Nếu không có đám người bên ngoài kia thì được rồi. Diệp Hỏa nghĩ.
Nhưng nếu không có những người bên ngoài kia, chính mình vừa rồi cũng không dám không chút kiêng kỵ lăn sofa cùng Sở Hạ Lâm.
Hắn như mọi ngày thu thập sạch sẽ cho cả hai, lại đi dọn ghế sofa, lại đụng phải Cố Tây An lại đây gác đêm. Hắn mở cửa cho Cố Tây An, dặn dò cậu phải đặc biệt để ý camera dưới tầng hầm liền trở về phòng.
Sở Hạ Lâm cuộn ở trong chăn dường như là ngủ rồi, rõ ràng là vóc dáng to lớn ở trong mắt Diệp Hỏa rồi lại là một vật nhỏ bé mềm mại. Diệp Hỏa chỉ để lại một cái đèn bàn, cũng lên giường chui vào trong chăn.
Hắn nhìn Sở Hạ Lâm dưới ánh đèn vàng nhạt, chèn chăn lại cho cậu, khẽ nói: “May mắn hiện tại bên ngoài không còn ai. Bằng không thì em tốt như vậy, phải có bao nhiêu người đoạt em với anh.”
Sở Hạ Lâm đột nhiên trở mình ôm Diệp Hỏa, vùi mặt mình vào trong lồng ngực của Diệp Hỏa cọ cọ: “Em thích anh lâu như vậy, chỗ nào cũng không đi.”
Diệp Hỏa bị cậu ôm cả người cứng đờ, nhưng cũng mau chóng thích ứng, hắn hôn hôn tóc Sở Hạ Lâm, chóp mũi đều là mùi vị của Sở Hạ Lâm. Hắn vươn tay đóng lại đèn bàn. Trong bóng đêm, đôi mắt Sở Hạ Lâm vẫn lấp lánh như trước.
Diệp Hỏa do dự một chút, vẫn là ôm lấy cậu, hỏi: “Tối hôm qua em nói thích anh sáu năm, là chuyện như thế nào?”
“Anh không nhớ?” Sở Hạ Lâm bóp mũi Diệp Hỏa, cười mắng: “Anh không có lương tâm.”
Sở Hạ Lâm từ nhỏ lớn lên tại võ quán nhà mình, ăn ở đều cùng một chỗ với các sư huynh đệ, mỗi ngày trong mắt đều là mấy khối cơ bắp, dạng đàn ông nào cũng đều thấy qua, thực sự không hề cảm thấy đàn ông có lực hấp dẫn đặc biệt với cậu, cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ bị một người đàn ông hấp dẫn.
Sở gia là thế gia võ thuật, nhưng với tư cách là thiểu quán chủ (*少馆主) của võ quán Sở gia, Sở Hạ Lâm đối với võ học cũng không quá mức ham thích. So với múa kiếm Sở Hạ Lâm kỳ thật càng thấy hứng thú với lý hóa sinh hơn, chẳng qua là cậu học lệch* lệch đến lợi hại. cho dù toàn bộ trọng tâm học tập đều đặt hết lên lý hóa sinh, lý hóa sinh lại một mực không có gì khởi sắc, ngược lại là môn văn không thế nào để ý lại đạt thành tích hô mưa gọi gió trong toàn khối.
(*Nguyên văn 偏科 thiên khoa:chỉ trong trương trình học tại trường, một môn hoặc là vài môn thành tích cực kỳ tốt, những môn còn lại thì đặc biệt chênh lệch.)
Cố gắng ba năm sơ trung, Sở Hạ Lâm rốt cuộc hiểu rõ thì ra trên thế giới này còn có chuyện cho dù có cố gắng thế nào cũng không làm được. Có một số việc mặc kệ người có chạy theo đuổi theo thế nào, chỉ ba chữ “Không thiên phú” cũng có thể đánh cho người không còn lực phản kích, ngay cả chút tức giận cũng không có.
Lúc ấy đã gần đến ngày thi cấp ba, trường cấp hai của Sở Hạ Lâm không biết trúng cái gió gì đột nhiên muốn tu sửa, hiệu trưởng liền tìm một trường anh em ở gần đây xin mượn nhất mẫu tam phân địa* mà miễn cưỡng nhét đám học sinh sơ trung vào.
(*一亩三分地 Nhất mẫu tam phân địa: Ngày nay, một mẫu bằng 100 mét vuông. Ngày xưa, một mẫu bằng 6000 thước (hay xích ~ 0.33m) vuông. Hiểu 1 cách nôm na là 3 phân (3 cm -centimet) so với cả 1 trăm met => chẳng đáng là bao.)
Thời điểm Sở Hạ Lâm đến phòng học người ta, học sinh vốn học trong phòng này dường như vừa chuyển lên tầng, ngăn tủ cùng chỗ ngồi vẫn còn rải một đống đồ. Sở Hạ Lâm nhìn trên chỗ ngồi của mình vẫn còn chất một vài quyển vở. Tên cùng lớp viết bằng kiểu chữ tản mạn phiêu dật, cậu vừa nhìn là học sinh lớp 12 của ban khoa học tự nhiên liền vội vàng thu dọn thừa dịp nghỉ giữa khóa mang qua cho người ta.
(*Sau khi tốt nghiệp sơ trung-lớp 9 bên mình, là học tiếp lên cao trung, từ thấp đến cao gồm có cao nhất, cao nhị, cao tam. Học xong này là thi đại học.)
Sở Hạ Lâm đứng ở cửa sau của ban nhất khoa học tự nhiên chào hỏi học trưởng, trường học dựa theo thành tích để sắp xếp lớp học, có thể học ở ban nhất đều là một trong những nhân tài kiệt xuất.
Người mất của đúng lúc ngồi gần cửa sau, tướng mạo không tệ, khuôn mặt tiêu chuẩn của học sinh gương mẫu, rồi lại là bộ dạng cà lơ cà phất nằm nhoài trên bàn, lãng phí một gương mặt học sinh gương mẫu.
“A, cảm ơn cậu.” Anh ta nói xong chậm rãi tháo tai nghe ra, nâng lên một tay nhận vở Sở Hạ Lâm đưa tới.
Sở Hạ Lâm vừa muốn đưa vở qua, vở lại bị một bàn tay khác đoạt mất.
“Cậu như thế nào lại quăng vở dưới lầu a? Còn phải làm phiền người khác đưa tới.” Người tới cảm ơn Sở Hạ Lâm, tiện tay lật quyển vở kia.
Sở Hạ Lâm đánh giá người kia, mặc đồng phục không chút cẩu thả, đeo mắt kính, trong giọng nói tràn đầy khinh thường.
“Quên nha…” Chủ nhân của quyển vở nhìn thấy người tới ngồi thẳng lên duỗi lưng một cái, lẩm bẩm buồn ngủ muốn chết liền dựa vào hông người tới, bị một cái tát của người nọ chắn giữa đường.
“Quyển vở rách nát này của cậu không muốn thì thôi, ném đi.” Người tới nói xong lời này trở về chỗ ngồi của mình.
Chủ nhân của quyển vở lại chống đỡ cơn buồn ngủ hàn huyên hai câu với Sở Hạ Lâm, chuông vào học liền vang lên, Sở Hạ Lâm sau khi chào tạm biệt học trưởng liền đi xuống phòng học của mình.
Vừa đi vừa nghe hai giọng nói phía sau: “Rốt cuộc tìm được rồi. Ngụy Trừng quyển vở rách nát này của cậu có ghi chép cũng giống như không ghi chép, sao của tớ đi.”
“Ai ui, vở của Diệp đại thần, không dám nhận không dám nhận, chủ nhật trả lại cậu?”
“Sáng mai trả tớ.”
“Không….”
Sở Hạ Lâm trở lại phòng học của mình, trong lớp đang làm tổng vệ sinh, Sở Hạ Lâm bị phân phó đến dọn dẹp bảng đen* phía sau. Dán khắp bảng chính là thứ hạng của cuộc thi lần trước cùng bài thi của người đứng đầu trong các môn học trước, Sở Hạ Lâm một bên xé những tờ giấy kia xuống, một bên liền bị cái tên “Diệp Hỏa” này làm chấn động. Tên của người đứng đầu của các môn học trước đều là “Diệp Hỏa” “Diệp Hỏa” “Diệp Hỏa”, đặc biệt là lý hóa sinh, Diệp Hỏa càng là ôm trọn thứ hạng nhất của các môn, nhìn đến cuối cùng Sở Hạ Lâm liền sắp đọc không nổi hai chữ này.
(*黑板报 này là bảng để dán thông tin.)
Diệp Hỏa… chẳng lẽ là “Diệp đại thần” vừa mới kia?
Đó là lần đầu tiên Sở Hạ Lâm nhìn thấy Diệp Hỏa, lại chỉ một lần liền nhớ kỹ cái tên này, muốn không nhớ kỹ cũng không được a, nhìn cũng đã nhìn nhiều lần như vậy rồi. Sự thật chứng minh Sở Hạ Lâm sẽ được nghe cái tên này càng nhiều hơn nữa, bất kể là cuộc thi trong trường trong vùng hoặc là trong thành phố Diệp Hỏa cũng đều có tên trên bảng, vững vàng bám trụ gần như toàn bộ bảng tin, không hổ là Diệp học bá Diệp đại thần.
Trường anh em có sân lớn, hai trường cùng hợp lại một chỗ, lễ kéo cờ cũng dứt khoát làm cùng nhau.
Sở Hạ Lâm học nhiều năm như vậy lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác thừa dịp ra sân tìm người.
Nhưng cậu căn bản không tìm thấy người.
Ngoại trừ mỗi tuần kéo cờ một lần, tiết thể dục ra sân cũng không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Hỏa, nhưng Sở Hạ Lâm mỗi ngày vẫn có thể nhìn thấy Diệp Hỏa rất nhiều lần. Diệp Hỏa làm người kỳ thật cũng không thích nổi bật, chỉ là thường xuyên ở chung với hắn chính là người kia, cũng chính là người mất sổ ghi chép Ngụy Trừng, quá mức chênh lệch. Rõ ràng muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn mặt có mặt, còn có thể mặc âu phục thành giống như đi đánh cá cũng thật sự lợi hại.
Dù Sở Hạ Lâm đều đã gặp qua không chỉ một lần Diệp Hỏa làm cái gì cũng ngại phiền lại giống như bà cô già thắt lại cà vạt cho cậu ta.
“Bỏ ống quần xuống cho tớ, bị chủ nhiệm nhìn thấy cậu chờ mà lãnh đủ, từ nhỏ đến lớn vẫn là cái bộ dạng tức chết này.”
“Mát mẻ a.”
Sở Hạ Lâm đứng xa xa nhìn hai người kia, liền tính là bạn thân, rốt cuộc là nhân tài lợi hại thế nào mới xứng đáng đứng bên cạnh Diệp Hỏa? Tuy nói Ngụy Trừng cà lơ cà phất, nhưng có thể cùng một lớp với Diệp Hỏa, năng lực cũng không kém là bao.
Cho dù nói nhiều lại thiên hoa loạn trụy*, thời điểm còn ở trường học, không quản đức-trí-thể-mỹ-lao** phát triển toàn diện như thế nào, thành tích chính là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá năng lực. Sở Hạ Lâm ước lượng khoảng cách giữa mình và Diệp Hỏa, cảm thấy Diệp Hỏa có lẽ là độ cao mà cả đời này cậu đều không thể với được.
(*天花乱坠 Theo truyền thuyết Lương Vũ Đế, có một hòa thượng giảng kinh khiến đất trời cảm động, nên làm rơi xuống cả một biển mưa hoa. Thường dùng để ám chỉ cách nói chuyện sinh động, dễ nghe, hoặc là phô trương, không phù hợp với thực tế.)
(**德智体美劳 quy tắc cơ bản định vị tố chất của mỗi người, cũng là mục tiêu của xu thế giáo dục trong xã hội. Đức dục: bồi dưỡng nhân sinh qua, giá trị quan, đạo đức phẩm chất. Trí dục: trao tặng học sinh hệ thống khoa học văn hóa tri thức, kỹ năng, phát triển trí lực. Thể dục: trao tặng tri thức, kỹ năng phát triển thể lực, tăng cường thể chất. Mỹ dục: bồi dưỡng thẩm mỹ quan, phát triể thưởng thức và giám định cái đẹp, năng lực sáng tạo cái đẹp. Lao dục: bồi dưỡng giáo dục kỹ năng lao động.)
Diệp Hỏa lúc ấy đối với Sở Hạ Lâm mà nói cũng giống như thần tượng.
Mình cũng có thể làm được sao? Ngay cả môn học mình thích cũng học không giỏi a.
Trường của Diệp Hỏa quản đến nghiêm, hai người căn bản không có giao thoa, sau đó càng là một câu cũng chưa nói qua. Nhưng Diệp Hỏa uống nước sẽ dùng ly màu xanh đậm, bởi vì ngại lựa xương mà không thích ăn cá, chiều thứ năm hàng tuần sẽ rời trường sớm hơn…. những thứ này Sở Hạ Lâm đều biết.
Lần thứ hai cũng là lần cuối cùng Sở Hạ Lâm cùng Diệp Hỏa nói chuyện với nhau là vào lúc Sở Hạ Lâm sắp thi tốt nghiệp* môn thể dục. Thần kinh vận động cùng điều kiện thân thể của Sở Hạ Lâm đều không cần bàn cãi, nhưng dẫn bóng như thế nào cũng không được tròn trịa, không phải bóng bay mất cũng là người chạy còn nhanh hơn bóng. Cuộc thi càng ngày càng gần, Sở Hạ Lâm luyện thế nào cũng không có kết cấu, cậu ngồi trên khán đài nhìn một loạt chướng ngại vật trước mắt, đầu so với bóng còn lớn hơn, lúc này có người đi tới ngồi bên cạnh cậu.
(*Nguyên văn 中考 trung khảo: thi tốt nghiệp cấp 2 lên cấp 3.)
Diệp đại thần?
Diệp Diệp Diệp Diệp Diệp đại thần?
Trái tim Sở Hạ Lâm đập loạn không thôi.
Cũng may hôm đó khí trời nóng bức, Sở Hạ Lâm chọn bóng râm duy nhất ở bãi tập. Diệp Hỏa không muốn phơi nắng dưới thái dương, bằng không cũng sẽ không tại một bãi tập đầy chỗ ngồi lại chọn ngồi gần một người xa lạ thế này.
Diệp Hỏa lúc này đã hoàn toàn quên mất Sở Hạ Lâm rồi, hắn trầm mặc ngồi xuống bên cạnh Sở Hạ Lâm. Sở Hạ Lâm cũng phát hiện điểm này, có chút mất mát.
Thật vất vả được ngồi cạnh Diệp Hỏa, Sở Hạ Lâm không muốn lãng phí cơ hội này, cậu miễn cưỡng tìm mấy đề tài, cũng coi như phá vỡ lúng túng.
“Đại học a…” Diệp Hỏa đẩy đẩy gọng kính mà nói, mắt nhìn chằm chằm vào đám người đang chơi bóng rổ ở cách đó không xa: “X Đại đi.” Hắn nói.
“X đại?” Sở Hạ Lâm yên lặng nhớ kỹ tên trường đại học này, tinhs toán khả năng mình thi đậu X Đại: “Vì cái gì chọn X Đại?”
“Có cố vấn tiến sĩ* không tệ.” Diệp Hỏa nói.
(*博士导师.)
Không hổ là đại thần a… đã cân nhắc đến chuyện học tiến sĩ rồi… Sở Hạ Lâm thở dài một hơi.
Sở Hạ Lâm còn muốn nói tiếp, Ngụy Trừng đã từ sân tập bên kia ôm bóng chạy tới.
Ngụy Trừng vừa chạy vừa hô: “Nước nước nước…”
Diệp Hỏa cầm lên chai nước từ ghế dài bên cạnh, vặn nắp rồi đưa qua: “Cậu chậm một chút.”
Ngụy Trừng dốc một chai, có phân nửa chai đều chảy xuống bên trong cổ áo mở rộng, thở đều lại rồi nói: “Tớ đệch chứ tôn tử Diệp Diễm kia, căn bản không cho tớ chơi bóng, mẹ nó anh ấy chơi cái đệch!” Sở Hạ Lâm nhìn Ngụy Trừng, lại nhìn Diệp Hỏa, thời tiết nóng như vậy nút áo của Diệp Hỏa vẫn là cài đến nút cao nhất.
“Tôn tử trong miệng cậu kia thế nhưng là chú nhỏ của tớ.” Diệp Hỏa nói: “Không biết lớn nhỏ cẩn thận giảm thọ.”
“Này không phải chỉ kém vài tuổi thôi sao!” Ngụy Trừng nói xong, gáy liền bị đánh một cái, lảo đảo mấy bước về trước, được Diệp Hỏa đỡ.
“Đệch…” Ngụy Trừng quay đầu, chỉ thấy một người tướng mạo có vài phần tương tự Diệp Hỏa đứng phía sau.
“Tiểu tử thúi cậu mẹ nó gọi ai là tôn tử!” Diệp Diễm khoác tay lên vai Ngụy Trừng, quay mặt nói với Diệp Hỏa: “Mẹ nó chú đây cùng bốn người phòng bên, ba người phòng chú, cậu nói mẹ nó chớ cho cậu ấy chơi thế nào?!”
“Ngốc.” Diệp Hỏa nhún vai, thuận tay nhặt lên một nhánh cây gạch xuống đất: “Này chẳng phải là được rồi sao.”
Ngụy Trừng cùng Diệp Hỏa đều sửng sốt, Sở Hạ Lâm không rõ tình huống, cũng bị vài nét vẽ bốn lạng đẩy ngàn cân* này dọa cho sửng sốt.
(*四两拨千斤 tứ lưỡng bát thiên cân: ý chỉ lấy nhỏ thắng lớn.)
“Tớ đệch, cậu được đấy!” Ngụy Trừng vỗ đùi, lập tức ôm lấy Diệp Hỏa, bị Diệp Hỏa dùng tay đẩy ra.
“Cậu ướt muốn chết tránh xa tớ ra một chút.” Diệp Hỏa nói.
“Đánh thắng tớ đãi cậu đồ nướng!” Ngụy Trừng vẫy vẫy tay với Diệp Hỏa, lại chạy về phía sân bóng.
Sở Hạ Lâm nhìn ba người bọn họ, cảm thấy nôn nóng bất an.
Cậu lập tức liền phải tốt nghiệp rồi, đợi đến lúc đó cơ hội nói chuyện cũng không có. Sau khi mỗi người đi một ngả ngay cả nhìn hắn cũng nhìn không được, phải thế nào mới…
Sở Hạ Lâm không cam lòng.
Diệp Hỏa nhìn hai người dần chạy xa hừ một tiếng, nhìn thoáng qua Sở Hạ Lâm toàn bộ hình trình đều là bộ dạng ngây ngốc, lịch sự cười với cậu một cái.
Nụ cười này giống như “bắn một phát súng vào trái tim” của Sở Hạ Lâm, trong đầu Sở Hạ Lâm lập tức đều là “Tôi là ai” “Tôi đang ở đâu”.
“Còn cậu, sắp… thi cấp ba rồi?” Diệp Hỏa kỳ thật cũng không phải quan tâm Sở Hạ Lâm, chẳng qua là hắn hoàn toàn đã quên trước khi hai người kia đến hắn cũng Sở Hạ Lâm đã nói đến đâu rồi, nên mới mở một đề tài mới.
“Vâng… vâng!” Sở Hạ Lâm không nghĩ tới Diệp Hỏa sẽ chủ động bắt chuyện với cậu, không ngừng đáp lại.
“Định thi vào đâu?”
“Anh… trường học của các anh.” trong đầu Sở Hạ Lâm chỉ tràn ngập nụ cười vừa rồi của Diệp Hỏa, vừa nghĩ tới chuyện học lại cúi đầu: “Em cảm thấy em khả năng không thi đậu…”
“Cậu là muốn thi trường này sao?”
“Đúng vậy a…”
“Vậy phải cố gắng.”
“Cố gắng cũng không làm được thì sao?” Sở Hạ Lâm hỏi.
“Làm những gì có thể là được rồi.” Diệp Hỏa nói: “Ai cũng có chuyện bản thân không làm được.”
Sở Hạ Lâm thẳng đến sau này mới hiểu được những lời này.
Cậu định nắm lấy cơ hội này nói nhiều với Diệp Hỏa mấy câu, trầm mặc một phút đồng hồ, cậu rốt cuộc lấy hết can đảm hỏi Diệp Hỏa về kỹ thuật dẫn bóng, Diệp Hỏa nhíu mày nghĩ một chút: “Tôi được miễn thể dục a, thi cấp ba không thi thể dục.” “Như vậy sao” Sở Hạ Lâm xấu hổ cười cười, tim đập loạn xạ, trong lòng bàn tay đang nắm chặt đều là mồ hôi.
Bên kia lại đột nhiên nói: “Bằng không thì cậu dẫn bóng cho tôi nhìn một chút? Biết đâu lại đề xuất được gì đó cho cậu.”
“Được!” Sở Hạ Lâm nghe xong liền ôm bóng chạy ra ngoài, hít sâu một hơi bắt đầu dẫn bóng.
Qua hồi lâu Diệp Hỏa giống như vừa rồi vẽ một bức cho Sở Hạ Lâm, nhưng Sở Hạ Lâm lúc đầu cũng không lý giải được ý tứ của Diệp Hỏa, gấp đến độ Sở Hạ Lâm xoay vòng vòng “Đừng gấp, này mới là lần đầu tiên.” Diệp Hỏa nói: “Như cậu vậy…” Hắn lại vẽ thêm một bức: “Thử lần nữa.”
Diệp Hỏa cách cậu gần như vậy, Sở Hạ Lâm thấy được một nốt ruồi nho nhỏ trên cổ hắn, nốt ruồi kia màu sắc rất nhạt, không nhìn kỹ gần như nhìn không ra.
Không biết có người nào phát hiện ra chưa, không biết hai người bạn thân ở bên hắn từ nhỏ đến lớn kia có từng phát hiện hay không. Trong lòng Sở Hạ Lâm đột nhiên có chút đau, giống như phát hiện một bảo tàng chỉ có bản thân mình biết.
Cậu nghe Diệp Hỏa lại dẫn một lần, vẫn là không được.
Ba phen mấy bận, Sở Hạ Lâm vẫn chưa lĩnh hội được.
“Không được đại thần…”
“Đừng từ bỏ a.” Diệp Hỏa nói.
Ba chữ đừng từ bỏ kia giống như tiêm máu gà cho Sở Hạ Lâm, Sở Hạ Lâm lại nghĩ đến câu nói “Làm những điều có thể làm” lúc trước, ôm bóng tiếp tục chạy. Sau vô số lần Sở Hạ Lâm rốt cuộc nắm được kỹ xảo, đến khi mặt trời ngã về tây rốt cuộc lần đầu điên đánh bóng đạt điểm tối đa*.
(*Nguyên văn câu này 在夕阳西下的时候终于第一次掐表卡在了满分线上, k hiểu lắm nên dịch đại:D)
Bên kia trận bóng rổ cũng kết thúc, Sở Hạ Lâm cũng không còn cơ hội tập luyện trước mặt Diệp Hỏa. Ngụy Trừng cùng Diệp Diễm dĩ nhiên thắng trận bóng, hai người bọn họ vốn chơi bóng rổ không tệ, cho dù không có Diệp Hỏa cũng chắc chắn thắng trận này.
Dưới trời chiều, Sở Hạ Lâm nhìn theo bóng lưng rời đi của ba người họ, không biết lần sau gặp Diệp Hỏa lại là lúc nào a…
Mà có lần sau có hay không cũng không biết…
Mùa hè của sơ tam năm đó đặt biệt dài, sau khi Diệp Hỏa tốt nghiệp Sở Hạ Lâm đột nhiên cảm thấy trống rỗng. Thẳng đến lúc ấy Sở Hạ Lâm mới ý thức được ngưỡng mộ của bản thân đối với Diệp Hỏa vậy mà xen lẫn yêu thích.
Tình cảm tới vội không kịp chuẩn bị, không có bắt đầu liền kết thúc, Sở Hạ Lâm cái gì cũng chưa kịp làm. Nhưng những thói quen nhỏ tựa lông rùa*, hay là giọng nói, nụ cười còn có nốt ruồi nhàn nhạt trên cổ của Diệp Hỏa kia Sở Hạ Lâm ngược lại nhớ đến tường tận.
(*龟毛: ý chỉ những người tính toán chi li, kỹ lưỡng, cầu toàn… đến mức biến thái khiến người khác khó chịu.)
Một khi nhớ tới trái tim liền nhảy loạn.
Biết rõ loại chuyện này dù thế nào cũng nhất định sẽ không bệnh mà chết*, Sở Hạ Lâm nhưng vẫn là không bỏ xuống được.
(* 无疾而终 vô tật nhi chung: chỉ sự phát triển của câu chuyện đi vào ngõ cụt, không giải quyết được vấn đề gì.)
Diệp Hỏa Diệp Hỏa Diệp Hỏa, hai chữ này từ đó trở đi liền khắc ở trong lòng cậu. Toàn bộ mùa hè, trong lòng Sở Hạ Lâm chỉ toàn là căng đau của chua xót lại ngọt ngào.
“Em lúc ấy.. thật ngốc a.” Diệp Hỏa nghe Sở Hạ Lâm kể xong dường như có chút ấn tượng đối với sự kiện kia, trong ấn tượng giống như hắn lãng phí cả một buổi chiều, giảng cho một nhóc con môn vận động mà mình ghét nhất: “Về sau em rốt cuộc có đậu không?”
“Đương nhiên.” Sở Hạ Lâm vùi vào trong ngực Diệp Hỏa, khóe miệng nhếch lên.
Diệp Hỏa vuốt ve bả vai Sở Hạ Lâm: “Tính cách anh kém như vậy, lúc ấy có lịch sự với em không? Lại nói cảm ơn với em lại cười với em?”
“Có!” Sở Hạ Lâm vội gật mạnh đầu, vô cùng đau đớn nói: “Anh gạt em đến thảm! Em còn tưởng rằng anh là kiểu học sinh xuất sắc ôn văn nho nhã nỗ lực tiến tới, ai biết…” “Tính cách kém đến muốn mệnh đúng không.” Diệp Hỏa bất đắc dĩ cười cười.
“Vô cùng kém” Sở Hạ Lâm ôm chặt Diệp Hỏa.
Diệp Hỏa vuốt tóc Sở Hạ Lâm, hôn lên trán cậu một cái: “Vậy sau đó thì sao?”
“Về sau?” Sở Hạ Lâm lánh nặng tìm nhẹ*: “Về sau anh sắp thi tốt nghiệp em cũng không dám quấy rầy anh, kỳ thi đại học chấm dứt anh cũng không còn đến trường học, em cũng không có cơ hội nói chuyện với anh.”
(*避重就轻 hỉ né tránh trọng trách, chỉ gánh vác việc nhẹ nhàng. Cũng chỉ né tránh nội dung chính, chỉ nói những chuyện không quan trọng.)
“Có phải em…” Kỳ thi đại học? Diệp Hỏa đột nhiên nhớ tới cái gì, nheo mắt lại: “Có phải em chờ bọn anh thi đại học xong liền lên lầu nhặt vở ghi chép của anh hay không?”
Sở Hạ Lâm cười cười, đôi mắt lập lòe, hôn một cái lên môi Diệp Hỏa.
Học sinh lớp dưới nhặt lại những quyển tập cùng vở ghi chép của học sinh cuối cấp là truyền thống của trường học, vở của học sinh giỏi dĩ nhiên càng được hoan nghênh, Sở Hạ Lâm đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, mang về tất cả những thứ có liên quan đến Diệp Hỏa.
“Lại về sau trường của chúng em đã sửa xong chúng em liền chuyển về. Cũng may anh tốt nghiệp thật sự đi X Đại, X Đại cách võ quán lại không xa, em rảnh liền đi dạo đến X Đại, thật vất vả tìm được anh nhưng cũng không dám bắt chuyện với anh, mỗi lần chỉ nhìn anh một chốc…” Sở Hạ Lâm càng nói càng cảm thấy mình biến thái.
“Sau đó em liền thi X Đại?” Diệp Hỏa hỏi, dường như ngầm cho phép Sở Hạ Lâm biến thái.
“X Đại nổi tiếng về khoa học công nghệ, văn liền kém một chút, cho nên điểm chuẩn cũng không đáng sợ như vậy. Em ở trường liều mạng ba năm, là được…” Sở Hạ Lâm cắn môi dưới: “Chính là vì có thể học cùng một trường với anh…”
Diệp Hỏa cười ôm Sở Hạ Lâm càng chặt, chính mình có tài đức gì, kiếp trước nhất định là đốt một nén hương cao như ngọn núi Himalaya vậy, mới có thể đổi đến một bảo bối giống Sở Hạ Lâm thế này.
So sánh với yêu thích của Sở Hạ Lâm, Diệp Hỏa cảm thấy yêu thích của mình quả thật không đáng giá nhắc tới. Diệp Hỏa đột nhiên có chút sợ, rốt cuộc phải thế nào mới không xem là phụ lòng người trước mắt này.
“Lúc trước vì cái gì không nói?” Diệp Hỏa hỏi.
“’Em thích anh đã lâu rồi, cho nên mời anh hẹn hò với em đi’, loại lời này nghe thế nào đều giống như đang tống tiền.” Sở Hạ Lâm lại nép sát vào ngực Diệp Hỏa: “Hơn nữa còn phải giải thích nhiều như vậy…”
Diệp Hỏa nhìn hai mắt Sở Hạ Lâm đã díu lại với nhau, liền ôm Sở Hạ Lâm chuẩn bị ngủ. Hắn kéo chăn lên đầu vai Sở Hạ Lâm, kéo mạnh quá lại làm lộ chân của Sở Hạ Lâm ra ngoài, hắn lại kéo chăn xuống, nhưng vai tên kia lại lộ ra. Diệp Hỏa giận nói: “Khi còn bé nhỏ nhắn đáng yêu biết bao, không có việc gì cao như thế này để làm gì, không phải đã sớm vượt qua thời kỳ phát triển rồi sao.”
Diệp Hỏa vừa dứt lời liền cảm thấy hối hận, buồn ngủ lúc trước biến mất hơn phân nửa, này phải giải thích thế nào?
“Anh là nói —— “
“Em cao là vì —— “
Hai người trăm miệng một lời.
Diệp Hỏa nhìn Sở Hạ Lâm, bản thân giải thích coi như xong, tiểu tử này khẩn trương cái gì?