Anh em Cố gia đứng bên song cửa chào đón hai người bọn họ: “Về rồi hả?”
Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm ngẩng đầu nhìn bọn họ, cũng vẫy tay lại.
Chu Tụng không đợi bọn họ gõ cửa đã mở sẵn, Sở Hạ Lâm cùng Diệp Hỏa một trước một sau đi vào.
“Các cậu như thế nào giờ mới về?! Không phải đã nói bốn giờ về sao?” Chu Tụng để bọn họ đi vào.
“Có người theo dõi.” Diệp Hỏa nói: “Theo chúng tôi từ ‘Hải yêu’ ra lại đi với chúng tôi một đoạn đường, không biết trong xe bọn họ còn có bao nhiêu người cũng không biết mục đích là gì, liền lái vòng vòng, không dám cứng đối cứng.”
Anh em Cố gia hơi kinh ngạc: “Cùng —— “
“Không nói cái này nữa, anh đi theo tôi.” Diệp Hỏa gọi Chu Tụng đi đến phòng của anh và Cam Qua: “Anh nói tối hôm qua Diệp Diễm nói chuyện với anh cả một đêm?”
“Đúng vậy.” Chu Tụng trả lời cùng anh em Cố gia đi theo Diệp Hỏa, một nhóm người đi đến căn phòng của anh.
Diệp Hỏa trực tiếp đi đến chỗ bàn đọc sách, hỏi: “Ngày hôm qua có phải chú ấy viết vài thứ không? Ở chỗ nào?” Hắn lật tung mấy quyển sách đặt trên bàn.
“Làm sao anh biết?” Chu Tụng giật mình hỏi, ngày hôm qua Diệp Diễm vừa nói vừa ghi gì đó, Chu Tụng mới quen Diệp Diễm, Diệp Diễm lại là lão đại của Chu Tụng, cho nên anh không tiện hỏi nhiều.
Diệp Hỏa cảm thấy sốt ruột, hắn không để ý Chu Tụng nói, rất nhanh tìm kiếm đồ vật bên trong. Rốt cuộc, Diệp Hỏa ở bên trong một trang sách tìm thấy một xấp giấy: “Tìm được rồi!” Hắn vui mừng mở ra, ngay sau đó lại mắng: “Móa, tiểu tử này thật nhàm chán.”
Người chung quanh đến gần xem thử, chỉ thấy toàn bộ mặt giấy đều là loạn mạ chằng chịt.
Lại phải giải.
“Ăn cơm ăn cơm!” Diệp Hỏa vung tay lên, mọi người liền nhao nhao quay lại nhà chính ăn cơm chiều.
Sáng nay Chu Tụng nói với Diệp Hỏa ngày hôm qua Diệp Diễm nói với anh ta cả đêm khiến Diệp Hỏa cảm thấy có chút kỳ quái.
Diệp Diễm tuy rằng miệng không sạch sẽ, nhưng cũng không phải là người nói nhiều như vậy. Anh ta mặc dù dễ ở chung, trên thực tế càng đề phòng càng xa cách người lạ còn hơn cả Diệp Hỏa.
Chú ấy đang che dấu cái gì đó, nhất định là vậy.
Diệp Hỏa vào lúc phát hiện có người theo dõi hắn và Sở Hạ Lâm đột nhiên nghĩ đến —— nghe lén!
Hắn đoán có lẽ Diệp Diễm bị nghe lén rồi, mới cố ý nói nhiều như vậy để hấp dẫn lực chú ý của người nghe lén. Mà Diệp Diễm với tư cách thủ lĩnh của “Hải yêu” vậy mà lại bị nghe lén, sau lưng chắc chắn có ẩn tình, sẽ phải để lại đầu mối cho mình…
Lúc ăn cơm Diệp Hỏa giải thích sơ với mọi người, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau. Hắn nhanh chóng ăn xong cơm trong bát liền đi về phòng sách, hắn vừa đi hai bước lại nhớ ra cái gì vòng ngược lại, ôm Sở Hạ Lâm hôn hôn tóc cậu một chút, nói: “Cảm ơn em, hôm nay hẹn hò với em rất vui vẻ.” Nói xong lại đi phòng sách.
Chu Tụng ăn một miệng thức ăn cho chó, anh nhìn Sở Hạ Lâm hỏi: “Hai người các cậu rốt cuộc là ai thích ai sáu bảy năm a?”
Mặt Sở Hạ Lâm thoáng cái liền đỏ: “Ai ai ai nói!”
Diệp Diễm ngủ suốt một buổi chiều.
Mặc dù so với ngủ, cái từ hôn mê này dường như còn chuẩn xác hơn, nhưng anh quả thật cũng là ngủ, ngày hôm qua trò chuyện với Chu Tụng cả một đêm, anh vét hết óc nói ra hết mấy chuyện bát quái của bao nhiêu năm trước, cuống họng đều sắp nói đến đặt nghẹt, không thể đau hơn được nữa.
Đau đớn nhất cũng không phải những cái này.
Diệp Diễm vuốt ve vòng bạc trên cổ mình, vòng cổ kia đeo ở vị trí hơi thấp, nếu như không mở nút áo là không thể nhìn thấy. Diệp Diễm thở dài một hơi, cười khổ.
Anh nằm xụi lơ trên giường, cảm thấy cả người đều mềm nhũn. Diệp Diễm mặc dù mở mắt nhưng đại não rồi lại làm một giấc mộng, thân thể sau khi nhận được thuốc vô cùng uể oải, ngay cả xoay người cũng không xoay được.
Thuốc là đúng giờ đúng định lượng thông qua vòng đeo trên cổ anh xuyên qua làn da hướng vào trong cơ thể, nhưng bên trong vòng đeo có hệ thống định vị, một khi rời khỏi căn cứ ở phạm vi nhất định sẽ ngừng phóng thích thuốc, mà một khi rời khỏi thuốc kia…
Nói như vậy, thứ được anh gọi là thuốc, không bằng nói là độc càng thích hợp hơn.
Bởi vì Diệp Diễm biết rõ mình đã nghiện.
Diệp Diễm không phải là chưa từng thử sức.
Vòng cổ kia là bám chặt ở trên cổ anh, cho dù là chất liệu hay cách khóa của vòng cổ đều khiến Diệp Diễm không cách nào tháo nó ra. Diệp Diễm tính toán thời gian thuốc phóng ra, trước khi thuốc chảy vào vụng trộm chặn lại, ý đồ từng bước kéo dài khoảng cách nhờ cậy vào khống chế của thuốc, nhưng mà…
Anh nhìn trần nhà trắng xóa, ngày hôm qua là khoảng thời gian dài nhất mà anh hấp thu thuốc, anh vốn vui mừng vì cho là mình có thể thoát khỏi khống chế của thuốc kia, kết quả đến sáng hôm nay đã bị đánh về nguyên bản.
Nhanh tới cứu chú a, Tiểu Diệp Tử, Diệp Diễm nâng tay che lại mắt mình.
Không biết Diệp Hỏa có phát hiện tờ giấy anh để lại hay không…
Nhất định là có đi, thằng nhóc kia thông minh như vậy.
Còn có gia hỏa ngày hôm qua cũng thú vị ra phết, nếu Chu Tụng không thú vị như vậy, ngày hôm qua anh vừa buồn ngủ vừa khó chịu nhất định cũng không chống đỡ được một đêm.
Anh đang nghĩ như vậy, bỗng có người đến gõ cửa.
“Vào đi.” Diệp Diễm nói xong, miễn cưỡng chống người dậy.
Người tới mở cửa, là một trong năm người thường xuyên ở bên cạnh anh.
“Phòng truyền tin.” Người kia chỉ nói những lời này.
“Ài, đến đây đến đây.” Diệp Diễm có chút nôn nóng vò vò tóc, chống giường chậm rãi đứng lên, lúc châm lửa mới phát hiện cầm trong tay chính là bật lửa của Chu Tụng.
Diệp Diễm cười cười, tâm tình vốn dĩ không vui ngoài ý muốn khá hơn.
Bật lửa trên tay là dùng một lần, phía trên dán hình mỹ nữ ăn mặc hở hang, ngực lớn eo nhỏ mông lớn, ghi chú bên góc là tiệc đêm.
Thời điểm nhìn thấy bật lửa này lần đầu tiên, lông mày Diệp Diễm giật giật.
Tối hôm qua Diệp Diễm vì cái này cười nhạo Chu Tụng không ít, lúc ấy anh nói: “Ai nha, nhìn không ra cảnh sát Chu thích ngực lớn nha.”
Cảnh sát Chu chính trực lập tức xù lông: “Lão đại, lời này nhưng anh không thể nói bậy! Tôi đây là từ lần càn quét một hộp đêm lúc trước liền thuận tay lấy a.”
“Vậy cậu thích loại hình nào? Ngực phẳng?” Diệp Diễm vẫn là cười híp mắt, anh một bên đùa giỡn Chu Tụng một bên ghi giấy cho cháu trai mình.
“… Cũng không phải..” Cảnh sát Chu ôm gối: “Tôi kỳ thật không đặc biệt thích ngực…”
“Vậy tướng mạo?” Diễm Diễm vuốt vuốt bật lửa của Chu Tụng.
Nói đến tướng mạo Chu Tụng liền nhiều lời hơn hẳn. Một chốc nói thích da trắng một chốc lại muốn mắt hai mí, không chỉ muốn sống mũi cao còn phải có má lúm đồng tiền…
Cuối cùng Chu Tụng nói tiếp: “Kỳ thật ngực lớn cũng không tệ…”
“Cảnh sát Chu chưa từng nói qua yêu đương đi?” Diệp Diễm hỏi xong vẫn cười híp mắt, anh đẩy đẩy gọng kính nhìn qua Chu Tụng.
“Nào có cơ hội a…” Chu Tụng nói. Anh mỗi ngày đi làm liền đủ bận rộn, đừng nói tìm em gái, thời gian ngủ đều là vắt ra.
“Không vội.” Diệp Diễm chớp chớp mắt với Chu Tụng: “Chậm rãi là được.”
Chu Tụng bày ra khuôn mặt khóc tang: “Vội a, lúc này không có ai, chung qua đều là đực rựa.”
“Đựa rựa thì làm sao.” Diệp Diễm cười nhạo: “Cậu xem Tiểu Diệp Tử cùng Sở đại hiệp không phải cũng rất tốt.”
Chu Tụng: “Hai người bọn họ tốt thì cứ tốt. Lão đại, tôi nhưng là thuần thẳng nam.”
Diệp Diễm lại nhìn bật lửa, mỉm cười: “Ừ, tôi tin.”
Chu Tụng mơ mơ màng màng muốn ngủ, Diệp Diễm lại quấn lấy anh ta nói chuyện, cuối cùng cảnh sát Chu bị quấn đến vò đã mẻ lại sứt*, quăng gối liền ngồi dậy, không phải là anh muốn nói chuyện phiếm sao? Đến đến đến, chúng ta lại tán gẫu mười đồng**.
(*破罐儿破摔 Thái độ tùy tiện bất cần, chỉ việc hoặc người đã sai thì cho sai luôn, không muốn sửa lại.)
(**Nguyên văn 聊十块钱 liêu thập khối tiễn: search thấy nhiều nghĩa lắm:1 tiếng là 40 đồng, trò chuyện 10 đồng chính là tiếp tục tán gẫu thêm 15 phút; muốn cùng người tâm sự, trò chuyện giá trị mười đồng k cần trò chuyện quá lâu cũng không cần quá sâu mười đồng là đc rồi; đây là 1 lời đùa, ý là nói chuyện thu phí, Triệu Bản Sơn vừa đc nhi tử đón đến nội thành ở, chưa quen thuộc với hàng xóm, có một ngày nhi tử ra ngoài, một mình ở trong nhà nhàm chán, cho nên dùng tiền mời người diễn vai Tống Đan Đan cùng trò chuyện. Nói chung là tán gẫu:D)
Chu Tụng đỏ mắt bạt mạng tìm chủ đề, tìm đến cuối cùng thật sự không còn gì để nói liền chuyển đề tài đến tên gọi.
Chu Tụng hỏi: “Lão đại, theo bối phận anh là chú nhỏ của Diệp Hỏa, nhưng tên của hai người thoạt nhìn nhưng giống như là người cùng thế hệ a.”
Diệp Diễm nhún nhún vai, anh kỳ thật cũng không muốn nói đến đề tài này lắm, nhưng nếu như Chu Tụng đều đã khởi xướng, Diệp Diễm cũng liền miễn cưỡng hùa theo: “Tên của chúng tôi đều là do cha tôi đặt, cũng chính là ông nội của Diệp Hỏa. Lão gia tử xem như là người làm văn hóa, tên của mấy anh chị em tôi đều vô cùng phong nhã. Tôi là hàng út của thế hệ chúng tôi, thời điểm có tôi Lão gia tử đã có chút tuổi rồi, tên cũng đặt không nổi, tra bát tự thấy mệnh tôi thiếu hỏa, liền tìm tên có nhiều hỏa.”
Chu Tung: “Tên có bốn chữ hỏa a… đọc cái gì mà…?”
Diệp Diễm: “Diệc*…” Diệp Diễm có chút bất đắc dĩ: “Bản thân cậu đọc cái tên này lên, cậu không cảm thấy khó đọc sao?””
(*Chữ Hỏa 火, chữ Diệc do bốn chữ hỏa ghép lại 燚. Còn từ Diễm là ba chữ hỏa ghép lại 焱.)
“Còn được a… Diệp Diệc Diệp Diệc……” Chu Tụng lặp lại hai lần suýt nữa hát lên thành bài hát trẻ em, anh nghĩ một chút lại hỏi: “Diệp Hỏa cũng là mệnh thiếu hỏa?”
“Này ai biết được a” Diệp Diễm thả tay xuống: “Cũng có khả năng thiếu, chính là lão tử lười nghĩ. Nhưng nó sinh ra muộn hơn tôi, cũng chỉ vớt được một chữ hỏa.”
“Này không đúng a…” Chu Tụng tính một cái: “Này không phải vẫn còn một chữ Viêm* sao? Như thế nào một phát liền nhảy xuống hỏa?”
(*Viêm ghép lại từ hai chữ hỏa 炎.)
“Có Viêm a.” Diệp Diễm vốn không muốn nói đến chuyện này: “Anh của Diệp Hỏa gọi là Diệp Viêm, Diễm cùng Viêm đều bị chiếm, đến lượt nó cũng chỉ còn lại chữ Hỏa mà thôi.”
“Vậy anh trai của Diệp Hỏa đâu?” Chu Tụng thuận miệng hỏi.
“Chết rồi.” Diệp Diễm hời hợt*.
(*Ngyên văn 轻描淡写 khinh miêu đạm tả. Khi vẽ pha màu nhạt lại vẽ không đậm nét; qua loa chiếu lệ. Xuê xoà cho xong chuyện.)