Cánh tay của Diệp Cảnh Ưng siết đến Diệp Hỏa thở không nổi, gần như muốn hít thở không thông, thân thể hắn dần dần mềm nhũn, tay cũng vô lực rũ xuống…
“Tiểu Viêm? Tiểu Viêm?”
Diệp Cảnh Ưng cuống quít buông lỏng Diệp Hỏa nhưng vẫn ôm hắn trong ngực mình, ông ta vuốt ve khuôn mặt không còn chút máu của Diệp Hỏa, giật mình về tới thời điểm Diệp Viêm chết ngày đó, ông ôm Diệp Viêm ở trên đường khóc đến không biết làm sao.
Nhưng mà người trước mắt ——
“Mày… mày không phải Tiểu Viêm!”
Ông phẫn nộ gầm thét, trên cổ đột nhiên mát lạnh, một lượng lớn máu phun ra!
Diệp Hỏa thừa cơ thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích của Diệp Cảnh Ưng, hắn một tay chống đất, một tay nắm một con dao, giương mắt nhìn Diệp Cảnh Ưng ngã xuống. Vừa rồi hắn thừa dịp Diệp Cảnh Ưng phân tâm, kéo ra dây khóa chỗ mắt cá chân của trang phục bảo hộ, từ trong ủng ngắn rút ra con dao mà hắn vẫn luôn mang theo người, đâm một dao vào bên gáy của Diệp Cảnh Ưng.
Đó là thứ mẹ hắn để lại cho hắn trước khi qua đời.
Bởi vì Diệp Cảnh Ưng cố chấp cùng điên cuồng, cho dù sau khi ly hôn trang thái tinh thần của mẹ Diệp Hỏa vẫn luôn không ổn định, thân thể cũng càng ngày càng sa sút.
“Là mẹ có lỗi với con, mẹ không thể bảo vệ được con.” Trong trí nhớ của Diệp Hỏa, bà lúc nào cũng không ngừng thút thít nỉ non, tự trách, rốt cuộc cũng đến cái ngày vĩnh viễn rời đi Diệp Hỏa.
“Phải bảo vệ mình cho tốt.” Bà nói.
Vậy… đừng rời đi a!
Tự trách thì có ích gì?!
Phải… bảo vệ con thật tốt a!
Diệp Hỏa nắm chặt dao trong tay thở hổn hển, đôi mắt xác sống đỏ như máu nhìn chòng chọc vào Diệp Cảnh Ưng ngã trong vũng máu.
Hôm nay hắn rốt cuộc làm được.
Không chỉ có bảo vệ chính mình, còn bảo vệ người mình quan tâm.
Vẻ mặt Diệp Hỏa có chút hoảng hốt, hắn hoảng hốt loạng choạng lắc lư tiến về phía trước, từ trên cao nhìn xuống Diệp Cảnh Ưng.
Diệp Cảnh Ưng cũng đang nhìn hắn.
Mắt ông không nhắm, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười như trước.
Diệp Hỏa ngồi xổm xuống, hắn vừa muốn cắm con dao vào trái tim của Diệp Cảnh Ưng, Diệp Cảnh Ưng rồi lại đẩy Diệp Hỏa ra, lung la lung lay đứng lên, sức lực to đến không giống như con người.
Diệp Cảnh Ưng nhìn Diệp Hỏa, giọng khàn khàn: “Mày cho rằng, tao dễ dàng chết như vậy sao?”
Trên đùi ông vẫn còn cắm một ống tiêm, ông dùng sức đẩy toàn bộ chất lỏng trong ống tiêm, vung tay lên ra hiệu cho Diệp Hỏa nhìn đoàn quân xác sống đang vọt tới sau lưng hắn.
“Bọn chúng đều không chết được, mày thật sự cho rằng… tao sẽ chết sao?”
Ông sẽ không chết! sẽ bất tử, cùng với Diệp Viêm đạt tới bất tử!
Ông nhìn Diệp Hỏa trước mắt, trong hoảng hốt rồi lại nhìn thấy được bóng dáng của mình khi còn nhỏ…
Diệp Cảnh Ưng sinh non, từ nhỏ thời gian ở trong bệnh viện còn nhiều hơn so với thời gian học ở trường. Tuy rằng từ nhỏ thân thể suy nhược, nhưng với tư cách con trai trưởng, Diệp gia vẫn yêu cầu nghiêm khắc ký thác kỳ vọng với ông.
Tam quang tái lãng, thứ tích kỳ ngưng. Trọng hi luy diệp, cảnh mệnh thị ưng.
(*三光再朗, 庶绩其凝. 重熙累叶, 景命是膺, câu này trong bộ sách sử Cựu Đường Thư – âm nhạc chi bốn, t hk bít edit thơ đâu hiuhiu, mà t cũng k hiểu nghĩa câu này nữa hiuhiu)
Diệp Cảnh Ưng không chỉ phải làm thật tốt, còn phải làm tốt hơn so với tất cả mọi người. Cố gắng ông bỏ ra so với người khác càng phải gấp bội mới có thể bù đắp lại thời gian đã mất đi trong bệnh viện, mà khi ông nhìn thấy những người kia… rõ ràng ngồi hưởng thiên phú và năng lực trời cho, còn có rất nhiều thời gian, đó đều là những thứ Diệp Cảnh Ưng muốn rồi lại không có được, nhưng không quý trọng chút nào, tiêu xài chúng nó lãng phí vào những chuyện không có ý nghĩa, Diệp Cảnh Ưng cảm thấy ghen ghét.
Những thứ vô năng này, người không chống được dục vọng cùng cảm xúc đều đáng chết. Thế giới này cũng bởi vì tràn ngâp loại người ăn no lại nằm này mới sẽ trở nên thối nát như thế!
Đúng, không sai, những người tùy ý tiêu xài tài nguyên lãng phí đều đáng chết, chỉ có nhân tài đứng trên kim tự tháp mới đáng giá sống sót.
Thân thể Diệp Cảnh Ưng đột nhiên biến lớn. Da của ông mọc ra lớp vảy dài màu tím, gương mặt cũng biến đổi càng lúc càng giống loài lưỡng thể ——
Ông từ trên cao nhìn xuống Diệp Hỏa, dường như đang xem bản thân khi còn nhỏ.
Này giống như biến thành Diệp Cảnh Ưng đánh một ván cờ với chính bản thân mình.
Dường như xóa bỏ Diệp Hỏa liền có thể xóa bỏ chính mình, mà Diệp Viêm… Diệp Viêm là hoàn mỹ như vậy, tựa như bộ dạng ông muốn trở thành…
Thân hình ông càng lúc càng lớn, sừng mọc ra từ đỉnh đầu nhanh chóng đâm thủng trần thông đạo, lượng nước lớn tràn vào, bởi vì áp lực của nước trần thông đạo bắt đầu sụp đổ.
Diệp Cảnh Ưng bơi lên trên, lúc này thân thể ông giống như một con khủng long, hoàn toàn mất đi đặc trưng của nhân loại. Diệp Cảnh Ưng nhanh chóng nổi lên mặt nước, nhìn những người ở trên đảo Hawaii, muốn tìm được Diệp Viêm ở trong bọn họ.
Người ở lại chờ lệnh trên đảo Hawaii đã sớm mai phục trên đỉnh núi, bọn họ nhao nhao chuẩn bị súng đạn, lại bị hình dạng của Diệp Cảnh Ưng làm cho choáng váng.
“Là quái vật!”
“Quái vật!”
Bọn họ sôi nổi kêu hô.
“Bắn pháo!”
Sở Hạ Lâm nghe tiếng thông qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trái tim cũng theo Diệp Cảnh Ưng nổi lên mặt nước mà chìm vào đáy biển. Cậu và Cố Tây An cùng với những người còn lại đang ở trong một bệnh viện với tư cách là nơi trú ẩn, quan sát tình huống bên ngoài.
Pháo bắn đến bộ vảy cứng của Diệp Cảnh Ưng không đau không ngứa, ông cúi đầu nhìn về phía người trên đảo, dùng âm thanh mơ hồ không rõ hô: “Tiểu Viêm…”
Diệp Cảnh Ưng!
Sở Hạ Lâm ngừng thở. Diệp Cảnh Ưng vậy mà biến thành bộ dạng này…
Diệp Hỏa!
Còn Diệp Hỏa!
Diệp Hỏa ở nơi nào!
Diệp Viêm đi ra khỏi thông đạo ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Cảnh Ưng đã trở nên vô cùng đáng sự, hô hấp cứng lại.
“Đi!” Diệp Diễm kéo Diệp Viêm, đẩy bọn họ lên một chiếc xe, “Đến điểm trú ẩn! Chỗ đó an toàn!”
Ngụy Trừng cũng đẩy Diệp Diễm lên chiếc xe kia hô: “Các cậu đi trước đi! Tớ ở chỗ này tiếp ứng người sau!” Diệp Cảnh Ưng giống như một đứa bé đang chơi xếp gỗ, lại không ngừng tìm kiếm Diệp Viêm giữa các tòa nhà, khách sạn ban đầu được xem như nơi đóng quân đã sớm trở thành một phế tích.
Không tìm thấy Diệp Viêm Diệp Cảnh Ưng nâng bàn chân to lớn muốn bước lên đảo Hawaii, muốn quét sạch những người công kích ông trên đỉnh núi, nhưng vừa nhấc chân lại bị cái gì kéo vào trong nước.
Sở Hạ Lâm vịn bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, trên mặt biển sóng gió cuồn cuộn, thỉnh thoảng có tứ chi của động vật nào đó hiện ra, nhưng không nhìn rõ bất kỳ thứ gì.
Đột nhiên, đầu Diệp Cảnh Ưng nổi lên mặt nước gào thét điên cuồng, ông miễn cưỡng lộ ra nửa người gầm rú về phía đảo. Ngay sau đó, mấy vạn xác sống có khả năng bay nghe thấy tiếng gào rú của ông thì sôi nổi bay về phía đảo——
Diệp Viêm! Tìm Diệp Viêm!
Binh lính trên đỉnh núi sôi nổi lắp vũ khí công kích những xác sống đó, nhưng bởi vì số lượng xác sống càng lúc càng nhiều, bọn họ cũng dần dần không chịu nổi.
Những xác sống kia phát hiện vị trí đầy ắp loài người, phía sau tiếp phía trước bay đến vị trí của Sở Hạ Lâm bọn họ.
Một xác sống đụng vào cửa sổ của Sở Hạ Lâm, ra sức đâm vào thủy tinh, ý đồ xông tới.
Sau đó càng lúc càng nhiều xác sống đâm vào cửa sổ, dán thành một đống rậm rạp chằng chịt.
Cố Tây An nằm ở một cái giường khác bên cạnh cậu nhanh chóng rút súng, ngắm về phía cửa sổ càng lúc càng nhiều xác sống, chuẩn bị tùy thời phá tan cửa sổ mà cho bọn họ một đòn trí mạng,
Càng lúc càng nhiều người đến nơi trú ẩn, Cố Nam Ninh dẫn theo đám người Diệp Diễm chạy vào, Sở Lăng Hằng cũng dẫn theo mấy vị lãnh đạo quan trọng của Trung Quốc tiến vào gian phòng của Sở Hạ Lâm.
Sở Hạ Lâm cùng cha mình trao đổi ánh mắt, đều là an tâm. Cậu đảo qua đám người Diệp Diễm kia, không có… không có Diệp Hỏa…
Cậu đỏ mắt nhìn về phía Diệp Diễm, Diệp Diễm lắc đầu với cậu.
Có tiếng bước chân càng lúc càng gần, Cố Nam Ninh nhanh chóng xách đao đứng canh bên cửa sổ, mọi người nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần thì thần kinh kéo căng——
Sở Hạ Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một cái tay to hướng về cửa sổ của đám người Sở Hạ Lâm, Cố Tây An nhắm ngay cửa sổ, thái dương nổi lên một tầng mồ hôi.
Bàn tay kia rồi lại gạt xuống toàn bộ xác sống dán vào cửa thủy tinh.
Sở Hạ Lâm thở dồn dập, cậu mở to hai mắt trừng bàn tay kia gọi không ra tiếng. Vị trí của bọn họ không cách nào thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhoáng một cái ngoài cửa sổ liền đen kịt, toàn bộ khu lầu giống như bị cái gì đó bao phủ.
Eo Sở Hạ Lâm rồi lại không có chút lực, chỉ có hai tay liều mạng vịn vào cửa sổ. Cậu lo lắng nhìn về phía Cố Tây An, dùng ánh mắt hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy Cố Tân An dùng giọng nói run rẩy đáp lại: “Lông… lông chim… cánh… sao có thể có một cái cánh lớn như vậy…”
Ngoài cửa sổ giống như bị một cái cánh khổng lồ bao phủ, thay bọn họ ngăn lại xác sống đang không ngừng bay đến tập kích.
Nhất thời bọn họ cảm thấy mặt đất rung chuyển kịch liệt, Cố Nam Ninh đỡ Sở Hạ Lâm mới không bị ngã xuống.
Chấn động giằng co hồi lâu, đôi cánh che chở cho cửa sổ của bọn họ đã bị những xác sống kia xé nát, ánh sáng xuyên qua khe hở chiếu vào bên trong, nhưng cũng không lâu lắm những chỗ rách nát của cái cánh kia lại mọc dài ra, bị xé nát lại mọc dài ra, lông vũ to lớn bập bềnh giữa không trung.
Diệp Hỏa! Nhất định là Diệp Hỏa!
Sẽ tới bảo vệ bọn họ… nhất định là Diệp Hỏa…
Hắn rốt cuộc vẫn phải.
Trên mặt Sở Hạ Lâm che kín nước mắt, cậu dùng sức vuốt cửa sổ, nhưng trước sau vẫn không chạm được cái cánh kia. Cậu dùng đầu đập mạnh vào cửa sổ, cuối cùng trán dán vào cửa sổ chậm rãi trượt xuống, vô lực ghé vào bệ cửa.
Diệp Hỏa khốn kiếp…
Anh mới là kẻ lừa đảo…
Trận lắc lư rốt cuộc qua, vật chắn bên ngoài cửa sổ biến mất, ánh sáng lại chiếu vào phòng, Sở Hạ Lâm cảm thấy trước mắt sáng ngời, chậm rãi ngẩng đầu. Cậu lo lắng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy xác sống đang tập kích một quái vật to lớn.
Bọn chúng rõ ràng đang ăn nó… những xác sống kia đang ăn quái vật màu tím…
Diệp Cảnh Ưng! Diệp Cảnh Ưng đang bị xác sống ông khống chế gặm ăn…
Diệp Cảnh Ưng bất lực đứng lặng trong biển, xác sống trong biển, trên trời cùng dưới đất đều không ngừng kéo về phía ông bao phủ cả thân thể ông. Ông thét chói tai, rồi lại không địch được lại bọn chúng, máu thịt vỡ vụn ở trong biển, dần dần bị những xác sống kia xơi sạch.
Tay Sở Hạ Lâm dùng sức bám vào cửa sổ nhỏm dậy nhìn ra bên ngoài, dùng sức đến độ khiến cho vữa tường cũng tróc xuống. Mặt biển đục ngầu, những xác sống ở trên bờ cát xé xác cắn nuốt thân thể của Diệp Cảnh Ưng, tất cả bình tĩnh tựa như chưa từng phát sinh cái gì.
Diệp Hỏa đâu?!
Diệp hỏa?
Nói mẹ nó cái gì… sẽ không để lại cậu một mình…
Sở Hạ Lâm ghé vào bệ cửa khóc không thành tiếng.
Từ đầu đến cuối, ngay cả tên Diệp Hỏa nhưng cũng không thể hô lên.