“Diệp Tứ Hỏa!”
Sở Hạ Lâm từ sân thượng đi đến phòng khách, lại từ phòng khách đến phòng ngủ, ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Cậu có chút lo lắng, cau mày đi tới đi lui trong phòng.
“Tứ Hỏa?” Sở Hạ Lâm hô, đột nhiên nghe thấy tiếng đồ vật gì đó rơi ở trong phòng bếp.
Cậu giật mình bước nhanh vào bếp, rốt cuộc ở trên bếp gar trong phòng bếp tìm thấy…
Con mèo kia.
Đó là một con mèo trắng đen xen kẽ, thân thể khỏe đẹp cân đối màu lông tươi sáng.
Trên bếp đang hầm một nồi canh cá, mèo con hẳn là ngửi được mùi thơm của canh cá mới nhảy lên bếp, còn gẩy nắp nồi rơi xuống đất, mới phát ra tiếng vang đó.
Sở Hạ Lâm ôm nó xuống bếp, có chút tức giận nhéo nhéo mũi nó: “Lại ăn vụng!” Mèo con không tình nguyện né đầu, hất cái mũi phấn hồng thoát khỏi tay Sở Hạ Lâm, uốn éo cái mông muốn trốn.
“Giống như em.”
Sau lưng đột nhiên có người nói một câu như vậy.
Sở Hạ Lâm quay đầu, mới phát hiện Diệp Hỏa đứng sau lưng cậu.
“Anh về lúc nào vậy?” Sở Hạ Lâm hỏi: “Sao em không nghe thấy tiếng anh mở cửa?”
“Vừa mới về.” Diệp Hỏa dựa vào cửa bếp, trên người là một bộ âu phục ôm sát người, hôm nay mấy nhà khoa học của các quốc gia tập trung lại mở họp, hắn bực bội đến không xong.
Diệp Hỏa nới lỏng cà vạt: “Đói bụng, vừa họp xong liền về ngay.” Hắn nói xong tiến lên trước hai bước, ôm eo Sở Hạ Lâm đặt cậu lên kệ bếp, dùng chóp mũi cọ cọ mũi cậu, hôn lên môi Sở Hạ Lâm.
Sở Hạ Lâm ôm lấy lưng hắn đáp lại, dù cách một lớp áo vẫn có thể sờ đến hai vết sẹo rõ ràng sau lưng Diệp Hỏa. Ngực của cậu có chút khó chịu, lại ôm Diệp Hỏa chặt hơn nữa.
Đầu lưỡi Diệp Hỏa đảo qua khoang miệng của Sở Hạ Lâm, nếm đến mùi bạc hà nhàn nhạt của kem đánh răng, nghĩ Sở Hạ Lâm có lẽ là mới rời giường rửa mặt xong. Gần đây Sở Hạ Lâm quyết định ở nhà nghỉ ngơi, mỗi ngày đều ngủ đến giữa trưa mới rời giường. Hắn lại hôn hôn Sở Hạ Lâm một chút, cúi đầu vùi vào bên gáy cậu, đầu mũi đều là mùi sữa tắm quen thuộc, giống như mùi trên người hắn… quả nhiên là mới rời giường.
Nói đến mùii…
Diệp Hỏa nhíu mày, giọng rầu rĩ: “Lại làm cá a.”
“Vừa học chỗ Chu Tụng.” Sở Hạ Lâm vuốt tóc hắn nói: “Con cá này chỉ có một xương sống, lúc ăn không cần gỡ xương a.”
“Em lại đến cục cảnh sát tìm anh ta?” Diệp Hỏa hỏi: “Cứ thích chạy lung tung a.”
Cục cảnh sát Chu Tụng làm cách nhà Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm rất gần, đi một chuyến cũng thật sự không tốn sức.
“Ngày hôm qua anh ấy tan tầm lại đây một chuyến, bọn em trò chuyện trong chốc lát.” Sở Hạ Lâm đáp, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: “Vừa rồi nói cái gì giống em, em lại không ăn vụng!”
“Anh là nói giống chỗ niết mũi hất đầu, em khẩn trương cái gì?” Diệp Hỏa híp mắt, nhìn Sở Hạ Lâm: “Có ăn vụng hay không lát nữa anh kiểm tra một chút, nhưng mà em…” Hắn hôn hôn mí mắt Sở Hạ Lâm: “Gần đây rồi lại là càng ngày càng sẽ nhìn lén.” “Nhìn lén cái gì!” Diệp Hỏa nói lời này Sở Hạ Lâm có chút khó hiểu.
“Không có sao?” Diệp Hỏa nhíu mày: “Mỗi ngày bò cửa sổ nhìn cảnh sát mặc cảnh phục còn chưa đủ, còn mỗi ngày vội vàng đến cục nhìn đồng phục cảnh sát… chỉ thiếu một nước nhốt em lại.” Hắn hừ một cái: “Nhưng mà nói vậy, em liền vui vẻ đi?”
“Cái… cái gì a…” Mặt Sở Hạ Lâm có chút đỏ.
Diệp Hỏa nhìn nồi, nhéo nhéo mũi Sở Hạ Lâm buông cậu ra, nói: “Ăn cơm đi, thật đói.” Hắn đi về phía nồi canh đang nấu, nước canh bên trong đã đổi sang màu trắng sữa rồi. Diệp Hỏa lấy bát từ trong tủ ra đựng canh, lại đột nhiên nghe Sở Hạ Lâm ở phía sau hỏi——
“Ăn cơm trước hả?”
Diệp Hỏa quay đầu nhìn Sở Hạ Lâm vẫn tựa ở kệ bếp, nở nụ cười.
“Ăn em trước.” Hắn nói.
Tuần lễ đầu tiên sau khi Diệp Cảnh Ưng chết: Mọi người dọn dẹp xác sống dọc đường biển và cửa thông đạo, cùng với ý đồ tìm kiếm người sống sót của “Thuyền cứu nạn”.
Nguyên nhân khiến cho “Thuyền cứu nạn” bùng phát xác sống là do Diệp Cảnh Ưng thông qua cửa thông gió phát tán virus xác sống, mà đám người Diệp Hỏa bởi vì mặc trang phục phòng hộ may mắn thoát khỏi. Bởi vì di thể của Diệp Cảnh Ưng đã bị xác sống ăn sạch, không có hàng mẫu, cho nên vẫn không rõ nguyên nhân khiến cho ông ta có thể khống chế xác sống, mà nguyên nhân xác sống sẽ tập kích Diệp Cảnh Ưng rồi lại có nhiều cách nói.
Thân thể Sở Hạ Lâm đã khôi phục như thường, cũng tham gia vào đội ngũ tìm kiếm người sống sót. Cậu và đám người Diệp Diễm thay hơn mười gia đình tìm được thân nhân thất lạc, rồi lại không tìm thấy Diệp Hỏa.
Tuần lễ thứ hai: Các nhà khoa học đã phán định chất nước cùng với ô nhiễm không khí nghiêm trọng cũng không thích hợp ở chỗ này sinh sống và phát triển, các quốc gia dự kiến rút lui đến Russia trước, tạm thời dùng tài nguyên phong phú của Russia làm cơ sở phát triển. Sở Hạ Lâm cùng đám người Diệp Diễm vẫn không tìm được Diệp Hỏa.
Tuần lễ thứ ba: Nhiều binh sĩ đã rút khỏi Hawaii, tài nguyên trên đảo chỉ còn dư lại không bao nhiêu, đám người Sở Hạ Lâm vẫn ở chỗ cũ tìm bóng dáng của Diệp Hỏa.
Tuần lễ thứ tư, lại là đầy tháng. Thói quen trước khi ngủ của Sở Hạ Lâm là tản bộ bên bờ biển, thân thể Diệp Hỏa dưới ánh trăng bị sóng biển đánh dạt tới trước mặt cậu —— dấu hiệu sinh tồn trên cơ bản đã biến mất.
Tuần lễ thứ năm, một đoàn người tiến đến Russia, thân thể Diệp Hỏa được đưa đến phòng thí nghiệm. Thể chất của Diệp Hỏa vô cùng phức tạp, lại đang nhiễm virus xác sống sau đó tiêm vào chất xúc tác. Tuy rằng dấu hiệu sinh tồn cơ bản biến mất, nhưng bởi vì có năng lực tái sinh, có lẽ còn có hy vọng khôi phục. Nguyên nhân thân thể hồi phục vẫn không rõ, cần điều tra thêm.
Tuần lễ thứ sáu, chính phủ mới hoàn thành, bởi vì số người không nhiều lắm tạm thời không có phân chia quốc gia.
Tuần lễ thứ bảy, Diệp Hỏa tỉnh, về tới bên cạnh Sở Hạ Lâm. Sau khi Sở Hạ Lâm liên tục hỏi thăm bác sĩ cùng giáo sư xác nhận Diệp Hỏa không có chuyện gì, liền cho một đấm về phía mặt Diệp Hỏa.
Diệp Hỏa tỉnh lại tháng thứ hai bắt đầu đi theo giáo sư Ngụy ở tại phòng thí nghiệm nghiên cứu virus xác sống, ý đồ tìm ra phương pháp trị hết xác sống, đồng thời cũng tới tư cách đối tượng nghiên cứu cung cấp hàng mẫu cho phòng thí nghiệm. Sở Hạ Lâm tạm thời ở nhà nghỉ ngơi, cha Sở với tư cách cận vệ của lãnh đạo thỉnh thoảng sẽ tới thăm cậu.
Anh em Cố gia đi theo Cam Qua nhận chức ở cục cảnh sát thế giới, kiêm chức bảo vệ hòa bình thế giới, chủ chức là cướp đoạt điểm tâm của con gái Cam Qua đưa tới.
Ngụy Trừng cũng trở về làm cảnh sát, nhận chức ở cục cảnh sát thế giới, thỉnh thoảng chịu trách nhiệm về cuộc sống và giáo dục của Diệp Viêm.
“Rõ ràng đều có em trai cùng chú nhỏ, vì cái gì nhất định ở cùng anh?”
“Chú nhỏ bận rộn ở bệnh viện, không chiếu cố được cho em a.”
“Em cậu đâu?”
“Anh ấy ở phòng thí nghiệm cũng bận rộn, hơn nữa ở cùng một chỗ với thầy cũng tiện cho thầy dạy học cho em.” “Dạy cái rắm, Diệp Nhị Hỏa cậu rõ ràng còn biết nhiều hơn tôi! Cậu vốn dĩ giả trang lừa gạt cha cậu còn chưa tính, hiện tại còn muốn gạt tôi?!”
“Ai nha thầy lại nổi nóng rồi, là do thuốc sao? Nhưng rõ ràng bác sĩ đã nói không còn vấn đề a…”
Giống như lời của Diệp Viêm, Diệp Diễm lại trở về làm bác sĩ tại bệnh viện thế giới. Đầu năm nay, đối tượng mà bác sĩ ngoại khoa bọn họ chủ yếu phục vụ kỳ thật vẫn là cảnh sát cùng quân nhân tiền tuyến.
“Đến việc rồi đến việc rồi!”
Ngoài phòng nghỉ truyền tới tiếng hô của đồng nghiệp, Diệp Diễm sửa lại quần áo đứng dậy khỏi ghế, đẩy cửa ra liền cười.
“Nha, cảnh sát tiểu Chu, không cẩn thận như vậy a?”