Một chốc thấy Sở Hạ Lâm cầm chất xúc tác đi về phía hắn, một chốc lại thấy khuôn mặt khiếp sợ cùng thất vọng của Sở Hạ Lâm.
Nếu như trở lại một giây này bản thân sẽ lại làm ra phản ứng thế nào?
Tất cả đều là bản năng. Bản năng không tín nhiệm, bản năng ích kỷ…
Hắn chính là người như vậy, cho dù đối tượng là Sở Hạ Lâm.
Hắn làm sao sẽ… là loại người này?
Diệp Diễm chạy một đường đến sân bay, anh phanh xe lại, cả người ngã xuống tay lái. Đầu Diệp Diễm đau muốn nứt, cổ họng của anh giống như bị bóp chặt không thể hít thở, thân thể đau đớn giống như bị rút gân lột da. Đoạn đường này anh miễn cưỡng lái xe đến mục đích, hiện tại cả người đã là động cũng không động được.
“Diệp Hỏa…” Diệp Diễm muốn gọi Diệp Hỏa đến đỡ anh, nghĩ đến người phía sau cũng là nửa sống nửa chết, ấn ấn loa ra hiệu Chu Tụng cùng Cam Qua phía trước tới đây giúp một tay.
Cũng may mấy ngày trước Diệp Hỏa đã cho đám người cảnh sát dọn sạch xác sống trong sân bay, hiện tại ngay cả máy bay cùng đường băng đều đã chuẩn bị tốt, bằng không thì chỉ bằng bộ dạng hiện tại của đám người bọn họ, cho dù đi đến sân bay cũng là vô ích.
Cam Qua gọi tới những người vừa được cứu ra từ căn cứ “Hải yêu”: “Các cậu giúp chuyển đồ trên xe tải lên.” Ông lại chỉ chỉ Cố Nam Ninh vừa xuống khỏi xe dã ngoại: “Nghe theo cậu ấy.” Dứt lời liền đi tới xe Jeep đỡ Diệp Hỏa.
Một đoàn người vận chuyển tất cả đồ vật lên máy bay, Cam Qua đỡ Diệp Hỏa đến chỗ máy bay, ông hỏi: “Cậu đã tính trọng lượng chưa?”
“Không có vấn đề.” Diệp Hỏa đáp.
Hai người đi ngang qua xe dã ngoại, liền chạm mặt Cố Nam Ninh, Cố Nam Ninh nhìn thấy Diệp Hỏa vội hỏi: “Anh tôi bị thương có thể ngồi máy bay không?” “Không có gì.” Diệp Hỏa nói.
“Vậy còn tiểu Sở?” Cố Nam Ninh lại hỏi.
Diệp Hỏa sửng sốt một chút, đáp: “Em ấy không có việc gì.”
“Anh cái tên này ——” Chu Tụng đỡ Diệp Diễm đi tới: “Cậu ấy bị thương nặng như vậy đều là vì anh, lỡ như áp suất trên máy bay thay đổi, đến lúc đó miệng vết thương nứt ra——” “Em ấy sẽ không có gì.” Diệp Hỏa lại bồi thêm câu nữa: “Bằng không thì anh ở lại chiếu cố em ấy?”
Sở Hạ Lâm vừa được nâng ra khỏi xe, Diệp Hỏa không tự chủ liếc nhìn Sở Hạ Lâm nằm trên cáng cứu thương, phát hiện mí mắt người kia giật giật.
Hắn bực bội cau mày, nói: “Bên cạnh anh chính là bác sĩ, không yên lòng mà nói anh hỏi chú ấy.”
“Miệng vết thương không dễ dàng nứt ra như vậy.” Diệp Diễm nắm chặt cánh tay Chu Tụng ý bảo Sở Hạ Lâm không có vấn đề gì, một đoàn người đi lên máy bay.
Cam Qua ngồi trong khoang điều khiển, thời tiết cùng tầm nhìn hôm nay rất thích hợp cất cánh. Thừa dịp những xác sống có khả năng bay kia cùng người của Diệp Cảnh Ưng còn chưa đuổi tới, Cam Qua sau khi làm xong chuẩn bị liền cho máy bay cất cánh. Từ nơi này bay đến Hawaii, đại khái cần mười mấy tiếng.
Khoang hạng nhất trên máy bay có một số phòng có giường đôi, vừa vặn để cho đoàn người đã mệt mỏi thật lâu được nghỉ ngơi một chút, nhưng đám người Diệp Hỏa rồi lại không kịp nghỉ. Chu Tụng cùng Cố Nam Ninh thay phiên chiếu cố Sở Hạ Lâm cùng Cố Tây An, Diệp Hỏa thì giúp Diệp Diễm xử lý vòng bạc trên cổ.
Diệp Hỏa bận rộn hồi lâu, cuối cùng phá gỡ thiết bị định vị trên vòng cổ của anh, hắn thở phào một hơi.
“Được rồi.” Diệp Hỏa nói, đôi mắt của hắn bởi vì quá độ mệt mỏi mà hiện tại nhìn không rõ lắm, hắn lấy mắt kính xuống day day trán, nói với Diệp Diễm đang bị thuốc tra tấn đến hơi thở thoi thóp: “Cháu thêm cho chú một nút, có thể khống chế liều lượng cùng tốc độ chảy của thuốc—— ” Diệp Hỏa còn chưa nói xong Diệp Diễm liền túm vòng cổ trong tay Diệp Hỏa, đeo vào cổ mở chốt ra——
Thấy anh liều mạng chỉnh đến mức lớn nhất, Diệp Hỏa vội la lên: “Ài chú chậm một chút… đột nhiên nhận nhiều như vậy chú muốn chết sao, cũng không phải thứ gì tốt…”
Nhưng Diệp Diễm nào còn để ý đến hắn, sau khi nhận được liều lượng thuốc nhất định, cơ thể anh co giật thành một hình dạng quỷ dị ở trên giường. Diệp Hỏa có chút lo lắng nhìn anh, qua hồi lâu, Diệp diễm rốt cuộc thở phào một hơi, dường như đã bình tĩnh lại.
Anh mở ra bờ môi tái nhợt, nói với Diệp Hỏa: “Chú nhớ cậu mới nói, những xác sống dưới tầng hầm, trên cổ cũng đeo vòng cổ thế này?”
Diệp Hỏa gật đầu.
“Cậu nói… chú cùng Ngụy Trừng cuối cùng có bị trở thành xác sống hay không? Diệp Cảnh Ưng có phải đã bỏ thêm gì đó vào cái này hay không——” Diệp Diễm nắm tay áo Diệp Hỏa hỏi.
“Nghĩ gì vậy.” Diệp Hỏa lau đi mồ hôi lạnh trên trán Diệp Diễm: “Chú đã bị thứ này khiến cho xuất hiện ảo giác, chờ sau khi chuyện này chấm dứt liền sớm cai đi.”
Diệp Diễm nhưng vẫn nắm chặt tay áo Diệp Hỏa không buông, Diệp Hỏa kéo chăn đắp cho Diệp Diễm, muốn rút tay về rồi lại không rút được. Diệp Hỏa thấy Diệp Diễm giống như đứa nhỏ, rất khó tưởng tượng đây là người chú khi hắn còn bé, thay thế người mẹ bị cái chết của Diệp Viêm cùng cố chấp của Diệp Cảnh Ưng tra tấn đến tinh thần hoảng loạn, cướp hắn ra khỏi tay của Diệp Cảnh Ưng.
Lần này liền để cháu đến bảo vệ chú đi.
Diệp Hỏa thở dài một hơi, rút tay về, lại phát hiện căn bản địch không lại sức lực của một người nghiện, dứt khoát dựa vào đầu giường ngủ.
Diệp Hỏa làm một giấc mộng.
Hắn mộng thấy Cố Tây An bởi vì dịch độc của xác sống bắn đến sau lưng mà bị nhiễm thành xác sống, khuôn mặt dữ tợn dồn hắn vào góc. Hắn dốc sức liều mạng kêu cứu, mà Chu Tụng, Cố Nam Ninh cùng Cam Qua rõ ràng thấy hắn lâm vào nguy hiểm, rồi lại vẫn đứng ở đằng xa lẳng lặng nhìn, tiếp sau đó Diệp Diễm muốn cứu hắn, cũng bị Chu Tụng cản lại.
【 Là hắn ném Sở Hạ Lâm cho xác sống 】
【 Anh đi qua, hắn cũng sẻ kéo anh làm kẻ chết thay 】
【 Lúc trước cũng là hắn chém đứt cánh tay của Ngụy Trừng 】
【 Tại sao lại có người ích kỷ như vậy 】
Mà Sở Hạ Lâm ở phía sau lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh như mặt nước lặng, lại như một mảnh băng đen.
Sau đó Cố Tây An liền cắn lên cổ hắn.
Diệp Hỏa giật mình tỉnh lại, thở hồng hộc.
Diệp Diễm bên cạnh đã sớm buông tay hắn ra, Diệp Hỏa nhìn đồng hồ trên tay, trở mình xuống giường. Hắn mở cửa phòng, liền đụng phải Chu Tụng đi ra khỏi khoang điều khiển cùng Cố Nam Ninh đi lấy nước.
Chu Tụng lướt qua hắn không nói gì, mà ánh mắt nhìn hắn của Cố Nam Ninh cũng có chút trốn tránh.
Đã biết rồi…
Chuyện hắn làm…
Bị người đề phòng chính là cảm giác như vậy.
Diệp Hỏa hít sâu một hơi, cất bước muốn đi lại nghe thấy Diệp Diễm ở phía sau đột nhiên mở miệng: “Cậu đi đâu vậy?”
Diệp Hỏa quay đầu nhìn Diệp Diễm, đẩy mắt kính: “Cháu đi xem Sở Hạ Lâm.”
“Chú đi cùng cậu.” Diệp Diễm ngủ một giấc đã khôi phục khí lực, đứng dậy cũng đi theo Diệp Hỏa đến phòng của Sở Hạ Lâm.
Diệp Diễm đánh giá Sở Hạ Lâm nằm trên giường, đưa tay muốn gỡ băng gạt trên cổ Sở Hạ Lâm ra để kiểm tra vết thương, liền nghe Diệp Hỏa nói: “Chú còn chưa rửa tay, gỡ cái gì mà gỡ. Cháu đã xử lý tốt miệng vết thương, chú gỡ ra lại phải băng lại lần nữa.”
“Thật lười.” Diệp Diễm thu tay lại, không biết Diệp Hỏa là thật sự không muốn băng bó lại cho Sở Hạ Lâm, hay là lo lắng miệng vết thương của Sở Hạ Lâm bị nhiễm trùng.
Diệp Diễm nhìn Diệp Hỏa đột nhiên hỏi: “Cậu có từng nghĩ tới, chất xúc tác kia có khi nào là Sở Hạ Lâm tự tiêm cho mình hay không?”
Diệp Hỏa cười nói: “Chất xúc tác này nếu như đều có tác dụng đối với tất cả mọi người, bọn họ còn nhìn chằm chằm cháu làm gì? Tùy tiện tìm người cho một tiêm liền có thể giải quyết vấn đề. Sở Hạ Lâm cho mình một tiêm, thu phục ‘Hải yêu’ là chuyện trong tích tắc. Cho mấy người phía sau kia một tiêm, đừng nói xác sống, thâu tóm toàn bộ cơ quan đầu não của ‘Thuyền cứu nạn’ cũng được chứ chẳng đùa, đến lúc đó thu toàn bộ lãnh đạo các quốc gia trong ‘Thuyền cứu nạn’ vào trong túi, cũng không còn gì phải lo lắng nữa.”
Diệp Diễm hiểu được: “Cho dù chất xúc tác có hiệu quả với bọn họ, sử dụng chất xúc tác cũng phải trả giá cao. Cho nên…”
“Cho nên không có khả năng thứ hai.” Diệp Hỏa nói, hắn vỗ vỗ vai Diệp Diễm: “Chú vẫn là đi xem Cố Tây An đi. Ngoại thương của Sở Hạ Lâm cháu vẫn có thể đối phó được, vết thương sau lưng Cố Tây An quá lớn, hơn nữa thành phần của dịch độc kia cũng không biết là gì, cháu không chắc.”
Diệp Diễm nhìn Diệp Hỏa đầy ý tứ sâu xa, đi ra khỏi căn phòng của Sở Hạ Lâm.
Trong phòng, Sở Hạ Lâm vẫn nằm trên giường, từ sau khi Diệp Diễm cùng Diệp Hỏa đi vào mí mắt cậu vẫn luôn giật giật, rõ ràng cho thấy cậu đã tỉnh lại.
Diệp Hỏa đi qua ngồi bên cạnh cậu, hắn phiền muộn đưa tay sờ thuốc trong túi quần, mắt nhìn Sở Hạ Lâm nằm trên giường, nhíu nhíu mày, lại rút tay không ra ngoài.
Hắn cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Sở Hạ Lâm như vậy, trầm mặc hồi lâu, Diệp Hỏa rốt cuộc mở miệng hỏi: “Em tỉnh chưa?”
Hai mắt Sở Hạ Lâm vẫn là đóng chặt, cậu trên đường đến sân bay cũng đã tỉnh lại, lại không biết lên làm thế nào.
Cậu phải nói gì với Diệp Hỏa, lại có thể nói gì với hắn?
Là nức nở lên án Diệp Hỏa sao lại đối với cậu như vậy, hay là giải thích với Diệp Hỏa? Cho dù là gì cậu đều không làm được.
Có lẽ Diệp Hỏa đã sớm biết được thân phận của cậu, từ cái ngày Diệp Diễm để lại tin nhắn liền đã biết, chỉ là vẫn luôn không nói gì.
Hắn tự để lại cho hai bên một ranh giới.
Nếu như phần ranh giới này không bị phá hư, Diệp Hỏa sẽ giả bộ giống như cái gì cũng không biết tiếp tục bỏ qua, nhưng mà…
Cậu chậm rãi mở mắt, dù sao tất cả đều phải kết thúc.
Diệp Hỏa ích kỷ lại đa nghi, cho dù Sở Hạ Lâm có nói chân tướng cho Diệp Hỏa, người này cũng chắc chắn sẽ không tin, ngược lại càng thêm đề phòng mình.
Chuyện tầng hầm càng khiến cho tín nhiệm giữa bọn họ mỏng hơn cánh ve, một khi đánh vỡ Diệp Hỏa liền không chút lưu tình đẩy thẳng cậu vào vực sâu không đáy.
Mà cậu vì bảo vệ Diệp Hỏa vậy mà khiến cho toàn bộ quân Sở gia lưu lạc đến tình cảnh thê thảm như thế.
Khốn nạn…
“Người của em cũng đã cứu về cho em rồi.” Một lúc sau, Diệp Hỏa đột nhiên nhìn Sở Hạ Lâm nói.
“…” Sở Hạ Lâm mở miệng muốn nói gì, rồi lại kinh ngạc phát hiện cậu căn bản không thể phát ra tiếng.
Miệng của cậu đóng đóng mở mở, nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra được——
Xảy ra chuyện gì?! Đây là có chuyện gì!
“Nói không được sao?” Diệp Hỏa vẫn ngồi ở chỗ kia, một bộ dạng đã biết trước, hắn nói: “Lúc giải phẫu anh liền nghĩ dây thanh quản của em có khả năng bị tổn thương.”
Dây thanh quản bị tổn thương?! Sở Hạ Lâm mở to mắt, làm sao có thể?! Không nói đến vị trí xác sống cắn cách dây thanh quản của cậu khá xa, cho dù thật sự bị thương… cậu cũng có thể…
Cút mẹ anh dây thanh quản bị tổn thương… nhất định là Diệp Hỏa dùng thủ đoạn gì đó…
Đáng chết…
Người này… lòng nghi ngờ cùng tâm trả thù lại mạnh mẽ đến loại trình độ này.
Diệp Hỏa chắc hẳn là sợ cậu tiết lộ bí mật thể chất của hắn cho nên mới khiến cho cậu không thể nói.
Nói cái gì mà đã cứu người của cậu về, còn không biết lợi dụng bọn họ làm những gì…
Diệp Hỏa thấy Sở Hạ Lâm nôn nóng muốn nâng tay kéo băng gạt trên cổ, tay dùng sức giơ lên hai tay lại vô lực rũ xuống.
“Không còn khí lực?” Diệp Hỏa lấy tay vuốt ve cổ tay Sở Hạ Lâm: “Đều đã lâu như vậy rồi, còn chưa nghỉ ngơi tốt sao?”
Không nghĩ tới ngay cả thân thể…
Đôi mắt Sở Hạ Lâm không nhúc nhích nhìn chằm chằm Diệp Hỏa, cho dù là cổ hay thân thể còn không phải đều là do anh tặng sao?
Diệp Hỏa mang theo ý cười dùng ngón tay vuốt ve cổ tay Sở Hạ Lâm: “Như vậy cũng tốt.” hắn nói.
“Bí mật em giữ lâu như vậy cứ tiếp tục giữ đi.” Diệp Hỏa nói: “Sẽ không có ai biết được.”
Sở Hạ Lâm há to miệng, nhưng ngay cả một âm tiết cũng không thể phát ra. Cậu nắm ngược lấy cổ tay Diệp Hỏa… đáng chết… một chút khí lực cũng không dùng được…
Mẹ kiếp!
“Lừa đảo.” Diệp Hỏa nheo nheo mắt, hắn từ trong túi móc ra ống tiêm kia giơ lên trước mặt Sở Hạ Lâm: “Này là em nói sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ sao?” Ngực Sở Hạ Lâm phập phồng kịch liệt, dùng tất cả khí lực nhỏm dậy lại bị Diệp Hỏa đè xuống.
Cậu nhìn vào đôi mắt của Diệp Hỏa, ý đồ từ trong mắt hắn nhìn ra chút dấu vết, thế nhưng người kia rồi lại chậm rãi nhắm mắt hôn xuống.
Hơi thở trên người Diệp Hỏa tràn ngập khoang mũi của Sở Hạ Lâm, bờ môi Diệp Hỏa vẫn mềm mại giống như ngày thường, đầu lưỡi cạy mở răng môi mình mang theo mùi vị cậu quen thuộc…
“Như thế nào?!” Diệp Hỏa thấy Sở Hạ Lâm quay đầu đi, hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Sở Hạ Lâm: “Không muốn?”
Sở Hạ Lâm cau mày, hai tay nắm chặt ga giường dưới thân, mặt lại bị Diệp Hỏa nhẹ nhàng xoay qua.
Tay Diệp Hỏa mơn trớn cái trán, mũi của Sở Hạ Lâm, cuối cùng dừng lại ở chóp mũi cậu, nhẹ nhàng nhéo nhéo.
Sở Hạ Lâm hơi ngẩn ra, Diệp Hỏa lại hôn xuống. Ngón tay hắn đan vào tóc Sở Hạ Lâm, nỉ non: “Sở Hạ Lâm… Hạ Lâm… lại theo anh một lần…”
Diệp Hỏa nói xong liền duỗi tay vào trong áo Sở Hạ Lâm, theo vòng eo cậu trượt xuống bụng nhỏ chậm rãi vuốt ve về phía trước, cuối cùng dừng ở vị trí trái tim cậu.
“Vẫn luôn không nói…” Chóp mũi Diệp Hỏa cọ cọ bên gáy Sở Hạ Lâm: “Làn da em cực kỳ tốt, vừa trơn vừa mịn. Mỗi lần chỉ cần đụng tới nơi này của em..”
Ngón cái hắn lướt qua đầu v* Sở Hạ Lâm, Sở Hạ Lâm run lên đột nhiên cong eo, hô hấp cũng dồn dập.
“Ha…” Diệp Hỏa ghé vào bên tai Sở Hạ Lâm cười nói: “Chi cần đụng vào nơi này em sẽ thở gấp không ngừng.”
Sở Hạ Lâm cắn răng, nhìn chằm chằm Diệp Hỏa.
Ngón cái cùng ngón trỏ của hắn kép lấy đầu v* Sở Hạ Lâm bóp nhẹ, chỉ một chốc sau đầu v* kia liền dựng đứng lên. Diệp Hỏa vén áo Sở Hạ Lâm lên, hà hơi vào đầu v* đứng thẳng kia, thân thể Sở Hạ Lâm run rẩy, đầu lưỡi nóng ướt của Diệp Hỏa liền dán lên, cuốn lấy đầu v* cứng rắn sung huyết kia nhẹ nhàng trêu chọc, Sở Hạ Lâm cảm thấy ngực phải mình cũng được Diệp Hỏa dịu dàng vuốt ve.
“Thật nóng…” Hô hấp của Diệp Hỏa cũng không ổn, hắn nói: “Vừa sờ em, thân thể em liền sẽ trở nên thật nóng.”
Hắn cười khổ nhìn Sở Hạ Lâm: “Đừng trừng anh, lúc trước không phải em chê anh ở trên giường ít lời sao? Gần đây nói càng ngày càng nhiều vẫn không hài lòng?” Hắn đưa tay duỗi xuống thân dưới của Sở Hạ Lâm, bàn tay cách quần trùm lên dương v*t của Sở Hạ Lâm nhẹ nhàng xoa bóp: “Hơn nữa, không phải em cũng rất thoải mái sao? Em xem… nơi này đều đã như vậy rồi.”
Sở Hạ Lâm nhắm mắt xoay đầu qua một bên, giác quan rồi lại càng thêm nhạy cảm.
Phía dưới bại lộ trong không khí lạnh lẽo trong chớp mắt liền được bao bọc bởi một nơi ấm áp, cậu mở to mắt nhìn Diệp Hỏa đang cúi người, tuy rằng từ góc độ của cậu chỉ có thể nhìn thấy phần lưng của người kia, nhưng xúc cảm này…
“Cho em thoải mái, được không.” Diệp Hỏa ngậm dương v*t của Sở Hạ Lâm một tay nắm thân dương v*t vuốt ve lên xuống, thẳng đến khi cảm thấy bàn tay Sở Hạ Lâm từ phía sau mềm mại đẩy lưng hắn Diệp Hỏa mới nhả cậu ra. Hắn lại vuốt ve trong chốc lát, liền thấy chân Sở Hạ Lâm duỗi căng, hai chân run rẩy, bắn ra.
Diệp Hỏa hôn hôn dọc theo bắp đùi của Sở Hạ Lâm, dấu vết ướt át trượt một đường đến đầu gối, bắp chân cùng mu bàn chân.
“Nơi đây cũng rất đẹp.” Diệp Hỏa: “Lần đầu tiên anh đã muốn nói, thân thể em rất đẹp.”
Sở Hạ Lâm khó khăn quay đầu qua chỗ khác, tim như đánh trống.
Hắn xoay người, gác một chân của Sở Hạ Lâm lên vai, ngón tay nhu hòa theo đáy chậu Sở Hạ Lâm trượt xuống dưới. Phía dưới của Sở Hạ Lâm là một mảnh hỗn loạn, d*m thủy cùng tinh dịch hòa với nhau. Ngón tay Diệp Hỏa thấm ướt tinh dịch của cậu vòng theo nếp uốn ở huyệt, bình thường vào lúc này Sở Hạ Lâm đều phối hợp mở chân, rầm rì bảo hắn mau vào.
Mà bây giờ, Diệp Hỏa thấy vẻ mặt quật cường của Sở Hạ Lâm, khẽ nói: “Thả lỏng một chút.” Hắn tốn nhiều thời gian hơn lúc thường mới giúp Sở Hạ Lâm mở rộng được, lại lần nữa hôn xuống môi Sở Hạ Lâm, người kia mím môi cắn chặt răng.
Diệp Hỏa hôn hôn khuôn mặt Sở Hạ Lâm: “Một lần cuối cùng, ôn nhu một chút a.”
Sở Hạ Lâm ngây ngẩn cả người, một giây sau phía dưới liền được ôn nhu xuyên qua.
Cậu hít sâu một hơi, mười ngón bấu chặt ga giường, lại bị Diệp Hỏa phủ lên.
Diệp Hỏa đem cánh tay Sở Hạ Lâm vòng qua vai mình: “Ôm chặt anh.”
Sở Hạ Lâm còn chưa kịp phản ứng liền bị Diệp Hỏa đâm đến không biết đông tây nam bắc. Người bên tai không ngừng lặp đi lặp lại “Một lần cuối cùng” “Ôm chặt anh”, Sở Hạ Lâm đột nhiên có chút hoảng hốt, không tự chủ hướng tới gần Diệp Hỏa.
Diệp Hỏa đột nhiên đẩy cậu xuống giường, tay đặt trên lồng ngực cậu, động tác cũng bắt đầu hung ác.
Sở Hạ Lâm miễn cưỡng điều chỉnh tiêu điểm, phát hiện ánh mắt Diệp Hỏa đang nhìn cậu, nét mặt chuyên chú hắn chưa bao giờ có, giống như đang cố gắng ghi nhớ cái gì.
“Em ngoan.” Diệp Hỏa dùng một tay bóp chặt đùi Sở Hạ Lâm, tay kia chống ở lồng ngực cậu vuốt ve, phía dưới dùng lực ra vào: “Khiến em thoải mái.”
Diệp Hỏa làm một lúc, kéo tay Sở Hạ Lâm bế cậu lên. Lưng Sở Hạ Lâm tựa ở đầu giường, bị Diệp Hỏa đâm đến đầu óc choáng váng dường như về tới trước khi xảy ra sự kiện kia, hai người ôm lấy nhau ở phòng ngủ của chung cư làm tình.
Diệp Hỏa dán chặt cậu, hơi thở hắn phun đến lồng ngực ướt mồ hôi của cậu, một mảnh nóng hổi. Sở Hạ Lâm vô lực nhìn về phía Diệp Hỏa, ánh mắt của người nọ vẫn khóa chặt lấy cậu như trước.
“Biểu tình coi như không tệ.” Diệp Hỏa khẽ chạm môi Sở Hạ Lâm: “Còn muốn… còn muốn nhiều hơn nữa… còn muốn nhìn thấy càng nhiều biểu tình của em hơn nữa…”
Thật sâu…
Máy bay lắc lư một cái, dương v*t Diệp Hỏa đâm sâu vào tràng đạo của Sở Hạ Lâm, sảng khoái đến mức Sở Hạ Lâm xoắn chặt huyệt sau.
Tay cậu miễn cưỡng nắm lấy cổ tay Diệp Hỏa đang chống bên đầu mình, lại bị Diệp Hỏa dùng sức nắm ngược lại, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Không được… khốn nạn..
“Muốn lên đỉnh?” Diệp Hỏa ôm sát eo Sở Hạ Lâm: “Em ngoan, lại theo anh một chốc.. chỉ một chốc…” Không được… muốn bắn… thật sự muốn bắn…
Sở Hạ Lâm ngửa đầu há miệng thở hổn hển, Diệp Hỏa ôm cậu, Sở Hạ Lâm không biết là bởi vì chính mình lúc này đã không có khí lực, thân thể cậu mềm nhũn, giống như sắp bị Diệp Hỏa ấn vào cơ thể hắn.
Diệp Hỏa… Diệp Hỏa…
Sở Hạ Lâm gọi tên Diệp Hỏa không ra tiếng, nghe thấy Diệp Hỏa nói “ngoan” tựa như ngày đầu đột nhiên có chút muốn khóc.
Lần đầu tiên cũng giống như thế này, cậu rốt cuộc dụ dỗ được Diệp Hỏa lên giường rồi lại chân tay luống cuống đối với dương v*t của Diệp Hỏa, mới nuốt vào một chút liền đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.
Diệp Hỏa thấy cậu đau không được không xong lại kiên trì muốn làm, không thể làm gì khác hơn là ôm cậu, để cậu nằm xuống giường: “Ngoan, anh tới.”
Trở về không được sao?
Cho dù mọi chuyện chấm dứt, bọn họ cũng không trở về được sao?
Sở Hạ Lâm dùng hết khí lực ôm chặt Diệp Hỏa, cho dù như thế nào… hiện tại…
Cậu há mồm cắn vai Diệp Hỏa.
“Tiểu lưu manh.” Diệp Hỏa vuốt ve tóc cậu cười mắng.
Sở Hạ Lâm bỗng chốc liền khóc ra.
“Thật đáng tiếc, không nghe thấy tiếng của em.” Diệp Hỏa nói: “Mỗi lần em gọi lão công của em, anh liền cứng đến không chịu nổi…”
Hắn vuốt ve lưng Sở Hạ Lâm từ trên xuống dưới: “Bắn cho em được không? Bắn vào bên trong em được không?” Điểm G của Sở Hạ Lâm bị cọ đến mẫn cảm không chịu nổi, Diệp Hỏa cảm thấy bên trong cậu càng lúc càng nóng lại co rút có quy luật, biết rõ cậu đã tới rồi.
“Nóng quá… bên trong em nóng quá… vừa nóng vừa chặt… muốn kẹp chết anh…” Chóp mũi hắn cọ cọ cổ Sở Hạ Lâm, tay xoa nhẹ phía dưới của Sở Hạ Lâm, nói: “Cùng nhau…” Diệp Hỏa lại đâm mấy chục cái, rên khẽ một tiếng, đều bắn vào sâu bên trong Sở Hạ Lâm.
Hắn hôn hôn trán Sở Hạ Lâm, lúc tách ra thấy giữa bụng hai người bị Sở Hạ Lâm bắn đến rối tinh.
“Không thoải mái còn bắn nhiều như vậy, quả nhiên là kẻ lừa đảo.” Diệp Hỏa nói.
Sở Hạ Lâm hoảng hốt được Diệp Hỏa lau sạch, lại được Diệp Hỏa đút chút nước, trước khi thiếp đi hoảng hốt cảm thấy Diệp Hỏa gỡ ra băng gạt trên cổ cậu.
Trong lúc mông lung, cậu nghe thấy Diệp Hỏa kiểm tra cổ cậu một hồi rồi nói: “Ha, nhanh như vậy liền tốt lên nhiều rồi.”
Diệp Hỏa cầm băng gạt mới đã bị nhuộm thành bề ngoài thấm đầy máu, lại quấn lên cổ Sở Hạ Lâm, lúc này mới sửa sang quần áo ra ngoài.
Trái tim Sở Hạ Lâm đột nhiên rơi xuống, cậu dốc sức liều mạng giãy giụa muốn gọi tên đối phương nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Không phải trả thù, cũng không phải sợ chính mình để lộ bí mật hoặc là làm gì đó với hắn!
Là cố ý! Diệp Hỏa làm tất cả cái này đều là cố ý…