“Hay là vào nhà em ăn cơm rồi hãy về?”. Quý Hân Nhiên hỏi Đỗ Trường Luân.
“Lần khác đi, tối nay không được, lát nữa anh còn có buổi họp, về nhà lấy tài liệu đã”.
Lúc này Quý Hân Nhiên mới biết Đỗ Trường Luân thực sự vất vả thu xếp thời gian để đi cùng mình, lòng rất áy náy: “Sau này bận thì không phải đi cùng em đâu”.
“Vận động nhiều sẽ tăng cao hiệu suất làm việc. Huống chi hôm nay anh cũng rất vui.” Anh cười nói.
Xuống xe rồi, anh lại gọi cô lại: “Hân Nhiên”. Anh mở balo cô ra, nhét thứ gì đó như phong thư vào trong: “Về nhà rồi đọc”.
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Quý Hân Nhiên anh nói: “Anh viết, vẫn muốn đưa cho em, vừa rồi em hỏi anh đã viết thư tình chưa, anh nghĩ nếu xem đây là thư tình thì anh đã viết rồi, cho ai? Giờ chắc em đã biết”.
Thực ra anh viết bức thư này từ mấy ngày trước, vẫn để trên xe, chỉ đang tìm cơ hội để đưa cho cô.
Quý Hân Nhiên không ngờ lại là như vậy, anh lại viết thư cho mình? Cô ngơ ngác đứng đó.
“Được rồi, mau về đi, cũng mệt rồi còn gì”. Đỗ Trường Luân vỗ vỗ vai cô.
Xe đã đi từ lâu mà cô vẫn chưa lên lầu, vẫn chỉ ngồi ở ghế đá trong vườn hoa dưới lầu, một ngày đẹp như vậy, cô thực sự không đành lòng để nó trôi qua.
Không biết ngồi được bao lâu, cô đứng dậy chuẩn bị về, vừa đi được hai bước thì cảm thấy có một bóng người từ sau theo lên, lúc quay đầu lại thì đột nhiên bị cái gì đó bịt kín miệng, sau đó thì chẳng biết gì nữa.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, xung quanh tối như mực, tối đến độ cô không nhìn thấy gì. Tay chân cô đều bị trói vào ghế, cảnh tượng này xem trên phim truyền hình không biết bao nhiêu lần mà đến hiện thực lại xảy ra với mình.
Cô lại chẳng hề kinh hoảng, xem ra hai năm qua cô đã trở nên kiên định hơn rất nhiều. Dựa vào cảm giác, cô cảm thấy nơi mình bị nhốt nhất định rất vắng vẻ bởi vì cô lắng nghe hồi lâu cũng không nghe được tiếng động gì. Người này không bịt kín miệng cô hiển nhiên là vì không sợ cô tỉnh lại rồi sẽ hét lớn. Rất cảm ơn những bộ phim trinh thám trên truyền hình, gặp chuyện như vậy, bản thân đều biết đối phương sẽ làm gì.
Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu được ai sẽ bắt cóc mình. Trên thương trường tuy rằng cũng đắc tội với người nhưng vốn là chuyện nào vào chuyện đó, huống chi cô chưa bao giờ bức ép người, không có lý do gì để ai đối xử với cô như vậy. Chỉ cảm thấy đầu lại bắt đầu đau nhưng vẫn không nghĩ ra nên quyết định không nghĩ nữa.
Đã muộn thế này cô còn chưa về, chắc chắn mẹ sẽ lo, gọi điện thoại không được nhất định sẽ hỏi Đỗ Trường Luân. Bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện mình xảy ra chuyện. Không tìm thấy cô sẽ rất lo lắng. Lúc này cô thực sự không lo cho bản thân mà ngược lại còn sợ mọi người trong nhà lo lắng, khiến cho cô có chút bất an.
Cô lại nghĩ, người này ép cô tới đây là vì cái gì? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một, chính là vì tiền. Những lí do khác cô thực sự không nghĩ ra.
Leo núi một ngày, cô thực sự rất mệt mỏi, nghĩ nghĩ rồi mơ màng ngủ thiếp đi tự bao giờ.
Lúc tỉnh dậy, trong phòng đã có vài tia sáng chiếu vào, hẳn là sắp sáng. Nương theo ánh sáng, cô nhìn ra xung quanh, bờ tường chưa xây xong, lập tức hiểu ra, đây là một tòa nhà bỏ hoang. Những năm trước Vân Hải thu hút được rất nhiều vốn đầu tư từ bên ngoài, lúc đó giá đất rẻ hơn bây giờ rất nhiều. Rất nhiều người chọn xây biệt thự, khách sạn… Nhưng vì vấn đề thi công nên rất nhiều tòa nhà còn dang dở, bị bỏ hoang. Mấy năm gần đây, chính phủ cũng đưa ra rất nhiều chính sách để giải quyết vấn đề này, có rất nhiều tòa cao ốc bỏ hoang lại được đấu thầu lại, xây dựng và đưa vào sử dụng. Nhưng có một số khác vẫn không thu hút được đầu tư nên vẫn dừng cho đến giờ.
Chỗ cô ở bây giờ hẳn là một tòa nhà bỏ không, cách trung tâm thành phố khá xa bởi vì cả tối cô cùng không nghe được có bất kì âm thanh nào.
Tay chân cô bị trói rất chặt, cả một buổi tối giờ đã tê rần. Cô hơi cử động, cảm thấy dây thừng như cứa vào da thịt, rất đau nên không dám cử động thêm.
Căn phòng này trước kia chắc từng có người ở, ở một góc có đống chăn đệm rách, còn có vả bàn ghế cũ nữa.
Bên ngoài, tiếng bước chân vang lên, cô nín thở, chỉ thoáng chốc, một người đàn ông đi đến, vóc dáng không cao, rất gầy, khoảng hơn 30 tuổi nhưng ánh mắt lại sắc lạnh.
“Chủ tịch Quý, cô tỉnh rồi, khổ cho cô quá”. Hắn ta vừa mở miệng Quý Hân Nhiên đã biết là ai. Giọng nói này cô từng nghe qua điện thoại.
“Thì ra là anh”.
Không ngờ có liên quan đến Vạn Tuệ, người đàn ông này chính là kẻ đã gửi ảnh, gọi điện thoại cho cô.
“Không sai, là tôi. Nếu chủ tịch Quý không chịu nói chuyện thì tôi chỉ đành đưa ra hạ sách này”.
“Tôi và Vạn Tuệ đã nói rõ ràng, chuyện này không liên quan đến tôi”.
“Cô tưởng cứ thế mà phủi sạch?” Hắn đột nhiên trở nên kích động: “Vạn Tuệ theo ông già kia lâu như vậy, cô dùng một trăm vạn định đuổi đi sao, cô ta ngốc nhưng tôi không ngốc”.
“Cha tôi đã chết, chuyện giữa bọn họ không liên quan đến tôi”.
“Đúng là cha cô đã chết nhưng Đông Hạo vẫn còn. Nhiều tiền như vậy, mình cô tiêu cũng không hết. Chi bằng lấy ra chút tiền mua bình an đi”. Ngữ khí anh ta vô cùng lạnh lùng.
“Anh muốn bao nhiêu?”
“Tôi đã nói rồi, một trăm ngàn”.
“Một trăm ngàn?”, Quý Hân Nhiên hít sâu một hơi: “Anh điên rồi!”
“Hừm cô yên tâm, cô trị giá nhiều lắm, nhất định sẽ có người tới cứu cô”.
Hắn nhìn chằm chằm Quý Hân Nhiên: “Vốn tôi cũng sợ bọn họ sẽ không chịu nhưng nhìn cái này thì tôi an tâm rồi. Người này coi trọng cô như vậy, nhất định sẽ đến cứu cô”.
Hắn dương dương tự đắc lấy một tờ giấy ra.
“Đây là cái gì?”, Quý Hân Nhiên khó hiểu.
“Thì ra cô còn chưa đọc, vậy cho cô đọc. Sau đó bảo anh ta mang tiền đến cứu cô”
Hắn ta kéo chiếc bàn đến rồi đặt tờ giấy lên bàn.
Quý Hân Nhiên cúi đầu nhìn, nét chữ thoải mái, phóng khoáng, nét chữ cô từng rất quen.
Thì ra là thư tối qua Đỗ Trường Luân đưa cho cô. Phong thư này cô còn chưa kịp xem. Người này nhất định là lục túi của cô mà phát hiện ra.