• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô đi tìm Trữ Băng, “Mẹ, ngày mai con sẽ nói chuyện với chú Đức, còn đồng ý đến công ty”.

“Hân Nhiên”, nhất thời Trữ Băng không phản ứng kịp, “Thật sao!”

“Là thật nhưng có lẽ con không làm tốt được, nếu… Nếu tương lai công ty vẫn xuất hiện tình trạng mẹ không muốn thấy, hi vọng mẹ đừng trách con”.

“Hân Nhiên, mẹ không phải là người coi trọng đồng tiền, chỉ là công ty này mẹ không nỡ nhìn nó phá sản, con yên tâm, chỉ cần con cố gắng mẹ sẽ không trách con, cha con cũng sẽ không trách con”.

“Con còn một chuyện muốn bàn với mẹ”, cô nhìn Trữ Băng, “Mẹ thấy có nên đổi nhà không? Thứ nhất, nhà chỉ còn hai chúng ta, ở nhà lớn như vậy cũng phí mà bên công ty tài chính cũng không ổn, tuy nhà bán không được bao nhiêu nhưng cũng giúp được ít nhiều”.

Thực ra đây chỉ là lý do cô nói đại mà thôi.

“Vậy con định chuyển đến đâu?”, Trữ Băng biết thực ra Hân Nhiên sợ bà ở nhà này lâu thì sẽ đau lòng.

“Con thích chỗ đầu tiên chúng ta ở, chính là ở gần công viên Tân Hải”.

Lúc vừa kết hôn, gia đình họ ở đó, là nhà của cơ quan, diện tích rất chật, sau này việc làm ăn của Quý Kiến Đông thuận lợi, bọn họ chuyển nhà vài lần, nhà càng lúc càng lớn nhưng trong lòng Hân Nhiên chẳng có ngôi nhà nào  bằng ngôi nhà đầu tiên. Cô từng quay về đó xem, chỗ bọn họ ở sớm đã bị phá bỏ, xung quanh nhà cao ốc mọc lên trùng điệp nhưng quang cảnh bên ngoài vẫn không đổi, thậm chí những cây cối trên đường bên công viên vẫn còn.

Thực ra nơi đó trong trí nhớ Quý Hân Nhiên sớm đã trở nên mơ hồ, cô chỉ là thường nghe mẹ kể mình sinh ra ở đâu.

“Được, mẹ sẽ qua đó xem còn nhà không”. Ở đó không tệ, mấu chốt là Trữ Băng cũng thích.

Hôm sau, cô gọi điện thoại cho Trần Bỉnh Đức.

“Hân Nhiên, vậy là được rồi, cháu cũng không thể nhìn sản nghiệp nhà họ Quý rơi vào tay người khác được. Cháu yên tâm, chú nhất định sẽ giúp cháu như giúp cha cháu, chú đã đồng ý với cha cháu là sẽ chăm sóc cho mẹ con cháu”. Trần Bỉnh Đức hiển nhiên rất vui. “Đúng rồi, Hân Nhiên, chuyện này cháu đã bàn với Trường Luân chưa? Nó có ý kiến gì không? Chú nghe người trong tòa thị chính nói giờ cậu ấy và bí thư Trần có quan hệ rất tốt, lần này trở về nhất định sẽ được đề bạt. Cháu biết đấy, kinh doanh luôn cần có quan hệ tốt với chính phủ, có Trường Luân nhiều chuyện cũng sẽ dễ hơn nhiều”.

Lưng cô lạnh toát: “Chú Đức, chuyện của cháu cháu sẽ tự quyết định”.

Buổi tối, Hân Nhiên đến quán bar lần trước, lần này cô chỉ gọi một chén rượu.

Quán bar vẫn là cảnh xa hoa truỵ lạc, vui chơi vẫn là vui chơi, mơ hồ vẫn cứ mơ hồ, cuộc sống luôn vận hành theo quỹ đạo của nó, sẽ chẳng vì ai mà dừng lại trong thoáng chốc.

Mà sau đêm nay, cuộc sống của cô sẽ bước sang trang khác. Yên bình cũng được, bão dông cũng thế, tóm lại, đều là tự mình lựa chọn. Uống xong ly rượu, cô rời đi.

Cô về nhà mình, nhà của cô và Trường Luân. Sau đêm đó, Trường Luân rời đi, cô cũng không quay về. Đánh xe vào gara, xe vừa rửa rất sạch sẽ, trong bóng đêm ánh lên ánh sáng bàng bạc. Cô và chiếc xe này, duyên phận cũng chấm dứt tại đây.

Cô cẩn thận đánh giá căn phòng này, ở đây lâu như vậy mà dường như lại quá ngắn. Vào thư phòng, mở máy tính, đây là lần đầu tiên cô dùng nó nhưng lại là để viết đơn ly hôn.

Là chú Đức đã nhắc nhở cô, bài học của cha đã đủ sâu sắc, cô không thể kéo Trường Luân vào, cô không làm được gì cho anh nhưng cũng có thể để cho anh được thỏa nguyện với mục đích ban đầu khi kết hôn. Rời khỏi anh có lẽ chính là lựa chọn tốt nhất.

Bọn họ không có tài sản phức tạp, cũng không có con cái ràng buộc cho nên đơn ly hôn cũng rất đơn giản. Nhìn máy in từ từ nhả ra tờ giấy, cô cảm thấy cuộc hôn nhân của mình đã đi đến kết thúc. Cuộc hôn nhân của bọn họ như bước trong sương mù bồng bềnh, tuy cũng có những lúc ấm áp, ngọt ngào chỉ tiếc quá ngắn ngủi, như cầu vồng sau cơn mưa, rất nhanh đã tan biến.

Một giây khi kí tên xong, nước mắt cô không nhịn được mà rơi xuống, vừa vặn rơi lên tên cô khiến nét mực đen thoáng nhòe, cô cẩn thận lấy khăn tay lau đi, thoạt nhìn trông có vẻ lạ lạ,

Từ nay về sau, mình và người đó chẳng còn quan hệ gì nữa.

Nằm trên giường, cô ôm chiếc gối còn lại vào lòng, trên gối như còn vương lại mùi gel cạo râu của anh. Anh là người sạch sẽ, người luôn thoải mái, cũng chưa bao giờ thích những đồ mỹ phẩm của nam, ngoài sữa tắm thì chỉ dùng mỗi gel cạo râu mà thôi.

Lúc mới kết hôn, cô rất hiếu kỳ, có một lần nghịch ngợm quá tay khiến cả cằm anh đều trắng xóa. Anh vừa cáu vừa buồn cười, nhìn gương nói: “Giờ còn chưa đến Giáng sinh mà em đã vội biến anh thành ông già Noel vậy sao?”

Thật ra lúc anh cười trông rất đẹp, ngũ quan rất nhu hòa khiến người ta cảm thấy rất gần gũi, chỉ tiếc những lúc như vậy rất ít.

Cô gần như là cả đêm không ngủ, cảm giác đây là đêm cuối cùng ở đây, hơi thở quen thuộc này chỉ sợ sẽ bỏ lỡ đi một phút, một giây. Khi tia nắng sớm đầu tiên xuyên qua cửa sổ, cô biết đã đến lúc mình phải đi. Cô cũng tưới nước lần cuối cho những chậu hoa trên ban công, về sau ra sao thì phải xem tạo hóa thôi. Cho dù tràn đầy sức sống nhưng không ai chăm sóc chỉ e cũng chẳng được bao lâu.

Đôi châu chấu cô mua vốn cũng không sống được qua mùa đông, lúc chúng chết cô rất buồn. Anh khuyên cô, anh nói đó là quy luật tự nhiên. Chúng nó không sống được qua mùa đông, năm sau lại mua đôi khác.

Kết quả, năm sau lại xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, rốt cuộc vẫn không có cơ hội để mua, vậy cũng tốt, chúng sống trong thiên nhiên sẽ tốt hơn nhiều.

Đặt chìa khóa xe và nhà lên bàn, nhìn lại ngôi nhà cô đã ở hơn một năm lần cuối, cô cố ý bỏ qua cảm xúc không nỡ trong lòng. Cô mở cửa, mang theo quần áo của mình, sách rất nhiều nhưng cô chỉ mang theo những cuốn cô thích, còn lại, cũng không cố được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK