Tất cả đều xảy ra một cách tự nhiên, Sở Hạ Lâm cho đến hiện tại đối với cảm giác này vẫn còn có chút vi diệu.
Cậu thích Diệp Hỏa lâu như vậy không giả, nhưng cuối cùng sẽ thế nào… kết quả sẽ thế nào… Sở Hạ Lâm hoàn toàn không biết…
Nhưng cậu làm sao có thể nhịn được.
Một ngày, lại một ngày..
Giấc mộng Hoàng Lương* cũng được, một thoáng Kinh hồng** cũng tốt, cho dù tất cả mọi thứ ở hiện tại cũng chỉ là hoa quỳnh sương mai**… so với hôm nay nhiều thêm một ngày, so với hiện tại nhiều hơn một giây, là được rồi.
(*黄粱一梦 Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.)
(**Nguyên văn 转瞬惊鸿 chuyển thuấn kinh hồng: chuyển thuấn: thời gian vô cùng ngắn ngủi. Kinh hồng: Hồng nhạn bay vút lên. Kinh hồng cũng dùng để hình dung dáng người nữ giới nhẹ nhàng uyển chuyển như nhạn, nhìn thoáng qua ý là người chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua, lại cho người ta lưu lại ấn tượng mãnh liệt, khắc sâu.)
(***昙花朝露 Sương mai: giọt sương sáng sớm, Hoa quỳnh: khoảng 6-7h tối từ từ nở hoa, khoảng 10h tối thì nở rộ, là loại hoa nở về đêm. Sương mai hoa quỳnh ý là luôn luân chuyển, luân phiên nhau, không thể gặp nhau (sương xuất hiện sáng sớm, hoa chỉ nở về đêm). Mặc dù gần trong gang tấc nhưng lại xa tận chân trời. Ý chỉ sự việc ngắn ngủi, chỉ thoáng qua.)
Diệp Hỏa sau khi Ngụy Trừng mật báo Diệp Diễm biến mất, một mình hắn ở lại căn hộ chuẩn bị sẵn cho ba người trước đó vài ngày. Kế hoạch rõ ràng chu đáo chặt chẽ cẩn thận từng bước, rồi lại đổi lấy kết cục ngày hôm nay.
Diệp Hỏa không hiểu, cũng không thể nào tiếp thu.
Chuyện cho tới bây giờ hắn cũng không thể làm gì nữa rồi. Tâm huyết đã lâu như vậy đều bị cho một mồi lửa*, còn là do người mà mình tín nhiệm nhất.
(*付之一炬 phó chi nhất cự.)
Diệp Hỏa nhất thời không biết nên làm gì. Hắn nằm trên giường ngủ mấy ngày, bù lại giấc ngủ bị thiếu lúc trước, thẳng đến khi có người gõ cửa nhà hắn.
Hắn ngậm điếu thuốc chỉ mặc quần ngủ đi mở cửa, ngay cả mắt mèo cũng không nhìn —— hắn hiện tại đã không quan tâm những thứ này —— kết quả vừa mở cửa đã bị người đè ngực đẩy vào.
“Mau vào mau vào, anh ra ngoài làm gì!” Người nọ còn khẩn trương hơn mình gấp trăm lần, một tay đẩy mình vào phòng, tay kia nhanh chóng khóa lại cửa chính, động tác nước chảy mây trôi đồng mạch lưu loát, Diệp Hỏa còn chưa nhìn rõ đã bị đẩy vào phòng ngủ.
Nhiệt độ của lòng bàn tay người đến còn cao hơn cơ thể của mình, ấm ấm áp áp dán vào ngực mình. Diệp Hỏa bị bàn tay kia sờ đến giật mình một cái, ngược lại là người kia, sau khi nhìn thấy cậu đang sờ đến lồng ngực trần trụi của Diệp Hỏa lại giống như bị phỏng rụt tay lại.
“Xin lỗi xin lỗi.” Người nọ vội vàng nói xin lỗi, tay cùng mắt lại không biết đặt chỗ nào.
“Cậu bị sao vậy?” Tóc mái của Diệp Hỏa có chút dài rồi, rủ xuống trước mắt che lại nửa bên mặt phiền muộn của hắn, Hắn vén mái tóc có chút dài qua, kỳ quái hỏi: “Làm như cậu chưa từng thấy lần nào.”
“Nhưng mà chưa chạm qua.” Sở Hạ Lâm ngược lại là ngay thẳng.
Lúc cậu dưỡng thương ở chỗ này là cùng ăn cùng ngủ cùng lao động với chú cháu Diệp gia, nên nhìn đều nhìn, nhưng là lần đầu tiên chạm đến người mình thầm thương rất lâu rồi, còn là lồng ngực trần trụi, Sở Hạ Lâm khẩn trương đến không xong.
Diệp Hỏa không biết Sở Hạ Lâm thích mình, hắn cười nhạo: “Nếu không cậu sờ nữa? Nhưng tôi cảm thấy sờ cậu còn thích hơn tôi a.” Hắn biết rõ Sở Hạ Lâm sẽ không sờ nữa, liền nói lời lưu manh, cố ý đánh giá Sở Hạ Lâm.
Cơ ngực của Sở Hạ Lâm hắn nhìn rồi cũng sờ rồi, xúc cảm xác thật rất tốt.
Sở Hạ Lâm đỏ mặt, còn chưa nói gì, câu tiếp theo đã bị Diệp Hỏa làm cho nghẹn họng.
“Cậu đến đây làm gì vậy?” Diệp Hỏa trầm giọng.
Sở Hạ Lâm đột nhiên bị giọng điệu lạnh như băng của hắn hỏi đến kinh ngạc, qua hồi lâu, cậu nâng túi nhựa trong tay lên, nói: “Em nhớ anh hiện tại không tiện ra ngoài, cho nên mang chút đồ ăn đến cho anh.” “Cảm ơn.” Diệp Hỏa nhận túi nhìn nhìn, trong túi trừ mì tôm sủi cảo đông lạnh còn có hai hộp cơm, Diệp Hỏa cảm thấy giống như bị đánh một cú, hắn hiện tại… chỉ còn một mình a. Hắn đặt túi xuống bàn cơm, mím môi, nói: “Cảm ơn cậu”. Hắn một bên nói một bên đi ra phía cửa: “Tôi lúc này quả thật không tiện ra ngoài, tôi đây cũng không tiễn.”
Sở Hạ Lâm theo sau hắn, giả bộ như không nghe thấy lời Diệp Hỏa nói. Cậu nhìn xung quanh vẻ mặt mờ mịt: “Ể? Diệp Tam Hỏa đâu?”
“Chú ấy đi rồi.” Diệp Hỏa nói.
“Đi đâu? bên ngoài nhiều nguy —— “
“Không biết.” Không đợi Sở Hạ Lâm nói hết Diệp Hỏa liền nói tiếp: “Khả năng chết bên ngoài rồi.”
Sở Hạ Lâm nhìn khuôn mặt cúi gằm của Diệp Hỏa, cũng không hỏi tiếp. Cậu lấy hai hộp cơm từ trong túi ra: “Ăn cơm trước đã.”
Diệp Hỏa cũng không cố chấp đuổi Sở Hạ Lâm ra ngoài, hắn hiện tại cũng không rõ lắm hắn là muốn một mình đợi hay là cùng người khác ở bên nhau. Diệp Hỏa ngồi vào bàn ăn, tùy ý cầm một hộp cơm và hai miếng, liền thấy Sở Hạ Lâm cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy ra hộp cơm còn lại.
“Này không phải ——” Diệp Hỏa có chút kinh ngạc nhìn Sở Hạ Lâm đang ăn đến hăng say.
“Hả?” Sở Hạ Lâm nhìn Diệp Hỏa cười cười, cậu lại cúi đầu và hai miếng rồi ngẩng đầu hỏi Diệp Hỏa: “Chỗ này của anh có Laocanma không?”
Diệp Hỏa nhìn hộp cơm thịt bò kho tàu trước mặt Sở Hạ Lâm cùng hộp cơm thịt băm xào nước tương* trước mặt mình.
(*京酱肉丝jīng jiàng ròu sī: thịt thái mỏng xào nước tương.)
Hắn không phải không biết Sở Hạ Lâm thích ăn cay. Cơm này phàm là cậu mua cho mình một hộp, đều nhất định sẽ là thức ăn cay…
Không muốn để mình ăn cơm một mình sao?
Diệp Hỏa nuốt xuống miếng cơm trong miệng đứng dậy nói: “Tôi lấy cho cậu.”
Ăn cơm xong Sở Hạ Lâm dọn bàn, bị Diệp Hỏa cản lại: “Cậu ngồi đi, để tôi.” Người ta mang cơm tới cho hắn, không có đạo lý để người dọn dẹp.
Diệp Hỏa dọn sạch bàn, chờ hắn dạo một vòng trở về vẫn thấy Sở Hạ Lâm đứng tại chỗ.
“Cậu ngồi đi a.” Hắn nhíu mày.
“Chờ… chờ lát nữa…” Sở Hạ Lâm có chút xấu hổ cười cười.
Diệp Hỏa nhìn cậu, lòng thầm nghĩ đoán chừng trước khi cậu tới đây là vừa ăn cơm xong, lần này là gắng gượng ăn hết hộp cơm, không ngồi được.
“Tôi ngây người trong nhà mấy ngày không ra ngoài.” Hắn đẩy đẩy gọng kính đột nhiên nói: “Cậu cùng tôi… hai ta ra ngoài dạo một chút.”
Ánh mắt Sở Hạ Lâm sáng lên, lại nhớ ra gì đó: “Nhưng anh hiện tại không phải là…”
Diệp Hỏa lấy ra khẩu trang cùng kính râm trong tủ đồ, đeo lên mặt, nói: “Bọn họ vốn không biết tôi ở chỗ này, tôi đeo khẩu trang mà nói cho dù bọn họ có nhìn thấy tôi có lẽ cũng không nhận ra được.”
“Thỉnh thoảng ra ngoài một chút sẽ không có việc gì, hơn nữa tôi cũng có thứ muốn mua.” Diệp Hỏa vừa nói vừa lấy ra một cọng thun ở trong góc tủ, hắn cột tóc lên, tuy nói tóc mái vẫn là rũ xuống bên mặt, nhưng cũng coi như nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.
Hai người dạo một vòng ở gần chung cư. Diệp Hỏa thuận đường mà đến tiệm sách mua hai quyển, Sở Hạ Lâm thấy hắn ra ngoài thì có chút vui mừng.
Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, đây coi như là lần hẹn hò đầu tiên của hai người.
Sau khi dạo một vòng dưới lầu Sở Hạ Lâm liền về nhà, Diệp Hỏa một thân một mình về căn hộ.
Trưa hôm sau Diệp Hỏa lại nghe thấy có người gõ cửa, hắn từ mắt mèo nhìn ra ngoài là Sở Hạ Lâm.
Diệp Hỏa mở cửa, Sở Hạ Lâm liền xách theo một túi đồ vào trong, hắn khóa cửa quay đầu lại, liền nhìn thấy Sở Hạ Lâm bày ra một bàn nào là kéo nào là tông đơ bình phun máy sấy.
Sở Hạ Lâm: “Để em cắt tóc cho anh.”
Diệp Hỏa: “Cậu làm được?”
“Không có vấn đề! Tóc của ba em đều là do em cắt nha.” Sở Hạ Lâm cười nói.
Diệp Hỏa bán tín bán nghi ngồi xuống ghế, tùy ý Sở Hạ Lâm phủ áo cho hắn, phun chút nước vào tóc hắn, tay chạm đến da đầu hắn…
“Chờ một chút.” Cả người Diệp Hỏa cứng đờ, hắn hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống cảm giác khó chịu khi bị đụng vào. Lúc trước mỗi lần ra ngoài hớt tóc, Diệp Hỏa đều phải làm tốt chuẩn bị tâm lý.
Hắn hòa hoãn, nói: “Không có việc gì, cậu tiếp tục đi.”
Lần này Sở Hạ Lâm xem như chạm vào Diệp Hỏa một cách triệt triệt để để. Không chỉ cắt tóc còn gội đầu cho hắn hai lượt.
Khuôn mặt của Diệp Hỏa phản chiếu trong chậu nước đầy, hắn mở to mắt nhìn mặt của mình, có chút hoảng hốt. Ngón tay của Sở Hạ Lâm đang chạm nhẹ vào da đầu của hắn, tuy nói vẫn có chút khó chịu, nhưng còn chưa đến trình độ không chịu được.
“Đau không?” Sở Hạ Lâm để ý thấy hai tay Diệp Hỏa nắm chặt bắp đùi.
“Không.” Diệp Hỏa nói, hắn có lệ: “Rất thoải mái.”
Sở Hạ Lâm hồi lâu không nói gì, nếu như hiện tại Diệp Hỏa quay đầu lại có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cậu. Đối với người mình thích chính là như vậy a, chỉ đơn giản một câu liền có thể hiểu sai, Sở Hạ Lâm lại càng là nghĩ tới những thứ kỳ quái hơn nữa.
Sở Hạ Lâm cắn môi, nhìn phần gáy lộ ra ngoài của Diệp Hỏa đi tìm nốt ruồi nhạt màu cậu đã thấy trên cổ người này mấy năm trước.
Rốt cuộc chạm vào rồi. Người này.
Rốt cuộc có thể đứng bên cạnh anh ấy rồi.
Sở Hạ Lâm nghĩ.
Tay cậu nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc mềm mại của Diệp Hỏa, hỏi: “Thoái mái sao?” Cậu lại hỏi: “Tôi khiến anh thoải mái?”
“Ừm.” Diệp Hỏa đáp, hoàn toàn không nghĩ tới đã bị Sở Hạ Lâm đùa giỡn.
“Vậy… vậy sau này tôi đều cắt tóc cho anh được không?” Sở Hạ Lâm hỏi.
“Được.” Diệp Hỏa tùy tiện trả lời. Về sau? Về sau tính là bao lâu? Không lâu sau bọn họ liền sẽ không còn gặp lại đối phương đi.
Khi đó Diệp Hỏa thật không ngờ, bản thân không chỉ có đầu tóc nửa đời sau, ngay cả nửa đời sau của mình, đều nằm trong tay tiểu tử này.
Từ ngày đó Sở Hạ Lâm liền thường xuyên ra vào nhà Diệp Hỏa, qua một thời gian hoàn toàn dọn lại đây.
Sở Hạ Lâm hiện tại nhớ tới những chuyện xảy ra vào lúc đó đều cảm thấy ngọt ngào đến không xong, cùng nhau phỏng đoán tâm tư đối phương, thận trọng dò xét biểu tình của đối phương, vì chút chuyện nhỏ có thể vui vẻ cả buổi… thời kỳ ái muội thật sự là thời điểm tốt nhất của yêu đương a.
Đương nhiên quan hệ hiện tại cũng không tồi… Sở Hạ Lâm một tay đánh lái lại chừa một tay đi nắm tay Diệp Hỏa, lúc ấy sao có thể giống như hiện tại nói nắm liền nắm a, lúc cùng nhau nấu cơm tay của người kia không cẩn thận đụng vào mình, chính mình ngay cả trái tim đều muốn nhảy ra ngoài.
“Đi… đi chỗ nào?” Sở Hạ Lâm hỏi.
Diệp Hỏa nhìn ngoài cửa sổ nói; “Đi đến nơi em muốn đi đi.” Tay hắn nắm chặt tay Sở Hạ Lâm, dù cho cách hai tầng trang phục phòng hộ, cũng vẫn có thể cảm nhận được độ ấm mơ hồ của hắn, nóng bỏng giống như lúc xoa ngực mình.
Sở Hạ Lâm lái xe đến nơi Diệp Hỏa quen thuộc, Diệp Hỏa nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ hỏi: “Làm sao em biết chỗ nào —— “
“Này là nơi em ở khi còn bé, trưởng thành liền dời đến võ quán, đã thật lâu không trở về.” Sở Hạ Lâm chậm rãi nói: “Em thật ra… vẫn luôn muốn cho anh nhìn thấy nơi em lớn lên…”
“Nhà của anh vốn cũng ở khu này…” Diệp Hỏa có chút kinh ngạc.
“Hả?!” Sở Hạ Lâm cũng là sững sờ: “Không đúng a, anh là ở thành S… thành S cách chỗ này xa như vậy….”
“Anh là sau khi đi học bên kia mới dời qua đấy.” Diệp Hỏa giải thích: “Trước khi sơ trung anh đều ở chỗ này.” Hắn vừa nói vừa chỉ cho Sở Hạ Lâm: “Góc phố bên kia có một khu mua sắm, nhưng mà mấy năm này xuống dốc rồi, đúng không? Quẹo bên kia là một đồn cảnh sát…”
“Đúng đúng đúng…” Sở Hạ Lâm không ngừng gật đầu.
Diệp Hỏa nói tiếp: “Đi lên chút nữa là một tiệm bánh ngọt lâu đời, nhà bọn họ có —— “
“Bánh lưỡi trâu*!” Sở Hạ Lâm nói tiếp: “Ăn rất ngon!” Cậu dừng xe nhìn cửa tiệm cũ kỹ này, cửa tiệm đã rách nát tan hoang, vài xác sống đang lượn lờ qua lại trước cửa.
(*牛舌饼 ngưu thiệt bính.)
Không biết còn có thể ăn lại hay không… Sở Hạ Lâm cảm thấy có chút tiếc nuối…
“Đúng.” Diệp Hỏa cười. Nghĩ đến trên danh sách của “Thuyền cứu nạn” không biết có truyền nhân của những văn hóa nghệ thuật lâu đời này hay không, bằng không thì qua trận khủng hoảng xác sống này, tâm huyết của nhiều người như vậy nhiều năm như vậy đều sẽ lụi tàn.
“Bên kia …” Diệp Hỏa chỉ vào một ngôi nhà phía bên kia đường: “Bên kia có một tiệm chụp ảnh, ông chủ là hai vợ chồng trẻ, đúng không?” Hắn nghĩ một chút: “Ảnh đầy tháng cùng một trăm ngày của anh hình như còn ở bên đó…”
“Em cũng vậy!” Sở Hạ Lâm hưng phấn vỗ tay lái: “Chúng ta có phải đã từng gặp nhau trong tiệm chụp ảnh kia hay không a —— “
Diệp Hỏa cười nói: “Lúc anh một trăm ngày còn không biết em đang ở đâu.”
“Anh dù thế nào cũng sẽ tới chỗ này chụp ảnh thẻ đi!” Sở Hạ Lâm nói: “Nói như vậy… thì ra chúng ta khả năng lúc còn nhỏ đã từng gặp nhau ngay tại con đường này.”
“Sau đó gặp thoáng qua vô số lần.” Diệp Hỏa nhún nhún vai: “Sau đó bỏ lỡ nhau vô số lần.”
“Anh —— “
“Tiếp sau đó vẫn luôn ở bên nhau.”
Trái tim Sở Hạ Lâm rung động.
Diệp Hỏa nói xong nhìn về phía Sở Hạ Lâm. Hắn kéo Sở Hạ Lâm qua, chống mặt nạ bảo hộ lên mặt nạ của cậu: “Tới đây, anh có lời muốn nói với em.” Hắn nói.
Sở Hạ Lâm nhớ tới lúc đầu hắn thật sự nói có chuyện muốn nói với mình, liền vươn qua, Diệp Hỏa cười cười, môi nhẹ nhàng ịn vào mặt nạ bảo hộ, hôn môi Sở Hạ Lâm cách qua hai tầng mặt nạ của mình và Sở Hạ Lâm.
Đồng tử Sở Hạ Lâm chợt phóng đại ——
“A đau đau đau đau đau…”
“A xin lỗi xin lỗi.” Sở Hạ Lâm cuống quýt buông tay Diệp Hỏa ra bởi vì khiếp sợ mà nắm thật chặt: “Em… em khẩn trương quá.”
Diệp Hỏa nhìn Sở Hạ Lâm không ngừng nói xin lỗi trước mắt, hoảng hốt nhớ tới tiểu tử xông vào nhà hắn hơn nửa năm trước, người kia xông vào cuộc sống tối tăm phiền muộn của hắn lại vẫn luôn soi sáng cho hắn.
Hai người tiếp tục lái về phía trước, dạo những nơi bọn họ khi còn bé thường xuyên đi đến, trước khi trở về Sở Hạ Lâm đột nhiên dừng xe nói: “Còn có một chỗ em vẫn luôn muốn đi… khi còn bé đi ngang qua nhiều lần cũng không dám đi a…”
Diệp Hỏa đánh giá bốn phía, xuyên qua cửa sổ nhìn nhìn, bảng hiệu trước mắt thình lình hiện lên bốn chữ lớn: Đồ chơi người lớn