• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Hỏa cõng thiếu niên chạy hai bước, lại thả cậu xuống kiểm tra vết thương của cậu. Hắn đem thiếu niên đã có chút ý thức mơ hồ lật qua lật lại nhìn một vòng, cởi áo của mình bao lại vết thương của thiếu niên. Diệp Hỏa quay đầu nhìn lại con đường lúc bọn họ đi, xác nhận trên mặt đất  không có vết máu, lúc này mới lại tiếp tục cõng thiếu niên chạy về phía phòng thuê đã chuẩn bị sẵn của mình. Cũng may lúc ấy đã là cuối thu, quần áo mặc trên người thiếu niên vốn không mỏng, cộng thêm quần áo của Diệp Hỏa lúc sau bao ngoài vết thương của cậu, máu thiếu niên không nhỏ xuống đất, bại lộ hành tung của bọn hắn.

Phòng thuê cách nơi bọn hắn nhảy xuống khỏi xe hàng của nhà ăn trường học cũng không xa, Diệp Hỏa cố tình vòng qua nơi nhiều người, chỉ hướng về ngõ nhỏ tối đen như mực không một bóng người, gặp người nhiều chuyện hỏi hắn liền nói thiếu niên uống nhiều, hắn đang cõng cậu về nhà.

Lúc cõng thiếu niên đến phòng thuê Diệp Hỏa cảm thấy nửa cái mạng cũng không còn, lớn đến chừng này còn chưa từng làm việc nặng như vậy. Nhưng hắn không có thời gian nghỉ ngơi, Diệp Hỏa ổn định tinh thần, lấy ra dụng cụ y tế lúc trước đã chuẩn bị sẵn trong nhà ý đồ lấy ra viên đạn trong người thiếu niên.

Lúc  này hắn mới phát hiện, tuy nói trên người thiếu niên nhiều chỗ trúng đạn, nhưng phần lớn đều là trầy da, thật sự bắn vào người chỉ có hai viên, nhưng vị trí đều không tốt lắm.

Chỉ là lấy viên đạn thứ nhất đã khiến Diệp Hỏa tâm mỏi lực kiệt mồ hôi lạnh ứa ra. Kiến thức xử trí vết thương của hắn hầu hết đều đến từ sách vở, chỉ là lý luận suông hoàn toàn không có thực tế, lần thứ nhất thực hành liền gặp phải loại tình huống này, cũng là có chút chột dạ bối rối.

Hắn tập trung tinh thần, tay phải run run chuẩn bị hạ dao, lúc này cửa đột nhiên bị phá mở ——

Máu Diệp Hỏa lập tức lạnh từ chân cho tới đỉnh đầu, làm sao có thể… nhưng hắn nhanh chóng  bình tĩnh lại, nắm chặt dao giải phẫu nhẹ nhàng trốn đến gian phòng bên cạnh, cũng không dám thở mạnh.

Người tới ở phòng khác không tìm được Diệp Hỏa, rất nhanh liền hướng về gian phòng này, Diệp Hỏa dùng sức nắm dao trong tay, đợi người tới vừa đẩy cửa liền nhanh chóng chế trụ người lại, dao đặt bên cổ người kia: “Không được động!”

Hắn vốn muốn dùng người này làm con tin uy hiếp những người khác, nhưng khi hắn quét mắt liếc chung quanh mới phát hiện, phá cửa mà vào chỉ có một người này.

Người tới dùng sức cho bụng Diệp Hỏa một cùi chỏ, mắng: “Con mẹ nó… muốn làm gì!”

Diệp Hỏa nghiêng người tránh thoát, trước mắt rõ ràng là một người tướng mạo có vài phần tương tự mình.

“Chú nhỏ?”

Diệp Diễm nắm lấy tay cầm dao của Diệp Hỏa: “Mẹ nó này là cách chú dạy cậu cầm dao giải phẫu sao, mẹ nó cậu liền đối với chú như vậy?” Anh ta một bên “mẹ nó” “mẹ nó”, một bên đi về phía thiếu niên trên giường —— lúc ấy Diệp Hỏa còn chưa mua mấy thiết bị như bàn giải phẫu.

Diệp Diễm là bác sĩ ngoại khoa xác thực, anh nhìn tình huống của thiếu niên, dùng thời gian ngắn nhất rửa tay làm chuẩn bị, một lần nữa cầm dao giải phẫu, nhanh chóng gọn gàng tiêu độc dao, anh nói: “Con mẹ nó nhận được tin của cậu, nghĩ cậu có lẽ ở chỗ này liền lập tức chạy tới, cậu ta mẹ nó là ai?”

Diệp Hỏa bị “mẹ nó” “mẹ nó” của anh ta nói đến đau đầu, lựa chọn làm lơ mấy lời thô tục của Diệp Diễm, giải thích ngọn nguồn, lại hỏi: “Chú làm sao biết cháu xảy ra chuyện?”

“X đại bị bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài, chú liền nghĩ khẳng định là thằng nhóc cậu. Thằng nhóc cậu nếu xảy ra chuyện rồi nhất định sẽ chạy đến đây, chú liền vội vàng từ bệnh viện chạy tới.” Diệp Diễm nói, tốc độ nói cùng tốc độ tay lại không chậm, rất nhanh đã lấy viên đạn thứ nhất ra.

Diệp Hỏa từ ngày đầu tiên lập ra kế hoạch phá hư “Thuyền cứu nạn” đã chuẩn bị kỹ càng cho việc bị lộ, cũng lưu lại đường lui, chẳng qua là hắn không nghĩ tới bị bị bại lộ đột nhiên như vậy, không hiểu ra sao như vậy. Tuy nói Poseidon là danh hiệu của mình, nhưng phía sau rồi lại dùng đến tâm huyết của cả ba người hắn, Diệp Diễm, Ngụy Trừng. Mà hiện tại đã bại lộ, mấy người kia tìm tới mình, nhất định cũng sẽ tìm đến bọn họ gây phiền phức. Mình được thiếu niên trước mắt cứu được, Diệp Diễm cùng êm đẹp ngồi đây, vậy Ngụy Trừng thì sao?

“Còn Ngụy Trừng?!” Nghĩ đến Ngụy Trừng, Diệp Hỏa vội hỏi: “Ngụy Trừng bên kia có bị sao không?!”

Tay Diệp Diễm ngừng một nhịp, lập tức mắng: “Con mẹ nó cậu cũng không hỏi chú có sao không, lại mẹ nó chỉ biết đến Ngụy Trừng!”

“Không phải chú đang êm đẹp ở đây hay sao!” Diệp Hỏa đưa cho anh một miếng gạt, làm bộ hỏi: “Bệnh viện có sao không?”

“Bệnh viện không có chuyện gì, nhưng chú đoán chừng cũng trở về không được.” Diệp Diễm bĩu môi: “Bọn họ tạm thời còn chưa tới tìm chú, hẳn là tới chỗ cậu trước.”

“Vậy còn Ngụy Trừng?!”

“Con mẹ nó cậu câm miệng yên tĩnh một lát đi!” Diệp Diêm lấy ra viên đạn thứ hai cho thiếu niên, lại đưa tay qua Diệp Hỏa: “Gạt!”

Diệp Hỏa nhìn vẻ mặt nặng nề của Diệp Diễm, lòng nghĩ Ngụy Trừng nhất định là xảy ra chuyện rồi. Hắn đưa gạt qua, quay người liền đi về phía cửa.

“Con mẹ nó cậu đi đâu vậy hả?!”

“Con mẹ nó đi tìm Ngụy Trừng!”

Diệp Diễm một tay cầm máu cho thiếu niên kia một tay nắm áo Diệp Hỏa liền kéo hắn về: “Đừng đi.”

“Tại sao?” Diệp Hỏa nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Diệp Diễm mà tê cả da đầu, một chữ dư thừa cũng nói không ra.

“Ngụy Trừng không có chuyện gì.”

Diệp Hỏa không tin, lại làm bộ muốn đi, tay Diệp Diễm dùng sức một cái kéo Diệp Hỏa ném xuống sàn. Anh từ trên cao nhìn xuống Diệp Hỏa, mặt đều ẩn trong bóng tối: “Cậu cho rằng người của ‘Thuyền cứu nạn’ tại sao lại tới tìm cậu?” Anh nói: “Là Ngụy Trừng mật báo.”

Diệp Diễm dứt lời liền cười: “Cậu ta làm sao có thể có chuyện gì? Cậu ta hiện tại thế nhưng là công thần* của cục cảnh sát. Cậu còn lo lắng cho cậu ta?”

(*Người có nhiều công lao.)

“Không có khả năng… làm sao có thể.. vì cái gì…? vì cái gì?” Diệp Hỏa cau mày, tâm bỗng trầm xuống.

Ngụy Trừng?! Cậu ấy làm sao có thể mật báo? Poseidon rõ ràng cũng là cậu từng bước dựng lên, phá hư “Kế hoạch Thuyền cứu nạn” chẳng lẽ không phải  bọn hắn vẫn luôn… không, không thể nào là Ngụy Trừng! Tuyệt đối không có khả năng!

Diệp Hỏa lạnh cả người, không thể tin hỏi: “Cậu ấy làm vậy là có mưu đồ gì?”

“Danh sách của ‘Thuyền cứu nạn’… cậu ấy còn có cha mẹ mình a.” Diệp Diễm nói.

“Chính là…” Diệp Hỏa ngồi xuống: “Nếu chúng ta phá hủy ‘Thuyền cứu nạn’, danh sách cũng không còn quan trọng nữa rồi!” “Vậy thì cậu cứ hỏi cậu ta.” Diệp Diễm đẩy gọng kính: “Thoạt nhìn cậu ta chỉ nói ra cậu, bằng không thì bệnh viện đã sớm nổ, chú cũng sẽ không ngồi ở chỗ này nữa rồi.” Diệp Diễm thở dài, ý tứ sâu xa nhìn về phía Diệp Hỏa: “Cậu…” “Không có khả năng… Ngụy Trừng làm sao sẽ…” Diệp Hỏa vẫn còn đang thì thào, bản năng từ chối tiếp thu: “Làm sao chú biết?” Hắn định tìm ra chứng cứ không phải Ngụy Trừng bán đứng mình.

Diệp Diễm cúi đầu xử lý vết thương của thiếu niên kia, thản nhiên nói: “Người trong cục.”

Đầu óc Diệp Hỏa giống như nổ tung, tay run rẩy, hắn không thể tin lời Diệp Diễm nói, cũng không cách nào đứng lên. Hắn giơ tay ý bảo Diệp Diễm kéo hắn lên, người kia vội vươn tay qua. Diệp Hỏa cảm thấy bối rối, lúc đứng lên không cẩn thận đụng rớt khay hạt đậu xuống sàn, tiếng leng keng mang đến một trận ầm ĩ.

Thiếu niên bị tiếng ồn này đánh thức, Diệp Hỏa vội đi qua nhìn cậu.

Thiếu niên mở mắt ra liền nhìn thấy hai người tướng mạo na ná nhau, một người là Diệp Hỏa, người còn lại cậu cũng đã gặp qua.

Diệp Diễm định kiểm tra ý thức của cậu có còn minh mẫn hay không, liền hỏi: “Cậu tên gì?”

“Sở Hạ Lâm.” Thiếu niên nói.

Đó là lần đầu tiên Diệp Hỏa nghe được cái tên “Sở Hạ Lâm” này, hắn lúc đó hoàn toàn không ngờ rằng bắt đầu từ cái tên này đây sẽ dừng lại trong sinh mệnh của hắn.

Trên sân thượng, Sở Hạ Lâm bị Diệp Hỏa hôn đến thở cũng thở không kịp, tuy rằng dựa vào lưới sắt chân vẫn là mềm nhũn, may là Diệp Hỏa giữ lại eo cậu mới không khiến cậu trượt xuống, kỳ quái, không phải vừa rồi bản thân đang hôn Diệp Hỏa sao?

Diệp Hỏa nhìn khuôn mặt bị hôn đến đỏ bừng của Sở Hạ Lâm, lúc này mới cười buông tha cậu. Sở Hạ Lâm thoáng cái liền mềm nhũn dựa vào người Diệp Hỏa, ôm Diệp Hỏa, đầu vùi vào hõm vai Diệp Hỏa. Diệp Hỏa xoa xoa tóc cậu, nghiêng đầu ghé vào tai cậu, giọng thật trầm: “Em là nói, hôn em như vậy sao?”

“Hả?” Giọng Sở Hạ Lâm đều đã mềm nhũn.

“Em nói ‘tưởng tượng hôn môi với anh trên sân thượng của tầng thí nghiệm’ là giống như vừa rồi?” Diệp Hỏa hôn hôn tai cậu.

“Ừm?” Sở Hạ Lâm đáp, tay ôm Diệp Hỏa lại càng siết chặt.

“Em còn tưởng tượng gì nữa?” Diệp Hỏa hỏi, nhìn tai Sở Hạ Lâm đều đã đỏ au liền cảm thấy buồn cười, hắn nhéo nhéo mũi Sở Hạ Lâm nói: “Lãng.”

Sở Hạ Lâm cười cười, nhưng cũng không phủ nhận.

Gió lại nổi lên, Diệp Hỏa đè đầu Sở Hạ Lâm vào vai mình thay cậu cản gió. Hắn buồn bực vỗ vỗ phần lưng cong vòng của Sở Hạ Lâm, mẹ kiếp, để cho tiểu tử này cao như vậy làm gì.

Hai người ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, ước chừng là trời muốn mưa, trời mưa cũng tốt, nước trong bồn cũng dùng gần hết rồi. Diệp Hỏa vỗ mông Sở Hạ Lâm, nói: “Đi thôi, xuống lầu ăn cơm.”

Hai người vừa xuống lầu bên ngoài liền vang lên tiếng “rào rào” của mưa rơi. Thành phố này vào tháng ba có thể có mưa lớn như vậy đúng là hiếm thấy, Diệp Hỏa cầm một cái áo khoác mỏng phủ thêm cho Sở Hạ Lâm, thương lượng với cậu: “Em xem, ngày hôm nay anh đều đã luyện tập trên sân thượng, cũng không cần chạy bộ nữa đi?”

“Được.” Sở Hạ Lâm vừa rồi ở trên sân thượng dây dưa một chốc với Diệp Hỏa tâm tình không tệ, liền cười đồng ý. Lúc ăn cơm tối Chu Tụng nói: “Tôi không còn đồ ăn dự trữ.”

Diệp Hỏa gật đầu nói: “Ngày mai ra ngoài tìm đi.”

Lúc này bên ngoài đột nhiên sáng lên, một tia chớp đánh xuống, chiếu lên toàn bộ màn đêm sáng như ban ngày, sau đó là một tiếng sấm.

Diệp Hỏa nhìn bên ngoài, trận mưa này sợ là không nhỏ.

Sáu người vừa ăn cơm xong, anh em Cố gia đang muốn bưng chén đĩa xuống phòng bếp rửa, đèn trong phòng bỗng nhiên tắt, cả căn phòng một màu đen kịt. Diệp Hỏa lại thử mấy đồ điện khác, cũng không có phản ứng.

Bị cúp điện.

“Hẳn là tia chớp vừa rồi đánh hỏng, điện liền không lên.” Diệp Hỏa nói: “Sáng mai tôi đi sửa.”

Mọi người gật đầu, sau lại nghĩ trong cảnh tối om om này không ai nhìn thấy ai, liền một trận ầm ĩ “ừ” với “được”.

Anh em Cố gia cẩn thận đặt chén xuống, dù sao ai cũng không thích rửa chén.

Sở Hạ Lâm lấy đèn pin ra, lại thắp lên mấy ngọn nến, một đám người vây quanh ngọn nến ngồi trong chốc lát, không có chuyện gì làm liền bắt đầu kể chuyện ma.

Cố Nam Ninh sợ nhất cái này, lại không có ý tứ để người khác nhìn ra, Cam Qua kể một câu cậu liền nhích về phía Cố Tây An một chút, cuối cùng cả người đều muốn dán lên người Cố Tây An rồi.

Lúc này mọi người mới phát hiện, Cam Qua Cam tổ trưởng vốn luôn ăn nói cẩn trọng kể chuyện ma lại là một tay lão luyện.

Chủ đề một đường kéo từ chuyện ma, tiểu thuyết linh dị thần quái, cho đến hiện tượng siêu nhiên, đám người vây quanh ngọn nến tán dóc xong mạch chuyện liền chuyển sang tam giác Bermuda.

Cuối cùng nói đến Hải Yêu, nhưng lần nói chuyện này là thần thoại về Hải yêu* chân chính.

“Không đúng không đúng!” Cố Tây An cắt lời Cố Nam Ninh: “Hải yêu Siren* chính là loại dùng tiếng hát mê hoặc thủy thủ, Hải yêu Scylla chính là loại người ta thích nàng nàng không thích người ta kết quả bị cái người thích người ta hạ thuốc biến thành Hải yêu.”

(*塞壬 Siren là nàng tiên cá í,  Scylla 1 quái vật sáu đầu: tóm tắt thế này, ngày xưa  nàng là vị tiên biển vô cùng xinh đẹp, vì quá tự tin nên hững hờ lời yêu của người kia, người kia mỗi lần tỏ tình k thành sẽ về tỉ tê vs 1 bạn, mà vì quá ngốc k nhận ra bạn kia thích mình, thế là bạn kia ganh ghét quyết trừng phạt, pha chế thuốc độc đổ xuống thượng nguồn chỗ của Scylla, Scylla liền biến thành nửa người nửa rắn, bụng mọc ra 6 đầu chó. Sói: mịa ơi độc ác quá.)

“Có hai Hải yêu?” Cố Nam Ninh miễn cưỡng lắm mới nghe hiểu anh trai mình nói gì.

“Đúng vậy.” Cố Tây An nói.

Chu Tụng đột nhiên mở miệng: “Kỳ thật trong hiện thực cũng có hai Hải yêu a.”

Diệp Hỏa hỏi: “Anh là nói có hai tổ chức ‘Hải yêu’?”

“Không phải.” Chu Tụng nói: “Tổ chức ‘Hải yêu’ chỉ có một, nhưng bên trong tổ chức rồi lại chia làm hai phe, dùng Scylla cầm đầu phe ủng hộ Poseidon triệt để phá hủy ‘kế hoạch Thuyền cứu nạn’ dùng Siren cầm đầu phe hy vọng hợp tác cùng người của ‘Kế hoạch Thuyền cứu nạn’.”

Chu Tụng nói xong nhìn về phía Diệp Hỏa: “Lần anh nói lý tưởng của ‘Hải yêu’ không giống anh tôi liền nghĩ ra, người lúc trước tìm anh hợp tác có lẽ không phải là Scylla  mà là Siren.”

“Siren?” Diệp Hỏa nhíu mày hỏi lại.

“Mục đích ban đầu của Scylla khi sáng lập ‘Hải yêu’ chính là làm hậu thuẫn cho kế hoạch phản lại ‘Thuyền cứu nạn’ của Poseidon, hy vọng có thể trong lúc cần thiết ủng hộ cho Poseidon nhân thủ cùng vật chất. Nhưng Siren không giống, Siren kỳ thật chung lý tưởng với ‘Thuyền cứu nạn’ ở một trình độ nào đó.”

Diệp Hỏa nói tiếp: “Lúc trước khi đối phương liên lạc tôi khẩu hiệu phát ra hình như là ‘Nhân loại vô năng đáng chết’.”

“Mục đích của ‘Thuyền cứu nạn’ là thanh lọc nhân khẩu dư thừa, điểm này kỳ thật cũng chung lý tưởng với Siren, bọn họ không ủng hộ chính là bộ phận người lưu lại kia. Danh sách của ‘Thuyền cứu nạn’ tuy nói là khống chế nghiêm ngặt, nhưng chỉ cần quan hệ chống lưng đủ cứng, chen vào cũng không phải không được. Quyền quý cũng được địa vị trong vùng cũng được, óc đầy bụng phệ* cũng đã chiếm tỷ lệ không nhỏ, hàm lượng vàng* kỳ thật cũng không cao như vậy. Dùng những người này với tư cách khởi đầu cho một thế hệ nhân loại mới, thật sự là… bi ai của nhân loại a.” Chu Tụng nói.

(*脑满肠肥 ngồi không mà hưởng.)

(*含金量 Hàm kim lượng: ví von trình độ cùng giá trị chân thật.)

Cố Tây An nói: “Cho nên Siren là hy vọng…”

“Lấy kế hoạch lần này làm cơ hội, thanh trừ tất cả nhân loại vô năng.” Chu Tụng giải thích: “Càng cao hơn địa vị hàm lượng vàng, là gen. Siren muốn mượn cơ hội này vì nhân loại hoàn thành sàng lọc gen, lại khiến cho ‘Kế hoạch Thuyền cứu nạn’ thay đổi quy tắc…”

Gen!? Gen con mẹ nó!

“Bọn họ cũng quá ngây thơ rồi, gen làm sao có thể…” Diệp Hỏa còn chưa nói hết câu ——

“Cạch…”

“Cạch! Cạch! Cạch! —— “

“Cạch ——! Cạch ——! Cạch ——!”

“Cạch cạch cạch cạch...”

Cửa! Có cái gì đang gõ cửa!

Một đám người nín hơi ngưng thần, mượn ánh nến lập lòe nhìn về phía cánh cửa của căn phòng.

Là cái gì đang ở trước cửa…

Càng ngày càng dồn dập, tiếng đập cửa kịch liệt lại khiến cho tóc gáy của mọi người đều dựng đứng lên rồi.

“Tôi đệch…” Diệp Hỏa mắng nhỏ một câu: “Xong đời…”

“Cạch cạch cạch... két két —— “

Cửa bị phá mở rồi.

Đệch! Tim Diệp Hỏa đều đã nhảy lên tận họng, hắn như thế nào lại không nghĩ tới! Nguồn điện vừa mất, cổng bảo vệ của chung cư cùng camera gắn các nơi liền không còn được khống chế…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK