần em đừng vội vã từ chối anh, anh có thể chờ, bao lâu cũng được”. Anh xoay người rời đi.