Từ mấy ngày trước Trữ Băng đã gọi điện nhắc, Quý Hân Nhiên biết mẹ sợ mình quên, dù sao đây cũng là sinh nhật đầu tiên của cha sau khi cô kết hôn, nếu quên thì đúng là khó ăn nói. Thực ra cô sớm đã để ghi nhớ trong điện thoại.
“Cha em thích gì?” Đỗ Trường Luân vừa xem văn bản vừa hỏi.
“Tiền”. Quý Hân Nhiên đang nằm trên sofa, tay cầm quyển truyện tranh “Tống Từ Thuyết” của Thái Chí Trung. Từ lần cãi nhau vì chuyện đồ đạc đó, cả hai đều có chút nhượng bộ. Quý Hân Nhiên vẫn không quen vào thư phòng đọc sách nhưng cô đọc xong thì sẽ nhớ cất sách về chỗ cũ. Đương nhiên cũng có lúc quên nhưng rất nhanh lại thấy sách đặt gọn gàng trên giá.
“Nói chuyện nghiêm túc với em đó. Sinh nhật cha dù sao cũng nên có quà chứ?”
Quý Hân Nhiên cất sách, ngồi dậy: “Em cũng nói thật mà, ông thích nhất đương nhiên là tiền, chỉ có kiếm tiền mới làm ông vui vẻ. Về phần tặng cái gì? Hình như ông chả thiếu gì, không tặng cũng chả sao”. Lúc ban đầu cô còn mua quà tặng nhưng sau này tiệc sinh nhật của ông về cơ bản thành một buổi tụ hội buôn bán, có đôi khi cô còn lấy cớ bận mà chỉ gọi về chúc mừng cho qua.
“Nhưng cũng không được, em thì có thể không mua gì nhưng chúng ta kết hôn rồi, chuyện ứng xử đối nội đối ngoại không thể lơ là được”.
“Vậy anh chọn cái gì chả được”
Mãi đến lúc đi trên đường cô mới nhớ ra mà hỏi: “Anh mua gì thế?”
“Nhờ người viết bức thư pháp”. Đỗ Trường Luân chỉ ra ghế sau.
“Suýt thì em quên, cha em rất thích học đòi văn vẻ”. Trong nhà có rất nhiều tranh, chữ của những người nổi tiếng trong tỉnh
Quý Kiến Đông mời hẳn một đầu bếp từ khách sạn về nhà nấu, cũng chẳng cần cô giúp gì. Lần này không như mọi khi, chỉ là tiệc gia đình, cũng chỉ mời thêm phó tổng giám đốc Trần Bỉnh Đức của công ty mà thôi.
“Chú Đức, sao không đưa Tiểu Dung đi?”. Trần Bỉnh Đức và nhà bọn họ đều rất quen thân.
“Nó ấy à, nếu ngoan bằng nửa cháu thì chú đã bớt lo”. Tiểu Dung là con gái của Trần Bỉnh Đức, nổi tiếng điêu ngoa, ngang bướng.
Quý Kiến Đông hiển nhiên rất hài lòng với món quà của Đỗ Trường Luân, khen không dứt: “Chữ đẹp, chữ đẹp lắm!”
Quý Hân Nhiên đi qua xem, thì ra là tác phẩm của một nhà thư pháp nổi tiếng trong thành phố, nghe nói tác phẩm của ông rất được yêu thích cả ở trong và ngoài nước, nhiều quan chức lớn đều thích treo tác phẩm của ông trong nhà nhưng tính tình ông lại cổ quái, rất khó cầu.
Quý Hân Nhiên cảm thấy sắc mặt Trữ Băng có vẻ không tốt lắm, trông rất tiều tụy.
“Mẹ, gần đây có phải mệt mỏi quá không? Sao sắc mặt kém vậy?”
“Mệt? Mẹ mà mệt được sao, mẹ nhàn quá ý chứ, các con rảnh về nhà ăn cơm với mẹ là tốt rồi”.
Sau khi kết hôn cô cũng ít về nhà, có lẽ mẹ rất buồn, lòng cô cảm thấy rất áy náy.
“Mẹ, nói bao nhiêu lần rồi, mẹ đi du lịch, thăm thú các nơi đi, cả ngày chỉ có ở nhà, không buồn mới là lạ”.
Trong khu nhà có câu lạc bộ, đủ các phương tiện giải trí, chỉ tiếc Trữ Băng và Quý Hân Nhiên đều không thích những chỗ như vậy.
“Cha con bận rộn như thế, mẹ đi một mình có ý nghĩa gì? Đợi qua vài năm nữa, cha con nghỉ ngơi, cũng có nhiều thời gian hơn”.
Trữ Băng bỗng nhiên nhớ ra cái gì, thấp giọng hỏi: “Hân Nhiên, các con định bao giờ thì sinh con đây? Tuần trước mẹ gặp dì Dương, bà ấy đã làm bà nội rồi, haha, đứa bé kia đáng yêu lắm”.
“Mẹ, giờ làm gì có ai vừa cưới đã sinh con?”. Bản thân cô còn chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Đứa con hẳn sẽ kéo dài tình yêu mỹ mãn và cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nhưng cuộc hôn nhân của cô tựa như món đồ ăn nhanh, dựa trên nền tảng này mà sinh con thì đúng là hoàn toàn không có dinh dưỡng gì. Đỗ Trường Luân cũng chưa từng bàn chuyện này với cô nhưng anh vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai, hẳn là chưa muốn có con.
Đàn ông lúc ăn cơm cũng không thể ngừng bàn chuyện tiền tài, chính trị.
Chú Đức rất tán thưởng Đỗ Trường Luân: “Tuổi còn trẻ mà đã làm phó chủ nhiệm, tiền đồ rộng mở lắm đây”.
“Nếu trên chốn quan trường thì phải có hậu thuẫn, cha rất thân với Phó thị trưởng Lưu chỗ con, phải bảo ông ấy chiếu cố đến con hơn…” Qúy Kiến Đông cũng lên tiếng.
“Cha, chuyện của chúng con cha đừng can thiệp”. Chưa đợi Đỗ Trường Luân mở miệng thì Quý Hân Nhiên đã nóng nảy.
“Hừ, còn không phải vì muốn tốt cho các con, dựa vào chính mình thì đợi bao giờ mới thành công”
“Được rồi, trên bàn ăn đừng nói chuyện công việc”. Trữ Băng vội hoà giải.
Trên đường trở về, Đỗ Trường Luân vẫn im lặng.
Qúy Hân Nhiên nghĩ anh để ý những lời Quý Kiến Đông nói: “Tính cha em là thế, việc gì cũng tự cho là đúng, anh đừng nghĩ nhiều”.
Đỗ Trường Luân như đang nghĩ gì đó mà hồi lâu không đáp. Mãi đến lúc chờ đèn xanh ở ngã tư đường thì đột nhiên lại nói: “Lúc nào lựa lời khuyên cha em, quan trường hiểm ác, chuyện gì cũng có thể xảy ra, đừng quá thân thiết với phó thị trưởng Lưu”
“Khuyên ông ấy”. Quý Hân Nhiên bật cười: “Có bao giờ ông ấy chịu nghe ai nói, chuyện của em không muốn ông ấy quản, chuyện của ông ấy đương nhiên em cũng sẽ không tham gia”.