• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hehe, chẳng bằng anh thành thật là mình đã bị lừa đi, cũng chẳng có cách nào cả, em tiếp xúc với người lạ sẽ luôn là như thế, thời gian lâu dần thì cũng sẽ lộ nguyên hình, đây đều là nhờ cha em cả, ông ấy vốn định bồi dưỡng em thành tiểu thư khuê các, phong phạm thục nữ, đáng tiếc trời sinh em đã không có tư chất đó…”. Cô có chút trào phúng nói.

“Vậy trước đây chắc hẳn em ngỗ nghịch lắm nhỉ?”

“Sai, hoàn toàn ngược lại. Hầu như những ai biết em đều nói em là một đứa trẻ nhu thuận, hiểu biết”. Họ hoàn toàn không biết sau biểu hiện nhu thuận đó, cô đã phải chịu sự dày vò cỡ nào.

“Tuổi nổi loạn của em so với người khác chậm hơn rất nhiều, sau khi vào đại học mới bắt đầu”. Cô từng xem một bộ phim học đường, trong đó một thầy giáo có nói về quá trình trưởng thành. Người thầy đó nói phạm sai lầm là một quá trình mà bất kỳ ai muốn trưởng thành cũng phải trải qua, quá trình này sớm muộn gì cũng phải có… Quý Hân Nhiên cho rằng lời này rất chí lý.

“Được rồi, chương này kết thúc tại đây. Chương kế tiếp, xin mời bạn học Đỗ Trường Luân kể một chút về quá trình trưởng thành của mình nào”.

“Cái này thì có gì mà nói?” Đỗ Trường Luân bật cười.

“Anh học kinh tế nhưng sao lại đi làm nhân viên công vụ?”. Anh tốt nghiệp trường đại học tốt nhất trong tỉnh, tốt nghiệp còn là thủ khoa, hẳn là có rất nhiều lựa chọn.

“Là anh lựa chọn và cũng là được điều động, phục tùng sự an bài của tổ chức”. Quý Hân Nhiên thực ra cũng không quá tin vào lý do này của anh, cho dù là phục tùng cấp trên thì anh cũng không cần chạy xa như vậy, đến thành phố hoàn toàn xa lạ, ở lại tỉnh của anh hoặc thành phố D đều là những lựa chọn rất tốt.

(Vấn đề thành thị, địa phương trong truyện này cứ như dở hơi ý, lại còn tên các hãng xe, ngu si chả biết xe 307, 206 là xe khỉ gì).

“Tuổi thơ của anh chắc chắn là rất hạnh phúc, có một người anh trai, thật tốt?”. Trước đây cô thích nhất là có một người anh trai, có người anh đi đâu cũng dẫn mình theo, ăn gì ngon cũng để phần cho mình, mình gây họa sẽ có người che chở cho mình…

“Trước đây anh đều ở cùng bà ngoại, sau khi về nhà thì anh trai đã đi học, về cơ bản bọn anh không có nhiều thời gian ở chung”. Anh dường như không muốn nhiều lời, đứng dậy đi vào thư phòng.

“Vừa mới mưa thu rồi lại lạnh”. Đúng là chẳng sai chút nào, dường như mùa hè nóng bức vẫn còn trong trí nhớ mà chỉ qua một đêm trời đã sang thu. Những cây ngô đồng ven đường bắt đầu trút lá vàng, mọi người đều mặc quần áo mùa thu, mùa thay đổi thật nhanh…

Đang lúc thất thần thì Triệu Nghệ Hiểu gọi điện đến nói với cô rằng cuối tuần này bạn bè muốn tụ tập, yêu cầu cô: “dù bận rộn trăm công nghìn việc thì cũng bớt chút thời gian tham gia”.

Lúc trước cô có rủ vài lần, Quý Hân Nhiên tìm đủ mọi lý do từ chối. Thực ra là vì cô không muốn chạm mặt Mễ Kiều Dương.

Anh hẳn đã về Vân Hải được một đoạn thời gian nhưng chưa từng liên lạc. Lúc kết hôn, Mễ Kiều Dương nhờ Triệu Nghệ Hiểu tặng quà cưới cho cô, là một chiếc hộp nhạc thủy tinh rất đẹp, một con chuột đang kéo violon: “Em yêu anh, yêu anh, như chuột yêu gạo…”. Ca từ đơn giản, bài hát “Chuột yêu gạo” này từng là bài hát mọi người dành riêng cho bọn họ mỗi khi mọi người tụ tập.

Cô chỉ nghe một lần rồi lập tức gói lại, cất hộp nhạc vào ngăn tủ.

Cô không phải là loại người thích hoài niệm người cũ, quá nặng nề.

Tụ họp ở một nhà hàng trong nội thành Vân Hải. Cô gọi điện về cho Đỗ Trường Luân bảo mình đi họp lớp, ăn cơm tối xong rồi mới về. Đỗ Trường Luân dặn dò: “Thời tiết không tốt, nhớ cẩn thận” rồi cúp máy.

Qúy Hân Nhiên nghĩ rằng, cho dù chỉ là xã giao bề ngoài cũng nên hỏi câu có cần tới đón không chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK