Lúc ăn sáng hắn bảo Sở Hạ Lâm rót cà phê cho hắn, tuy rằng chỉ có mấy chữ, giọng điệu lại mang theo vẻ suy nhược. Ngay cả khi ăn sáng xong Diệp Hỏa cũng hiếm khi không lập tức chạy đến phòng thí nghiệm, mà là vùi ở trên ghế sô pha.
Sở Hạ Lâm bị bộ dạng này của Diệp Hỏa khiến cho hoảng sợ, cậu đi qua vỗ vỗ vai Diệp Hỏa, Diệp Hỏa quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt mệt mỏi.
“Làm sao vậy?” Sở Hạ Lâm hỏi, cậu lại sờ lên trán Diệp Hỏa, nhiệt độ bình thường.
Diệp Hỏa đặt ly cà phê xuống ôm lấy eo Sở Hạ Lâm. Hắn vùi mặt vào bụng cậu, hít một hơi thật sâu, lầm bầm câu gì đó.
Sở Hạ Lâm không nghe rõ, Diệp Hỏa hiếm khi chủ động ôm cậu, cả người Sở Hạ Lâm đều bao phủ một tầng bong bóng màu hồng. Ổn định tâm thần, Sở Hạ Lâm hỏi: “Anh nói gì?”
Diệp Hỏa ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt áp suất thấp, qua hồi lâu hắn nói: “Hết thuốc hút rồi…”
Sở Hạ Lâm đem ôn nhu đầy đến sắp tràn ra ngoài nuốt trở vào.
Mấy ngày này Diệp Hỏa vì chuyện có thể mau chóng gỡ bỏ vòng đeo trên cổ Diệp Diễm mà cố gắng, mỗi ngày đều làm ổ trong phòng thí nghiệm, tốc độ tiêu thụ thuốc lá càng ngày càng cao, ngày hôm qua thậm chí vơ vét đống thuốc quý của Chu Tụng không biết trước đó đã tìm được từ chỗ nào. Chọc cho Chu Tụng dậm chân ồn ào: “Tài nguyên tách ra a! Lúc trước không phải anh còn nói phải tách tài nguyên sao?!” Sở Hạ Lâm biết rõ áp lực của Diệp Hỏa không nhỏ, thấy hắn hút thuốc càng ngày càng nhiều cũng không biết nói gì với hắn, nhưng thân thể Diệp Hỏa vốn không tốt, Sở Hạ Lâm vẫn có chút lo lắng.
“Chu Tụng đâu?” Diệp Hỏa hỏi.
Sở Hạ Lâm: “Cùng Cam Qua tìm tiếp tế rồi, bốn giờ chiều mới về.”
Diệp Hỏa: “Tây An Nam Ninh đâu?”
Sở Hạ Lâm: “Chắc là giết xác sống.”
Diệp Hỏa lại chôn mặt xuống dưới, giọng điệu rầu rĩ: “Không có thuốc hút không muốn làm gì hết…”
Vậy thì cái gì cũng đừng làm, chỗ nào cũng đừng đi. Sở Hạ Lâm tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng vẫn hỏi thử: “Nếu không em ra ngoài lấy thuốc về cho anh?”
Diệp Hỏa giữ nguyên tư thế gật đầu.
Lửa giận của Sở Hạ Lâm suýt nữa trào lên. Nhưng eo cậu bị Diệp Hỏa ôm chặt, thực sự không nói ra được một chữ “không”.
“Được rồi.” Cậu nói xong đi về phía tủ đựng trang phục phòng hộ, sau đó nói:”Vậy anh ở nhà nghỉ ngơi thật tốt——”
Diệp Hỏa theo lệ cũ nhấc mặt nạ của cậu lên ịn một nụ hôn vào môi cậu.
“Anh anh anh… anh đừng có mà hối lộ.” Sở Hạ Lâm nói xong đội mặt nạ vào liền ra cửa.
“Trên đường cẩn thận.” Diệp Hỏa ở sau cậu nói, thấy cậu biến mất ở cuối hành lang mới đóng cửa lại.
Hắn đi đến cửa sổ đợi trong chốc lát, thấy Sở Hạ Lâm ra khỏi cửa, lúc này mới cất bước vào phòng quan sát.
Hắn bật máy tính lên chờ Diệp Diễm. Tuy rằng Diệp Diễm hiện tại còn đang bị nghe lén, nhưng Diệp Hỏa hiện tại đã có thể tránh theo dõi dùng tin nhắn trao đổi tin tức với Diệp Diễm, so với phát mật mã lại tiết kiệm không ít công sức. Điểm ấy vẫn là phải cảm ơn tri thức phong phú và kỹ năng thực hành của Diệp học bá cùng với cô nương nào đó trong Hải Yêu dùng đồ điện nào hỏng đồ điện nấy, Diệp Diễm cùng Diệp Hỏa mới chui vào chỗ trống.
Diệp Diễm: Sở đại hiệp ra ngoài?
Diệp Hỏa: ra ngoài.
Diệp Diễm: Vậy là tốt rồi.
Diệp Hỏa: Hai ngày này cháu đã chuẩn bị đồ, thuận lợi, tuần sau chúng cháu xuất phát.
Diệp Diễm: Tuần sau? Nhanh như vậy?
Diệp Hỏa: Cháu đánh giá dung lượng vòng đeo cổ của chú, không có gì bất ngờ, lượng thuốc bên trong chống đỡ không đến một tháng. Tuy rằng cháu có thể gỡ bỏ hệ thống định vị, nhưng mà “thuốc giải”… tạm thời xưng là thuốc giải, bởi vì thiếu thành phần X mà không thể chế ra. Chú cũng biết, cái gọi là “thuốc giải”, nói trắng ra chính là thứ thay thế của thuốc bên trong vòng cổ của chú, nhưng tương đối mà nói, thành phần có hại rồi lại rất ít, giảm triệu chứng nghiện cũng sẽ không rõ. Dùng nó thay thế mà nói, chú chậm rãi liền có thể thoát khỏi thuốc gây nghiện.
Loại người tâm tư kỹ lưỡng như Diệp Cảnh Ưng, sẽ không để lại thành phần X trên đất liền, cháu lại để cho Chu Tụng tìm vài ngày, tất cả phòng thí nghiệm lớn nhỏ cũng tìm không ra. Có lẽ ông ta đã đem thành phần X xuống ‘Thuyền cứu nạn”, nếu muốn tạo ra thuốc giải mà nói, nhất định phải đi “Thuyền cứu nạn” tìm ông ta. Theo lời chú nói thông đạo nối giữa đất liền đến “Thuyền cứu nạn” là ở Hawai, chúng cháu liền bay đến Hawai, lại từ đó đi xuống. Chuyện sân bay cùng máy bay cháu đã cho Chu Tụng đi xem rồi, mặc dù có chút phiền toái nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng. Chỉ là dọc đường đi khó mà nói trước, cho nên vẫn là càng nhanh càng tốt.
Diệp Diễm: Cậu hiện tại còn có thể lái máy bay rồi hả?
Diệp Hỏa: Không phải cháu lái, là bản thân Cam Qua vốn cũng xuất ngũ từ không quân, hiện tại chỉ có thể để cho chú ấy miễn cưỡng lái thử.
Diệp Diễm: Cam Qua nhưng là người của “Thuyền cứu nạn”.
Diệp Hỏa: Cam tổ sẽ không làm gì, chú ấy không nỡ bỏ Chu Tụng. Chỉ cần Chu Tụng có trên máy bay, cho dù chú ấy không quan tâm tính mạng của mình cũng sẽ không khiến cho Chu Tụng chôn cùng.
Diệp Diễm: Chuyện đó như thế nào?
Diệp Hỏa: Chú ấy biết rõ Chu Tụng là người của “Hải yêu” sẽ phá hư kế hoạch của chú ấy, ngoại trừ nhắc nhở cháu phải cẩn thận Chu Tụng, khiến cháu nghi hoặc, nhưng vẫn không động đến anh ta.
Không chỉ như thế, lúc ở cảnh cục chú ấy liền có vô số cơ hội giết Chu Tụng, cũng chậm trễ không ra tay. Chu Tụng với chú ấy mà nói giống như con trai ruột, giờ phút này càng chắc chắn chú ấy sẽ không lôi Chu Tụng xuống nước.
Diệp Diễm: Nói như vậy, Chu Tụng cùng Cam Qua đều đi cùng chúng ta. Còn có ai?
Diệp Hỏa: Tất cả mọi người. Mấy ngày trước cháu đã thương lượng với bọn họ rồi, bọn họ nguyện ý cùng chúng ta đi đến Thái Bình Dương. Có thể sẽ có thêm nhiều người nữa, nhưng cháu cần xác nhận lại một chuyện.
Về Sở Hạ Lâm… chú không cần lo lắng, em ấy giữ lại cháu vẫn còn hữu dụng, tạm thời sẽ không làm gì cháu, cháu cũng đang đề phòng em ấy. Em ấy cũng sẽ không làm gì người khác. Uy hiếp ai thì không biết? Mọi người chết cháu liền chết. Thứ trên người cháu, còn sống mới còn tác dụng, em ấy sẽ không để cháu chết.
Diệp Diễm: Nhìn không ra a, Tiểu Diệp Tử cậu còn rất trọng tình nghĩa.
Diệp Hỏa: Cháu giữ lại mấy người cũng có chỗ tốt, cũng không nỡ bỏ mấy người chết.
Diệp Diễm nhìn tin nhắn Diệp Hỏa đánh qua, ở đầu bên kia cười ra tiếng.
Diệp Diễm: Tiểu Diệp Tử, cậu có từng nghĩ tới, có lẽ Ngụy Trừng ở bên kia sống rất tốt căn bản không cần chúng ta cứu? Có lẽ “Kề hoạch Thuyền cứu nạn” mới là lựa chọn tốt nhất để lợi dụng tài nguyên cùng kéo dài nhân loại? Mới là có lợi nhất cho trái đất?
Diệp Hỏa: Vấn đề này không phải chúng ta đã từng thảo luận khi sáng lập ra Poseidon rồi hay sao?
Đúng sai phải trái vốn cũng không phải là chúng ta có thể đo đạc.
Hiện tại “Thuyền cứu nạn” đã đi vào quỹ đạo, chuyện chúng ta có thể làm cũng chỉ có hạn. Nhưng cho dù thế nào, giúp chú cùng Ngụy Trừng thoát khỏi trạng thái nghiện ngập mới là việc cần giải quyết. Chuyện sau đó cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước rồi.
Diệp Diễm: Cậu đã quyết định tốt rồi? Tuy rằng Diệp Cảnh Ưng ngoài miệng nói để cho chú dẫn cậu đi tìm ông ta, vậy cũng sẽ không dễ dàng thả chú đi mới đúng, ông ta vẫn là hy vọng chú ở trên đất liền làm việc cho ông ta.
Dù sao ông ta tốn một đống công sức mới đoạt lại “Hải yêu” từ tay Sở Hạ Lâm, lại cho chú giả bộ thành Scylla lâu như vậy để hấp dẫn người còn sống tới đây, khẳng định có âm mưu khác, không có khả năng nói buông tha liền buông tha,
Sự xuất hiện của cậu sẽ phá hư kế hoạch của ông ta, huống hồ ông ta đối với cậu cũng không có lòng tốt gì, nếu cậu thật sự đi tìm ông ta, sợ là cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Diệp Hỏa: Cháu đã quyết định rồi. Sẽ nghĩ biện pháp đưa chú ra, chú chỉ cần phối hợp với cháu là được rồi.
Hai người lại nói đến an bài kế tiếp, sau đó Diệp Hỏa liền cắt đứt truyền tin.
Hắn đứng dậy, hoạt động vai cùng cổ, thở dài một hơi.
Trong đống camera gắn đầu phía sau hắn có một cái đang lóe lóe, đèn đỏ đại biểu cho camera đang bật liền tắt.
Sở Hạ Lâm đứng ở một lối rẽ giữa hai khu nhà, nhìn màn hình di động trong tay nổi lên hàng chữ.
【 Cháu đang đề phòng em ấy 】
Diệp Hỏa đã biết…
Ngay cả hôm nay cũng là cố ý đẩy mình ra.
Tay Sở Hạ Lâm run run, nắm thật chặt điện thoại, gần như muốn bóp nát điện thoại.
Trên lầu, Diệp Hỏa dọn ghế, xoay người nhìn đống camera quan sát không lâu trước đó đột nhiên bị đặt trong hộc tủ bên kia.
Hiện tại em đã biết anh biết chuyện của em, em sẽ làm thế nào? Sở Hạ Lâm.
Bảo bối.
Diệp Diễm vừa đóng lại laptop bên ngoài liền có người gõ cửa, anh giấu kỹ laptop mới hô lên: “Đi vào.”
Người đến là một trong năm người thường xuyên ở bên cạnh anh, gã ta đưa ra một xấp văn kiện cho Diệp Diễm, nói: “Đây là số liệu của tháng này, Lão đại anh nhìn một chút.”
Diệp Diễm nhìn gã, lòng tự nhủ anh còn gọi tôi là Lão đại? Tôi gọi anh Lão đại còn không kém. Thoạt nhìn căn cứ này muốn gì đều phải đến hỏi anh, trên thực tế những người này là đang giám sát anh.
Từ khi mới bắt đầu năm người này đã giám sát Diệp Diễm, nhìn hơn nửa năm, bọn họ không mệt, thẩm mỹ của Diệp Diễm cũng muốn mệt rồi. Năm người này phong cách ăn mặc giống nhau, gương mặt cũng không khác gì lắm, Diệp Diễm hơi có chứng mù mặt, mới đầu bỏ ra hai ba tháng mới nhận rõ ai là ai. Nếu không phải hơn nửa năm trước năm người này cùng nhau xuất hiện, Diệp Diễm có lẽ ngay bên cạnh có mấy người cũng không đếm được.
Chính như Diệp Diễm lúc trước vì che giấu Diệp Cảnh Ưng nghe lén mà nói những lời kia với Diệp Hỏa và Sở Hạ Lâm, nửa năm trước Diệp Hỏa cùng Sở Hạ Lâm vừa đi liền có người tìm tới cửa. Chỉ là tới tìm anh cũng không phải người của “Hải yêu”, mà là năm người này.
Diệp Diễm không yếu ớt giống như Diệp Hỏa, nhưng cũng không có công phu như Sở Hạ Lâm, đối phó với năm người đột nhiên xuất hiện này dĩ nhiên là không địch lại được, anh thậm chí không hề giãy giụa, thành thành thật thật đưa tay chịu trói.
Năm người dọn dẹp xong dấu vết đánh nhau, lại quét sạch sẽ mấy nghiên cứu sinh hóa của Diệp Hỏa, liền trói Diệp Diễm xuống lầu, áp giải anh lên một chiếc xe.
Đầu Diệp Diễm bị trùm bao bố, năm người này trầm mặc không nói, Diệp Diễm không nhìn thấy gì, cũng không biết năm người bọn họ đưa anh tới nơi nào. Không biết qua bao lâu, xe rốt cuộc ngừng lại, Diệp Diễm bị bọn họ nhốt trong một căn phòng, cách hồi lâu mới có người tới.
Diệp Diễm nghe tiếng bước chân thầm xác định năm người kia đã trở lại, nhưng kỳ quái chính là bọn họ cũng không làm gì, như là đang chờ đợi gì đó, Diệp Diễm liền duy trì tư thế ban đầu, dựa vào tường chờ. Quả nhiên, không lâu sau Diệp Diễm liền nghe thấy tiếng bước chân của một người khác.
“Các cậu bắt được cậu ta ở chỗ nào?” Người tới hỏi.
Diệp Diễm sững sờ, giọng nói này… là Diệp Cảnh Ưng?
“Nhà cậu ta.” Người cầm đầu trong năm người kia đáp.
Đầu óc Diệp Diễm chợt chuyển, thầm nghĩ người bọn họ muốn bắt có lẽ là Diệp Hỏa, nhưng bởi vì tướng mạo anh cùng Diệp Hỏa có vài phần tương tự nên bị coi là Diệp Hỏa bắt về. Nhưng Diệp Cảnh Ưng bắt Diệp Hỏa làm gì?
“Đồ đâu?” Diệp Cảnh Ưng lại hỏi.
“Chúng tôi không biết cái nào có quan hệ với vắc xin, liền mang về hết.” Người kia nói.
Trách không được bọn bọn họ mang hết về những thứ có liên quan đến nghiên cứu sinh học.
Diệp Diễm đang nghĩ, bao bố trên đầu liền được mở ra, Diệp Cảnh Ưng nhìn thấy người trong bao bố là Diệp Diễm thì trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Diệp Diễm?”
Diệp Diễm nhìn Diệp Cảnh Ưng, không nói gì.
Từ khi chuyện Diệp Cảnh Ưng bị lộ ở Diệp gia, Diệp Cảnh Ưng liền biến mất, Diệp Diễm cũng đã mấy chục năm không gặp Diệp Cảnh Ưng rồi. Đối với người anh trai này, ấn tượng của Diệp Diễm cũng không sâu, chỉ nhớ mang máng nỗ lực vượt quá người thường cùng cố chấp đáng sợ của người này đối với tất cả mọi chuyện.
Năm người thấy bắt lộn người hai mặt nhìn nhau, Diệp Diễm rõ ràng thấy được hoảng sợ trong mắt người của năm người cao to đó. Năm người này vội vàng xin lỗi Diệp Cảnh Ưng, Diệp Cảnh Ưng lại đột nhiên nở nụ cười: “Vậy cũng tốt.” Ông ta nói.
Bên cạnh cậu không có ai, tôi ngược lại muốn nhìn xem cậu can thiệp vào chuyện của tôi như thế nào?
Vì cái gì cậu có thể sống? Rõ ràng cái gì cũng không bằng Diệp Viêm, tại sao cậu lại sống? Còn nhiều lần ngăn cản tôi, ngăn cản tôi vì Diệp Viêm tạo ra một thế giới hoàn mỹ!
“Anh tìm Diệp Hỏa làm gì?” Diệp Diễm hỏi, đột nhiên nhớ tới mật báo không giải thích được của Ngụy Trừng, kinh sợ hỏi: “Chuyện Ngụy Trừng có phải cũng có quan hệ với anh hay không?”
Lúc này bức tường bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng động, như là có người nào đó đang đập mạnh vào tường.
Diệp Diễm quay đầu nhìn về phía bức tường kia, lại bị Diệp Cảnh Ưng nắm cằm kéo về: “Chuyện gì của Ngụy Trừng? Nếu như cậu nói là mật báo, muốn lên ‘Thuyền cứu nạn’ tự bảo vệ mình chẳng lẽ là sai sao?”
Bức tường càng bị đập dữ dội.
Diệp Cảnh Ưng nghe đến phiền lòng, ông ta nói: “Mang cậu ta đi, còn có đám người luyện võ dưới lầu kia, đều mang đi.” Ông phất phất tay, Diệp Diễm liền bị năm người dẫn ra khỏi phòng. Từ đó, anh đã có hơn nửa năm không gặp Diệp Hỏa cùng Ngụy Trừng.
Sau đó, Diệp Diễm liền bị giam ở trong tòa nhà này, Diệp Cảnh Ưng lặp lại chiêu cũ, dùng thuốc khống chế Diệp Diễm lại khiến anh làm việc cho mình.
Mà đám người ‘luyện võ’ trong miệng Diệp Cảnh Ưng kia, dĩ nhiên là người của Sở gia.
Diệp Cảnh Ưng hận nhất những người vô năng trên thế giới này.
Người của “Thuyền cứu nạn” bởi vì cần chuyên gia về công nghệ gen mà lần nữa tìm đến Diệp Cảnh Ưng, Diệp Cảnh Ưng cảm thấy đây là trời cao đang dẫn đường cho ông.
Dẫn đường ông tạo ra một thế giới mới, vì ông, vì Diệp Viêm, sáng tạo ra một thế giới chỉ có người mạnh mới có thể sống.
Tạm thời mượn lực “Thuyền cứu nạn” sàng lọc những người ngay cả chút địa vị cũng không có, sau đó… liền đến phiên ông đưa những người không hiểu được quý trọng tới nơi mà bọn họ nên đến.
Mà điều kiện tiên quyết của tất cả thứ này là “Thuyền cứu nạn” có thể thuận lợi thực hiện, nhưng “Hải yêu” của Sở Hạ Lâm cùng Poseidon của Diệp Hỏa rồi lại ngăn cản ông.
Tuy nói “Hải yêu” lấy người của Sở gia làm cơ sở, phần lớn rồi lại có đủ hạng người, tốt xấu lẫn lộn, dễ dàng đâm thủng từ bên trong.
Diệp Cảnh Ưng không ngừng xếp người của mình vào “Hải yêu”, trong “Hải yêu” dần tạo thành hai phe, ngoại trừ Scylla do Sở Hạ Lâm cầm đầu, người của Diệp Cảnh Ưng cũng chính là Siren trong miệng Chu Tụng.
Tuy rằng Diệp Cảnh Ưng thành công tan rã một bộ phận thế lực của “Hải yêu”, nhưng quân Sở gia với tư cách trụ cột vững vàng rồi lại không nhúc nhích chút nào.
Sở Hạ Lâm bị thương rời khỏi võ quán tạo thành cơ hội cho Diệp Cảnh Ưng, ông thừa cơ thu thập một bộ phận người của “Hải yêu” vào tay mình, điều khiển Diệp Diễm bị thuốc khống chế ra mặt thay ông. Nhưng ông dù sao vẫn phải rời khỏi đất liền, thủ đoạn tốt nhất để khống chế những người này từ xa đó là dùng thuốc.
Mà Diệp Hỏa…
Diệp Hỏa với ông, vốn chỉ là vật thí nghiệm thay thế mà thôi.
Nhỏ yếu như vậy, yếu ớt, không chịu nổi một kích.
Mỗi lần ông nhìn thấy Diệp Hỏa đều cảm thấy căm hận, vì cái gì cố tình là nó còn sống? Rõ ràng gầy yếu như vậy, một đầu ngón tay có thể đẩy ngã, nhưng mỗi lần đều là thất tha thất thểu không chịu thua đứng lên. Trong quá trình cải tạo, một lần lại một lần, rõ ràng hô hấp đều ngừng, tim cũng ngừng đập, lại vẫn cắn răng giãy giụa tỉnh lại?
Ai cho thứ yếu ớt này có dũng khí sống tiếp?
Vì cái gì cố tình là Diệp Hỏa, không phải tiểu Viêm?
Mà bây giờ người ông ban cho sinh mạng vậy mà còn muốn chống đối ông?
Ông ngược lại muốn nhìn xem, Diệp Hỏa rốt cuộc còn có thể đứng lên được mấy lần.