“Đọc làm gì chứ? Có thời gian mình thà lên mạng đọc tiểu thuyết còn hơn”. Báo chí địa phương rất nhiều chủng loại, nhật báo, báo chiều, báo buổi sáng nhưng trình độ thực sự không dám khen nên cô cũng rất ít đọc. (Cải nở hoa mọi nơi J))
“Cậu quá coi thường thành quả lao động của bọn mình rồi đấy”. Triệu Nghệ Hiểu căm giận nhưng vẫn thỏa hiệp: “Được rồi, được rồi, nể tình gần đây tâm tình cậu không tốt nên mình cũng không so đo với cậu. Nói chuyện đứng đắn, nhật báo hôm nay nhất định cậu phải xem đó”.
“Sao như cậu lên báo thế?”, cô buồn cười.
“Không phải mình lên, là có người lên”. Triệu Nghệ Hiểu úp úp mở mở, “Cậu đọc thì sẽ biết”.
Vì Triệu Nghệ Hiểu đã nói thế nên trên đường về nhà, Quý Hân Nhiên vẫn đi mua một tờ nhật báo Vân Hải.
Là Mễ Kiều Dương, bài phỏng vấn choán trọn một trang báo, đương nhiên chắc chắn đây là một phần của quảng cáo, tuyên truyền cho xí nghiệp.
Nhưng không thể phủ nhận, sau khi dự án được đầu tư, bản thân anh cũng thành nhân vật phong vân. Nhìn một loạt danh hiệu vinh dự, cái gì mà “mười nhân vật kiệt xuất của Vân Hải”, cái gì mà có những sáng tạo đặc biệt trong khoa học kỹ thuật… Bên cạnh là một bức ảnh lớn của anh, vẫn là nụ cười tươi như cậu nam sinh đại học năm nào.
Lúc Đỗ Trường Luân về nhà cũng đã muộn, Quý Hân Nhiên đã ngủ.
Trên bàn trà trong phòng khách có một tờ báo, anh ngồi xuống, không cần nhìn cũng biết là báo hôm nay, nhật báo Vân Hải là báo Đảng, ngày nào anh cũng phải xem. Anh cũng biết Quý Hân Nhiên chẳng bao giờ xem loại báo này, đương nhiên hôm nay hẳn là ngoại lệ.
Vốn hôm nay anh có thể về sớm nhưng anh lại ngồi chần chừ thật lâu trong văn phòng.
Trong đầu anh lặp đi lặp lại câu nói trên báo của Mễ Kiều Dương: “… Nhiều năm qua, gặp rất nhiều khó khăn, những lúc khó khăn nhất tôi cũng không muốn từ bỏ, tôi hi vọng dùng sự thành công của mình để chứng minh với cô ấy, tôi không thể để cô ấy nhìn nhầm người… Tôi hi vọng khi mình thành công có thể chia sẻ với cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn bỏ lỡ…”
Lời tỏ tình sâu nặng như vậy, đương nhiên anh hiểu “cô ấy” là ai, con ếch năm nào giờ đã thành hoàng tử, chẳng biết cô ấy có hối hận với quyết định ngày đó.
Trong lúc say ngủ, Quý Hân Nhiên luôn cảm thấy sau lưng như có ai dùng lông chim nhẹ nhàng đụng chạm, cảm giác ngứa ngáy kì quái.
Tỉnh lại thì hóa ra là làn môi ấm đang thổi bên gáy cô…
Thấy cô tỉnh lại, Đỗ Trường Luân ôm lấy cô từ đằng sau.
“Em mệt…”, cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra.
Đỗ Trường Luân thu tay về, thực ra anh cũng không định làm gì, chỉ là muốn ôm cô, cảm nhận chút hơi thở của cô.
Sau một lúc lâu, anh lạnh lùng nói: “Là tim mệt đúng không?”
Quý Hân Nhiên xoay người lại: “Đỗ Trường Luân, có gì thì nói thẳng, kì quái như thế làm gì?”
Đỗ Trường Luân nhìn cô, mấy hôm nay cô rất gầy, mặt như chỉ còn lại bằng bàn tay, càng khiến mắt cô to hơn.
“Mấy hôm nay em có vẻ không vui, vì sao?”
Vì sao? Quý Hân Nhiên đương nhiên biết là vì sao? Nhưng cô vẫn không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này, giống như con đà điểu tự vùi mình vào cát, cô luôn nghĩ, mình không nghĩ đến, không động chạm vào vấn đề này là có thể coi như không biết gì, chẳng xảy ra chuyện gì, ít nhất bề ngoài thì là như vậy.
Cô luôn nghĩ đi vòng qua, không chạm vào vấn đề khiến mình đau đớn, về phần có thể đi vòng không, sau khi đi vòng thì sẽ thế nào, cô không nghĩ mà cũng không muốn suy nghĩ.
Cô nhìn Đỗ Trường Luân, cảm giác cả người rét run lại tới nữa, cô thực sự muốn hỏi ra miệng, chẳng lẽ bắt em phải nói là em đã biết thực ra anh thích chị dâu anh, đã biết cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là “theo…”
Mắt cô nhìn sang nơi khác: “Em vẫn luôn là thế này, sao lại không vui?”
“Anh không mù, em gầy đi thế này, là sao hả Hân Nhiên?”
Anh không chịu bỏ qua khiến Quý Hân Nhiên hoàn toàn bị chọc giận. Cô ngồi phắt dậy: “Đỗ Trường Luân, rốt cuộc anh định nói gì? Anh quan tâm đến em từ bao giờ thế?”
Đỗ Trường Luân cũng chẳng hiểu mình bị làm sao. Thực ra anh hoàn toàn có thể giống như trước kia, theo lời cô, chuyển đề tài nhưng hôm nay anh không muốn, lòng nghẹn một hơi, đúng là muốn chọc giận Quý Hân Nhiên.
“Đọc báo hôm nay có cảm nghĩ gì?”
Cuối cùng Quý Hân Nhiên cũng hiểu được vì sao đêm nay anh lại như vậy, cô thấy có chút nực cười, đúng, lời nói đó của Mễ Kiều Dương rất khiến người ta cảm động nhưng cô cũng chẳng thấy có gì ảnh hưởng đến mình, cô sớm biết sẽ có ngày anh thành công, biết từ rất lâu rồi. Nhưng một khắc rời khỏi anh ấy cô đã không nghĩ tới việc sẽ trở lại bên Mễ Kiều Dương, loại người vì giang sơn mà bỏ qua người trong lòng, ngồi ổn ngai vàng lại muốn nối lại tình xưa, cô không thích.
“Đỗ Trường Luân, không cần nói chuyện này, em không đa tình như anh, chuyện quá khứ em đã sớm không để ý rồi”. Cô đứng dậy, chuẩn bị xuống giường, nếu nói thêm gì nữa thì chỉ e cô sẽ mất khống chế.
“Em nói dối”. Đỗ Trường Luân đột nhiên giữ chặt tay cô, anh dùng sức rất mạnh, cả người Quý Hân Nhiên ngã nhào vào lòng anh.
“Đỗ Trường Luân, anh quá đáng rồi đấy…”, rõ ràng là lòng anh vẫn luôn thích người khác, rõ ràng đây chỉ là cuộc hôn nhân cho có với anh, kết quả giờ còn đi chỉ trích cô.
Nước mắt cứ thế rơi, cô là người rất ít khi khóc nhưng mấy ngày nay chịu đủ áp lực, tủi thân, đau lòng… đủ loại cảm giác không thể kể rõ cứ thế dâng lên, cô khóc rất đau lòng, khóc đến không thở được: “Rõ ràng là anh… vẫn là anh…”
Ở bên nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Đỗ Trường Luân thấy Quý Hân Nhiên khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống ống tay áo anh, lòng anh mềm lại, sao mình phải chọc giận cô, coi như không biết gì, không phát hiện gì, chẳng phải trước kia vẫn thế sao?
“Đừng khóc”, anh khẽ vỗ lưng cô, có hơi thất thố, không biết nên dỗ dành cô thế nào.
Quý Hân Nhiên khóc thật lâu mới bình tĩnh trở lại, cô không thích khóc, luôn coi đó là sự yếu đuối nhưng vừa rồi cô cũng không hiểu tại sao, có lẽ là mấy ngày qua quá mệt mỏi rồi.
Đỗ Trường Luân ở bên nhẹ giọng dỗ dành, cô chẳng nghe rõ anh nói gì, chỉ cảm thấy mệt muốn chết, sau đó cứ thế mà ngủ…
Rất lâu sau này, cô nhớ lại đêm này, có một số chuyện đã lật lên được một góc, nếu lúc đó cô không trốn tránh, nói hết suy nghĩ trong lòng thì liệu kết quả có khác đi không?