Sau khi hội nghị kết thúc, mọi người nghỉ ngơi hồi phục sơ qua, vận sức chờ phát động.
Cho đến khi màn đêm bao phủ mặt biển, Diệp Hỏa rời khỏi giường trong khách sạn, mấy ngày này liên tục bôn ba, đồng hồ sinh học của hắn đã bị quậy đến lung tung rối loạn rồi.
Hắn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hôm nay là trăng tròn, bên ngoài sáng đến kinh người. Hắn cởi áo sơ mi đã nhăn đến độ không thể nhăn được nữa trên người xuống, đổi sang trang phục lính canh của thành viên “Thuyền cứu nạn” mà Ngụy Trừng đưa cho bọn hắn.
Ngụy Trừng cứ từng chút từng chút chuyển ra những thứ bọn họ cần cùng những người đã chuẩn bị sẵn cho bọn hắn, nghĩ đến một mình Ngụy Trừng chờ bên dưới không biết lúc nào bọn hắn sẽ đến, Diệp Hỏa cảm thấy có chút khó chịu.
Hắn sửa lại cổ áo, đi ra khỏi phòng, đụng phải Diệp Diễm từ bên cạnh đi ra. Diệp Hỏa cười với Diệp Diễm, quay người đi xuống đại sảnh ở dưới lầu khách sạn.
Diệp Diễm nhìn Diệp Hỏa một lúc, đi theo hắn.
“Không thông báo trước cho Ngụy Trừng thật sự không có vấn đề gì sao?” Diệp Diễm hỏi.
“Thông báo thế nào?” Diệp Hỏa hỏi lại: “Chú và cậu ấy nói mấy câu, không phải ngại máy nghe lén cũng không nói được cái gì hay sao. Thằng nhóc kia nếu như đã chuẩn bị nhiều như vậy, nhất định mỗi ngày đều chuẩn bị kỹ càng đợi chúng ta đi đón.”
“Thật sự là vất vả cho cậu ấy a.” Diệp Diễm nói.
“Đúng vậy, cực cho cậu ấy.” Diệp Hỏa đáp.
Trong khách sạn ngoại trừ những người tối nay hành động, phần lớn đã lần lượt rời khỏi. Sau khi đã sắp xếp xong xuôi Diệp Hỏa bắt buộc bản thân không đi hỏi Sở Hạ Lâm lúc nào thì bị đưa đi, từ khi xuống khỏi máy bay cũng không gặp lại cậu.
Không thể lại nhìn, không thể lại nhìn…
Mọi người tập trung tại đại sảnh, nhân viên kỹ thuật kiểm tra vũ khí cùng thiết bị truyền tin của bọn hắn, tỏ vẻ bọn hắn có thể xuất phát. Bên ngoài khách sạn dĩ nhiên không thiếu xe buýt du lịch, đã sớm đổ đầy xăng chuẩn bị đâu vào đó. Một nhóm nhỏ gồm đám người Diệp Hỏa xuất phát trước, ngồi trên xe buýt hướng về phía lối đi thông đến thuyền cứu nạn Thái Bình Dương, mà số khác thì ở lại khách sạn đợi lệnh.
Lối đi thống đến thuyền cứu nạn Thái Bình Dương nằm trong một cao ốc văn phòng thoạt nhìn không có gì đặc biệt, cách nơi đóng quân cũng không xa. Bọn họ điều khiển xe một đường thẳng tiến về chỗ đó, dưới sự dẫn dắt của một thành viên “Thuyền cứu nạn” liền tìm được lối đi dưới lòng đất của cao ốc. Cửa vào của lối đi là một hàng xe ở trạng thái giống như bao con nhộng, là phương tiện chuyển người từ đất liền đến “Thuyền cứu nạn”, ra vào đều phải dựa vào nó.
Đội tiên phong chia thành từng tổ, phân công không giống nhau. Bọn họ ở trước cửa vào cởi ra trang phục bảo hộ để dễ dàng hành động, trước khi đi, Diệp Hỏa cùng mấy tổ trưởng khác chia nhau dặn dò một vài lời đối với tổ viên trong đội.
Cuối cùng, Diệp Hỏa nói: “Tuy rằng có thể suy đoán đại khái tình huống phía dưới, nhưng vẫn là rất mơ hồ. Diệp Cảnh Ưng phát triển đến bộ dạng hiện tại không có khả năng chỉ bằng lực lượng của một mình ông ta, có lẽ có không ít vây cánh, cho dù giết ông ta cũng không nhất định có thể ngăn cản được kế hoạch của ông ta. Thực lực của địch còn chưa rõ, vẫn là không nên hành động thiếu suy nghĩ.” Trừ cái này ra, mục đích lần này của Diệp Hỏa cùng Diệp Diễm chính là tìm ra Ngụy Trừng cùng với thành phần X của thuốc giải.
Một người trong đội hỏi: “Gặp phải người của Thuyền cứu nạn nên làm gì bây giờ? Là giết chết hay vẫn là…” “Tận lực tránh bị phân tán.” Diệp Hỏa nói: “Đa số người trước khi gia nhập Thuyền cứu nạn cũng chỉ là vì muốn bảo vệ mình muốn mạng sống, huống hồ ở dưới còn có người thân của chúng ta. Nhưng mà, nếu như bọn họ cản trở hành động của chúng ta…” Hắn đảo mắt qua mọi người, đội viên đều gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Diệp Hỏa ra hiệu về phía lối đi, để lại một nhóm người ở cửa vào để giám sát và chờ lệnh, sau đó liền dẫn theo những người khác ngồi lên xe con nhộng.
Xe là tự động, cho dù tốc độ khởi động hay vận tốc chạy đều rất nhanh. Lối đi dường như được cấu tạo để tránh đáy biển mà thiết kế đến khúc khuỷu quanh co*, có nhiều chỗ thậm chí còn lật ngược ba trăm sáu mươi độ.
(*Nguyên văn 九曲十八弯 cửu khúc thập bát loan: chín quẹo mười tám rẽ.)
Diệp Diễm cùng Diệp Hỏa ngồi đối diện nhau, Chu Tụng cùng Cam Qua ở lại trên đất liền giám sát.
Xe chạy trong đường hầm được một lúc lâu, đường đi dài đến độ tựa như không có phần cuối, Diệp Diễm nhìn bộ dạng có chút thống khổ của Diệp Hỏa, hỏi: “Khí áp?”
Diệp Hỏa chống hai khuỷu tay xuống gối, không ngẩng đầu chỉ phất phất tay.
Diệp Diễm đưa tay đỡ vai Diệp Hỏa muốn quan sát tình huống của hắn, này vừa mới đỡ, Diệp Hỏa liền ói đầy sàn, Diệp Diễm tránh kịp mới không gặp nạn.
Diệp Hỏa nôn xong ngược lại thoải mái không ít, lúc này mới có thể nói ra lời: “Say xe.” Diệp Diễm nhìn Diệp Hỏa lại nhìn sàn xe, cảm thấy vi diệu.
Xe bỗng nhiên bắt đầu hướng lên, Diệp Diễm nhìn chằm chằm sàn xe, mắt càng trừng càng lớn. May mắn lần này không phải là quay một vòng ba trăm sáu mươi độ, xe hơi rung một chút, ngừng lại.
Đã đến?
Mọi người ngồi trong xe một chốc, thuận tiện chạy thử thiết bị liên lạc đảm bảo không có vấn đề gì. Qua hồi lâu, Diệp Hỏa nói: “Đi thôi.”, mọi người nhao nhao xuống xe.
Nhìn trạm xe cách cổng của “Thuyền cứu nạn” còn có một đoạn, đoạn đường này không có đèn, tối đến độ đưa tay không thấy được năm ngón. Đội viên của đội tiên phong vặn mấy cây đèn huỳnh quang, tìm kiếm trong đường hầm.
Diệp Hỏa đi phía trước, đột nhiên nghe phía sau có người nhỏ giọng nói: “Có camera!”
Diệp Diễm ngẩng đầu nhìn camera gắn trên vách tường của lối đi, nói: “Camera này cũng đã được Ngụy Trừng khống chế, bằng không thì người của Thuyền cứu nạn cũng sẽ không trốn thuận lợi như vậy.”
Bọn họ cố ý lựa chọn giờ này cũng bởi vì hiện tại chính là lúc trung tâm canh gác, mà trong đám người canh gác có một số là người của Ngụy Trừng, lợi cho bọn hắn hành động.
“Không nhất định…” Diệp Hỏa híp mắt: “Tình huống bên ngoài cho dù ra từ Thuyền cứu nạn cũng là người chết, Diệp Cảnh Ưng giả vờ như không biết mặc kệ bọn họ ở bên ngoài tự sinh tự diệt cũng không biết chừng.”
Hắn nói xong đưa tay ra hiệu, mấy đội viên liền tiến lên lần lượt động tay với camera.
Diệp Diễm nhìn đội viên hành động nhanh nhẹn, nhìn Diệp Hỏa nói: “Nhưng bỏ mặc người ở bên ngoài nhiều như vậy, một khi đã có thành tựu…”
“Bên ngoài không phải là không có người của Diệp Cảnh Ưng, cái này không phải chú so với ai khác càng thêm hiểu rõ sao?” Diệp Hỏa nhắc nhở Diệp Diễm: “Số lượng người này tính là gì, huống hồ Diệp Cảnh Ưng vẫn có biện pháp điều khiển thây ma.”
“Này là điều chú không thể lý giải nhất đó.” Diệp Diễm nói: “Ông ta rốt cuộc dùng thủ đoạn gì…”
“Không rõ ràng lắm.” Diệp Hỏa nói: “Không chừng hôm nay chúng ta có thể làm rõ.”
Hắn nói xong câu đó, đoàn người đã đi tới trước cửa của “Thuyền cứu nạn”. Mỗi một đội viên của đội tiên phong đều có vị trí và cương vị riêng, một đội viên giỏi về mở khóa tiến lên kiểm tra cửa một chút: “Quét vân tay hoặc đồng tử.” Người kia nói: “Loại hệ thống này không dễ mở.”
Diệp Hỏa nhíu mày lấy ra một túi nhỏ từ trong bọc, bên trong là một đoạn nhỏ băng keo, in ở phía trên chính là vân tay của một người nào đó có tên trong danh sách mà Diệp Hỏa dùng để lẻn vào phòng thí nghiệm lúc trước. Hắn nói: “Thử cái này xem.”
Nếu như hệ thống chưa đổi mới mà nói… khả năng cái này sẽ có tác dụng.
Người nọ loay hoay cắt băng keo ra, còn chưa kịp làm gì, cửa liền phát ra một tiếng *tít*, mở ra hai bên.
Mọi người nhanh chóng bày ra tư thế chuẩn bị đón địch, sau khi cửa mở, mấy người nhanh chóng tiến lên khống chế hai lính canh đứng ở cửa.
Hai người kia nhưng là dáng điệu từ tốn, quan sát người tới một chút liền hưng phấn nói: “Diệp Hỏa phải không?! Thật tốt quá! Chúng tôi rốt cuộc chờ được các anh!”
Hai người kia chứng minh bọn họ là tay trong của Ngụy Trừng, được giao canh ở chỗ này chờ nhóm người Poseidon đã một thời gian rất lâu rồi, hiện tại rốt cuộc đã chờ đến ngày hôm nay. Vừa rồi đang theo dõi lúc nhìn thấy đoàn người liền nhận ra Diệp Hỏa cùng Diệp Diễm, lúc này mới trực tiếp mở cửa cho bọn hắn vào.
Đội tiên phong hỏi hai người kia một chút tình huống, hai ngườii kia tuy cũng không rõ lắm tình huống cụ thể, nhưng là nói hết cho bọn hắn những gì họ biết.
Diệp Hỏa cùng Diệp Diễm nhìn nhau, Diệp Hỏa nói: “Tách ra hành động, giữ liên lạc.”
Diệp Diễm gật đầu, dẫn người của anh chạy vào bên trong “Thuyền cứu nạn”, nhiệm vụ của nhóm bọn họ là tìm ra thành phần X.
Mấy người của nhóm còn lại cũng nhao nhao xuất phát.
Một mình Diệp Hỏa không mang theo bao nhiêu người, hắn đi về phía trước mấy bước liền nghe thấy sau lưng có động tĩnh. Diệp Hỏa đưa mắt ra hiệu với người bên cạnh, hai lính canh ở cửa kia lại lập tức bị khống chế.
Hắn áp tai nghe của một trong hai lính canh vào tai mình, liền nghe thấy một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ở đầu bên kia: “Có người đến? Trong đó có Diệp Hỏa không?” Diệp Hỏa dùng sức nắm chặt tai nghe kia, gần như bóp nát. Hắn bất động thanh sắc đưa đầu mic về bên miệng lính canh kia, cười ra hiệu gã nói tiếp.
Lính canh kia run rẩy nói: “Không có… không có… là chúng tôi nhìn lầm. Thợ sửa chữa đến bảo hành lối đi.”
Bên kia liền truyền đến tiếng mắng to. Cho dù là hiện tại, đã qua nhiều năm như vậy, Diệp Hỏa vừa nghe thấy tiếng của Diệp Cảnh Ưng vẫn là lạnh cả sống lưng.
Trò chuyện bị ngắt, Diệp Hỏa nhìn hai người kia hỏi: “Hai người biết rõ nên làm như thế nào chưa?”
Hai người kia không còn là bộ dạng bình tĩnh vừa rồi, run run rẩy rẩy gật đầu.
“Nhìn bọn họ.” Diệp Hỏa để lại hai người theo dõi hai lính canh kia, một bên liên lạc với Diệp Diễm cùng tổ trưởng của tiểu đội khác: “Phải cẩn thận, có khả năng Diệp Cảnh Ưng đã phát hiện chúng ta, không được liền rút lui.”
Hắn nói với mic những lời này xong lại cảm thấy có chút kỳ quái, lại nói thêm mấy lời làm thí nghiệm, lúc này mới kinh ngạc phát hiện thiết bị liên lạc nhưng đã hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Mẹ kiếp…
Ngay cả người trên mặt đất cũng không liên lạc được rồi…
Đệch!
Diệp Hỏa nhìn người của tổ đội khác đã sớm không có bóng dáng, hắn lệnh một người trong đội trở về đất liền báo cáo những chuyện đã xảy ra, lại nói với những đội viên còn lại: “Tìm được người của chúng ta, rút lui!”
Hắn nói xong liền chạy vào bên trong “Thuyền cứu nạn”, đợi đến khi chạy tới nơi nhìn thấy người mới thả chậm bước chân tránh cho người khác để ý.
Diệp Hỏa theo hướng rời đi của Diệp Diễm ý định bảo Diệp Diễm quay lại, rồi lại một đường không thấy bóng dáng của Diệp Diễm, tiểu đội của Diệp Diễm có lẽ đã xuất phát về khu vực Trung Quốc rồi.
Cấu tạo bên trong của “Thuyền cứu nạn” giống như thế giới thu nhỏ, phân bố khu vực quốc gia dựa theo vị trí trên bản đồ thế giới, sắp xếp lớn nhỏ, mà vùng biển thì là khu vực hoạt động công cộng, từ cửa vào đến lối đi bên trong “Thuyền cứu nạn” giống như eo biển Bering trên bản đồ.
Cho dù là một thế giới thu nhỏ, bên trong “Thuyền cứu nạn” lại rất lớn. Giữa từng khu có đường nối, dùng xe con nhộng để thay thế đi bộ.
Giống như trên đất liền, các quốc gia đi vào cần có giấy chứng nhận đặc thù, cũng may đám người Diệp Hỏa đã sớm chuẩn bị, lại mặc quần áo của cục cảnh vệ Trung Quốc, cho nên cũng không bị rắc rối.
Sau khi đến khu vực Trung Quốc Diệp Hỏa tìm kiếm Diệp Diễm khắp bốn phía rồi lại không thu hoạch được gì. Lòng hắn không ngừng trầm xuống, Diệp Diễm có phải đã bị Diệp Cảnh Ưng bắt được hay không?
Diệp Diễm… Diệp Diễm…
Bọn hắn nhưng là chỉ vừa gặp lại thôi a!
Bất an mãnh liệt lại khiến Diệp Hỏa có chút rối loạn kết cấu, hắn đè mũ xuống cực thấp ở trong hành lang nhanh chóng đi về phía trước, rốt cuộc đã phát hiện ra phòng thí nghiệm của Diệp Cảnh Ưng.
Lúc này là đêm hôm khuya khoắt, có lẽ không có bao nhiêu người mới phải. Diệp Hỏa vừa muốn đi vào, lại nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân.
“Đứng lại!” Sau lưng đột nhiên có người gọi Diệp Hỏa, trái tim Diệp Hỏa đập thình thịch. Hắn chậm rãi xoay người sang, nhìn thấy đối phương cũng mặc loại trang phục giống như hắn.
Đáng chết…
Lại là lính canh? Bọn họ quản cũng quá rộng đi.
“Anh là ai? Tôi như thế nào chưa từng thấy anh?” Người nọ dẫn theo một đội cảnh vệ, hẳn là đến đây thay ca, nhìn thấy một mình Diệp Hỏa đứng trước phòng thí nghiệm dù sao cũng có chút nghi hoặc: “Giấy chứng nhận.” Gã nói.
Diệp Hỏa móc ra giấy chứng nhận làm giả từ trong túi áo đưa tới, đối phương rất nhanh liền phát hiện không đúng, nâng vành mũ của Diệp Hỏa lên, quan sát một chút liền phân phó cảnh vệ sau lưng bắt lấy Diệp Hỏa.
“Giải đi.” Người kia nhỏ giọng thầm thì: “Hôm nay như thế nào nhiều người giả thành cảnh vệ như vậy? Cũng không phải là chuyện gì tốt.”
Diệp Hỏa nghe gã nói lời này thầm nghĩ, nhiều khả năng bọn họ đã bắt được Diệp Diễm. Hắn biết trốn cũng không thoát, cũng không chống cự vô ích. Hai tay Diệp Hỏa bị bẻ ra sau lưng, lảo đảo vài bước về phía trước. Nếu như đám người Diệp Diễm bị bắt… này vẫn có thể xem là một cơ hội tốt…
Đầu của hắn bị đè xuống, chỉ có thể nhìn thấy được mặt đất. Diệp Hỏa bị ép đi về trước chưa được hai bước, người giải hắn đi liền ngừng lại, từ góc độ của Diệp Hỏa chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày da được lau đến bóng loáng.
Người đứng phía sau vội vàng chào người kia: “Ngụy phó cục.”
Người tới trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Người dẫn đầu liền đưa qua giấy chứng nhận giả vừa thu được chỗ Diệp Hỏa, nói: “Người này giả mạo người của cục cảnh vệ chúng ta.”
Ngụy Trừng nhìn giấy chứng nhận kia, hướng về phía Diệp Hỏa: “Ngẩng đầu lên.”
Người giải Diệp Hỏa nghe được mệnh lệnh, một phát nắm được tóc của Diệp Hỏa bắt hắn ngẩng đầu lên.
Ngụy Trừng dùng ngón tay nhẹ nhàng vén lên vành nón, sau khi thấy rõ mặt hắn, khóe miệng nhếch lên.
Diệp Hỏa cũng không thể nhịn được có chút muốn cười. Người trước mắt so với bộ dạng cà lơ cà phất khi ở trường học lúc trước thì thay đổi rất nhiều, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, lúc cười cũng mang theo mùi vị lạnh lùng.
“Rốt cuộc cũng tìm được.” Ngụy Trừng cười nói, một câu hai nghĩa: “Thật chậm a…” Cậu nói.
“Xin lỗi.” Diệp Hỏa cũng cười.
Đường cong nơi khóe miệng của Ngụy Trừng chậm rãi thu lại, cậu nghiêm nghị nhìn về phía đội cảnh vệ, gầm nhẹ: “Người này chẳng lẽ các ngươi không biết sao?! Còn không buông tay!”
Hai cảnh vệ kia sợ tới mức vội vàng buông tay, lại quan sát Diệp Hỏa một chút, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra là con trai của Diệp giáo thụ, chuyện này…” Dung mạo Diệp Hỏa na ná Diệp Viêm, Diệp Viêm lại cả ngày ngốc trong phòng, cảnh vệ cũng chỉ là ở xa nhìn cậu vài lần, cũng không rõ ràng lắm, lúc này mới nhìn Diệp Hỏa thành Diệp Viêm.
Ngụy Trừng đưa tay kéo Diệp Hỏa đến bên người, nói với những cảnh vệ kia: “Các ngươi trông coi như vậy hay sao?! Để cậu ấy chạy ra còn chưa tính, vậy mà còn để người trộm đến nơi này! bị phía trên biết rõ, cục cảnh vệ của chúng ta cũng chịu không nổi!”
Đám cảnh vệ đều ngẩn tại chỗ thở cũng không dám thở mạnh, Ngụy Trừng phất tay: “Sững sờ ở đây làm gì?! Còn không mau đến chỗ khác!” Cậu kéo Diệp Hỏa qua: “Tôi đưa cậu ấy trở về. Chuyện này tôi sẽ giữ bí mật, mấy người nếu như nói lỡ miệng, tôi cũng không bảo vệ được mấy người…”
Ngụy Trừng dứt lời liền dẫn Diệp Hỏa rời đi, để lại đám cảnh vệ hai mặt nhìn nhau.
Sau khi cách xa ánh mắt cảnh vệ Ngụy Trừng mới thả Diệp Hỏa ra, cậu cùng Diệp Hỏa giả bộ như không có chuyện gì xảy ra đi trong hành lang, Ngụy Trừng đi phía trước, Diệp Hỏa đè thấp vành mũ đi sau cậu, thoạt nhìn giống như là thủ trưởng cùng cấp dưới đi với nhau.
Ngụy Trừng đi vào trong phòng, sau khi quét hết gian trước gian sau một lần xác nhận không có vấn đề mới ra hiệu Diệp Hỏa ở trước cửa đi vào.
Diệp Hỏa đi về phía trước mấy bước, nhìn Ngụy Trừng không biết nói gì cho phải.
Từ khoảnh khắc biết rõ Ngụy Trừng là bị Diệp Cảnh Ưng khống chế hắn liền một lòng nghĩ phải tìm được Ngụy Trừng, nhưng là không biết sau khi nhìn thấy Ngụy Trừng thì nên nói cái gì.
Diệp Hỏa nỗi lòng phức tạp đứng tại chỗ, Ngụy Trừng nhìn ánh mắt của Diệp Hỏa, đột nhiên tiến lên một bước ôm chầm lấy Diệp Hỏa, Diệp Hỏa sửng sốt một chút cũng ôm trở về.
“Thật có lỗi… thật có lỗi…” Diệp Hỏa xin lỗi, hắn níu lấy áo của Ngụy Trừng, trong lòng bối rối ngổn ngang* rồi lại nghẹn ở cổ họng nói không ra lời. Ngụy Trừng cũng như thế, cậu vỗ vỗ lưng Diệp Hỏa, giọng có chút nghẹn ngào: “Quá chậm rồi hai người khốn kiếp các cậu, quá chậm!”
(*Nguyên văn 千头万绪 thiên đầu vạn tự.)
“Thật xin lỗi…” Diệp Hỏa vẫn nói xin lỗi: “Mang bọn cậu trở về, lần này tớ mang bọn cậu trở về.”
Đột nhiên, hắn lướt qua vai Ngụy Trừng phát hiện gian trong có một bóng người. Diệp Hỏa thần kinh kéo căng, người nọ từ phòng chậm rãi đi ra, mắt nhìn bọn họ chằm chằm.
Đồng tử Diệp Hỏa phóng đại, hắn buông Ngụy Trừng ra, miệng cũng hơi mở——
“Cậu ấy là… ai?”
Diệp Hỏa cùng người bên trong trăm miệng một lời.
Ngụy Trừng quay đầu lại, phát hiện Diệp Viêm đã từ phòng ngủ đi ra, đang đứng trước cửa nhìn bọn họ. Vừa rồi cậu nóng lòng nhìn xem Diệp Cảnh Ưng có ở trong hay không, chưa kịp thông báo Diệp Viêm. Lúc này Diệp Cảnh Ưng có lẽ đang họp, Ngụy Trừng định thừa cơ mang theo Diệp Hỏa tới đón Diệp Viêm rời đi.
Diệp Viêm đi đến bên cạnh Ngụy Trừng cùng Diệp Hỏa, cũng đánh giá Diệp Hỏa.
“Nhóc con đứng bên cạnh cậu là ai vậy?” Diệp Hỏa nhìn chằm chằm Ngụy Trừng hỏi.
Ngụy Trừng kéo Diệp Viêm qua, cười híp mắt nói với Diệp Hỏa: “Anh trai cậu.”