Ngụy Trừng khoác một áo choàng dài đi trong hành lang, đi ngang qua từng gian phòng hai bên hành lang, trước mỗi phòng đều đứng một bảo vệ, nhìn thấy Ngụy Trừng liền lần lượt cúi chào.
Ngụy Trừng nhìn không chớp mắt, thiết bị liên lạc trước ngực vang không ngừng nghỉ, cậu nghe đến không kiên nhẫn, rốt cuộc nhấn nút trả lời: “Không phải vừa rồi đã thông báo đến hội trường sao, như thế nào lại hỏi nữa —— “
Bên tai truyền tới giọng nói của thiếu niên: “Thầy…”
Ngụy Trừng không nghĩ tới là cậu, nhìn đồng hồ, quả thật cũng đến giờ rồi, mới vừa rồi trò chuyện chốc lát với Diệp Diễm nhưng thật ra quên mất cậu ấy.
“Em dậy rồi?” Ngụy Trừng hỏi.
“Ừm…” Giọng nói của Thiếu niên vừa tỉnh ngủ mềm mềm mại mại: “Thầy khi nào thầy tới đây a…”
“Họp một chút, sau đó anh liền qua.”
“Nhưng mà thầy —— “
Ngụy Trừng không đợi cậu nói xong liền ngắt máy liên lạc. Cậu duy trì tốc độ vốn có bước lên phía trước, trong lòng thầm đếm dãy số của từng phòng: 70, 71, 72… 75.
Cậu từ xa nhìn bảo vệ đứng trước gian phòng 75, bảo vệ phòng 75 nhìn thấy Ngụy Trừng…
Chát——
Ngụy Trừng tiến lên cho cậu ta một cái tát.
“Mẹ nó cậu không biết cúi chào sao?!”
Bảo vệ kia bị đánh mặt nghiêng qua một bên lại nhanh chóng quay đầu về, hô: “Vâng, trưởng quan!”
“Vâng cái đệch!” Ngụy Trừng lại cho cậu ta một cái tát, cậu nhìn lướt qua bốn phía quát ầm lên: “Các người mẹ nó nhìn gì vậy! Cũng muốn ăn tát hay sao?!”
Một tiếng rống này của cậu khiến những cảnh vệ vốn đang cố tình nhìn về hướng bên kia đều bị dọa sợ tới mức cứng đờ không dám động.
“Trở về mẹ nó luyện tám trăm lượt cho tôi, có nghe thấy không?!” Ngụy Trừng lại tát cậu ta một cái.
“Vâng! Trưởng quan!”
“Hừ.” Bàn tay mang theo găng trắng của Ngụy Trừng xẹt qua gò má của cảnh vệ kia, hỏi: “Đau không?”
“Không đau! Trưởng quan!”
“Nhớ kỹ chưa?” Bàn tay của Ngụy Trừng trượt xuống chỗ cổ áo của cảnh vệ kia, sửa lại cổ áo cho cậu ta, một chìa khóa gắn chip liền theo tay của Ngụy Trừng trượt vào túi áo trước ngực của cảnh vệ kia.
“Nhớ kỹ! Trưởng quan!” Cảnh vệ kia hô to.
Ngụy Trừng lại vỗ vỗ mặt cậu ta, nháy mắt ra hiệu với cậu ta, cảnh vệ kia liền hiểu ý.
“Quan sát cẩn thận một chút*!” Ngụy Trừng để lại một câu, sửa sang lại áo choàng của mình, tiếp tục đi về phía trước.
(*Nguyên văn 罩子都放亮点 tráo tử phóng lượng điểm: nhìn địa điểm cùng lập trường mà biểu hiện thái độ thích hợp. Tráo tử = ánh mắt, ý bảo ánh mắt phải sáng lên, k nên k biết tự lượng sức mình, để tránh hại chính mình. Này là thuật ngữ trong xã hội đen. Ý uy hiếp, cẩn thận một chút.)
Chờ đến khi Ngụy Trừng đến nơi hội trường đã gần đầy người, trưởng quan của các khu đều có mặt.
Ngụy Trừng tìm một chỗ cách cửa gần nhất ngồi xuống, gật đầu chào hỏi người chung quanh.
“A, phó cục Ngụy đã tới rồi.” Người ngồi bên cạnh Ngụy Trừng chào hỏi cậu.
Ngụy Trừng cười lễ phép, cậu chỉ vào đám người đang tranh cãi ầm ĩ trước hội trường, hỏi: “Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.”
“Ài, đã ầm ĩ nửa buổi.” Người nọ dùng tay chống cằm nói: “Đây không phải là… lại có người mất tích.”
“Ai mất tích?” Ngụy Trừng hỏi.
“Cục trưởng Cục tiếp nhận ý kiến công chúng*, cả nhà mười hai khẩu đều không còn một ai.”
(*Nguyên văn 舆情局 dư tình cục.)
“Mười hau khẩu… nhà ông ta như thế nào nhiều người như vậy…” Ngụy Trừng líu lưỡi.
“Có quan hệ họ hàng đều mang lên hết chứ sao.” Người nọ chỉ về phía một người vóc dáng cao to trong nhóm người phía trước: “Bộ trưởng Bộ tuyên truyền đang làm ầm ĩ bên ấy.”
“Ài, đây là quan tâm cấp dưới a.” Ngụy Trừng nói.
“Nào có, đó là em vợ gã ta.”
“Ồ…” Ngụy Trừng gật gật đầu. Lúc này phía trước có người cầm mic bắt đầu lên tiếng, người trong hội trường cũng an tĩnh lại.
Họp trọn vẹn ba tiếng, lại chỉ nói đến hai việc.
Một là nội dung cuộc họp của Lãnh đạo các nước về việc trở về mặt đất lúc trước, Trung Quốc lại lần nữa tổn thất nặng nề trong việc phân chia khu vực, còn một cái khác chính là chuyện mỗi ngày đều có người mất tích.
Ngụy Trừng ngồi phía sau làm bộ ghi chép, chuyện gì cậu cũng không lo lắng, chuyện gì cậu cũng không quan tâm.
Cậu nhìn về phía người trung niên đứng trong góc của hội trường phía trước. Người trung niên kia vẫn luôn nghiêm mặt, râu đen rũ xuống tới ngực, tuy nói mặc đồng phục nhưng vẫn không che dấu được một thân tiên phong đạo cốt của ông.
Chỉ cần có ông ta ở đây, không ai làm hại được những người ngồi phía trước dù chỉ một chút. Nếu như người của lão gia tử này đều lên thuyền, đám nhãi con ăn cơm trắng như nhóm người cảnh vệ của Ngụy Trừng đây chỉ có nước cuốn gói về nhà lang thang tìm não ăn.
Lên thuyền rồi lại là người của mình, thép tốt phải dùng trên lưỡi dao* a…
(* 好钢用在刀刃上 sử dụng nguồn lực tốt nhất ở những lĩnh vực quan trọng nhất.)
Ngụy Trừng xoay bút nhìn người đang phát biểu, lòng thầm nghĩ đồ đệ bên cạnh lão gia tử nhưng vẫn còn cố thủ trên mặt đất a, chỉ chờ ông ra lệnh một tiếng bảo vệ đất nước bảo vệ gia đình của mình. Ông hiện tại nói về Trung Quốc nói đến giống như bị người khi dễ không có đường sống, ở trước người mình còn giả trang yếu thế là vì cớ gì? Ông ném mặt mũi của lão gia tử ở đâu a.
Lão gia tử rồi lại không gấp, lưng ưỡn đến thẳng tắp, tựa như thời điểm tiếp nhận nhiệm vụ vào ba mươi năm trước.
Tuy nói mấy năm gần đây “Thuyền cứu nạn” mới đột nhiên được đăng lên nhật trình*, nhưng cũng không phải kế hoạch cận kề. Trên thực tế, ba mươi mấy năm trước “Thuyền cứu nạn” cũng đã lấy tư cách kế hoạch tuyển chọn được liệt vào trong phạm vi cân nhắc rồi. Ngụy Trừng cũng là về sau mới được cho biết những thứ này.
(*提上日程đặt lên vị trí tương đối coi trọng, chuẩn bị đưa ra xử lý giải quyết.)
“Thuyền cứu nạn” ngoài mặt là bất lực về thiếu hụt tài nguyên và khủng hoảng nhân khẩu, trên thực tế sau lưng lại cất giấu tranh giành lợi ích của các quốc gia. Hơn hai trăm quốc gia cùng thuộc địa này, mỗi quốc gia có bao nhiêu người lên thuyền, là theo tỉ lệ hay là dựa vào tài nguyên? Sau khi lên thuyền thì có bao nhiêu quyền hạn, là theo đầu người hay theo địa vị? Sau khi trở lại mặt đất thì thế giới này lại phân chia như thế nào, là phân chia lần nữa hay tất cả lại quay về quê cha đất tổ*?
(*Nguyên văn 各回各家各找各妈 các hồi các gia các hoa các mụ: về nhà tìm mẹ, ai về nhà nấy.)
Lãnh thổ, tài nguyên, nhân tài… tách ra bất kỳ một hạng mục nào mà nói cũng không biết phải tốn công phí sức bao nhiêu.
Loại chuyện sắp xếp lại trật tự thế giới, các quốc gia đương nhiên đã có chuẩn bị trước.
Âm mưu quỷ kế tranh ngoài sáng cướp trong tối, qua nhiều lần hội nghị, tình thế trước mắt của “Kế hoạch Thuyền cứu nạn” không hề có lợi cho Trung Quốc. Đợi ngày nào đó bọn họ từ biển trở về, vất vả cực khổ mấy chục năm trước kia, một đêm liền thật sự trở lại trước giải phóng.
Cứ nén giận mặc kệ người xâu xé như vậy?
Loại chuyện này sẽ không phát sinh lần thứ hai.
Trung Quốc lấy lui làm tiến, mặt ngoài phối hợp từng bước đẩy mạnh “Kế hoạch Thuyền cứu nạn”, nhưng sau lưng rồi lại vì chính mình để lại một đường lui. Một mặt mở rộng dự trữ quân sự cho bản thân, một mặt bắt tay vào nghiên cứu vũ khí sinh học chuyển đổi xác sống.
Sau khi lên bờ, đều tránh không được lại là một trận chiến ác liệt. Cho dù là người hay là xác sống.
Chỉ dựa vào người trên “Thuyền cứu nạn” sao? Đương nhiên không có khả năng, không nói chất lượng không đều, số lượng người trên “Thuyền cứu nạn” đều khống chế một cách nghiêm ngặt, có bao nhiêu người dù là ai cũng phải công khai, cho dù vụng trộm giấu giếm, tài nguyên cũng không đủ.
Nói là tập trung đến tất cả tinh anh của mọi lĩnh vực, trên thực tế nước khác hận ngươi không mang thêm nhiều giá áo túi cơm* thêm một chút.
(*Nguyên văn 酒囊饭袋 tửu nang phạn đại: người vô tích sự.)
Nếu như nhân số dưới đáy biển có giới hạn, vậy trên đất liền thì sao?
Nếu như để lại một nhóm người trên đất liền, chờ đến khi bọn hắn lên bờ nội ứng ngoại nhập…
Ngoại trừ tinh anh của cảnh đội cùng quân đội trong biên chế, lực lượng vũ trang nhàn rỗi của dân gian cũng được triệu tập. Lão gia tử của Sở gia Sở Lăng Hằng, cũng chính là người đàn ông trung niên đang đứng trong góc tại hội trường, lại dẫn theo một đội ngũ. Đội ngũ này phần lớn được hợp thành từ các môn sinh của Sở gia, số lượng tuy rằng không nhiều lắm nhưng đều là một người cưỡi ngựa* lấy một địch một trăm. Những người này, cũng là tiền thân của “Hải yêu” mà Sở Hạ Lâm sáng lập ra.
(*Nguyên văn 一骑当千 nhất kỵ đương thiên: dùng lực một người đấu với nghìn người; chỉ 1 người có năng lực rất mạnh.)
Sở Lăng Hằng lên thuyền với tư cách vệ sĩ cá nhân của các cấp lãnh đạo, quân đội của Sở gia hiện nay liền do Sở Hạ Lâm quản lý. Người trên danh sách vốn là người trẻ tuổi Sở Hạ Lâm, nhưng Sở Hạ Lâm rồi lại cố ý ở lại đất liền, cuối cùng vẫn là Sở Lăng Hằng lên “Thuyền cứu nạn”.
Nguyên nhân khiến Sở Hạ Lâm khăng khăng ở lại đất liền tất nhiên là vì Diệp Hỏa. Mà nguyên nhân khiến cho Sở Lăng Hằng có thể đồng ý Sở Hạ Lâm ở lại đất liền, cũng là vì Diệp Hỏa.
Quân Sở gia, đặc biệt là nhiệm vụ hàng đầu của Sở Hạ Lâm ngoại trừ thủ trên đất liền, kỳ thật là phải bảo vệ Diệp Hỏa.
Cùng với nói là bảo vệ, không bằng nói là trông coi càng muốn thích hợp hơn.
Diệp Hỏa thế nhưng là, vũ khí hoàn mỹ nhất.
Này không thể không nói đến một đường lui khác mà Trung Quốc lưu lại, cùng với cha của Diệp Hỏa, Diệp Cảnh Ưng.
Diệp Cảnh Ưng là chuyện gia trong lĩnh vực công nghệ gen, hơn ba mươi năm trước cùng cha của Ngụy Trừng làm chung một phòng thí nghiệm. Ngụy Trừng có thể quen biết Diệp Hỏa, cũng bởi vì cha của bọn họ có quan hệ đồng nghiệp.
Hơn ba mươi năm trước, khi cha của Ngụy Trừng vẫn còn là thực nghiệm viên Diệp Cảnh Ưng đã bộc lộ tài năng ở lĩnh vực này rồi, trọng trách bí mật nghiên cứu vũ khí sinh học chuyển đổi xác sống liền đặt trên người Diệp Cảnh Ưng cùng đám tiền bối của phòng thí nghiệm, vợ của Diệp cảnh Ưng là thực nghiệm viên cũng gia nhập phòng thí nghiệm này.
Nếu như có thể nghiên cứu ra nhân loại hoàn mỹ, cho dù là xác sống hay là chiến tranh, thế giới này còn có gì phải e ngại hay sao?
Diệp Cảnh Ưng tuổi trẻ khí thịnh*, mất ăn mất ngủ nghiên cứu cả ngày lẫn đêm, chỉ loanh quanh trong phòng thí nghiệm xám trắng, thậm chí không tiếc dùng mẫu vật* của vợ mình làm thí nghiệm, cuối cùng cũng được ông nghiên cứu ra chút kết quả.
(*Nguyên văn 年少气盛:hình dung tuổi còn trẻ đã có ngạo khí vô cùng lớn, không tôn trọng trưởng bối hoặc là chỉ lúc trẻ k hiểu chuyện, quá huyết khí phương cương, làm chuyện k tốt, đến già hối hận.)
(**样本 dạng bản: mẫu.)
Diệp Viêm là con trai đầu của Diệp Cảnh Ưng, vào lúc ấy bất luận là nhìn từ góc độ về gen, sinh lý hay tâm lý đều là một nhân loại hoàn mỹ.
Nhưng làm sao có thể có nhân loại hoàn mỹ?
Lại dùng cái gì để quyết định cái nào là gen tốt nào là gen xấu? Cái nào là đặc trưng hoàn mỹ? Không có cảm giác đau là chuyện tốt hay xấu? Sức miễn dịch mạnh mẽ là chuyện tốt hay xấu? Thiện lương là chuyện tốt hay xấu?
Trên đời này căn bản không có tốt cùng xấu tuyệt đối, càng không có khả năng nhân loại có gen hoàn mỹ.
Cho dù có, cũng sẽ không phải là Diệp Viêm.
Nhưng Diệp Cảnh Ưng mặc kệ, bất luận là bởi vì Diệp Viêm là con mình hay Diệp Viêm là thành quả khoa học bản thân vất vả nghiên cứu ra được.
Diệp Viêm nếu như hoàn mỹ mà nói, cũng sẽ không chết vào lúc năm tuổi.
Thời điểm Diệp Cảnh Ưng phát hiện thi thể của Diệp Viêm cậu đang nằm trên con đường lớn trước nhà, bên cạnh là một đứa nhỏ bốn năm tuổi đang ngồi dưới đất khóc lớn.
Diệp Viêm năm tuổi bởi vì cứu đứa bé kia khỏi ô tô mà chết.
Tài xế gây tai nạn là một người không thể kiểm soát được chè chén say sưa giữa ban ngày ban mặt. Mà đứa bé kia thì là gì? Chỉ là một người bình thường mà thôi. Vì những con người bình thường, vô năng này, Diệp Viêm hoàn mỹ của ông chết rồi.
Diệp Cảnh Ưng vô cùng bi thương.
Ông lại tiếp tục đâm đầu vào phòng thí nghiệm, không biết ngày đêm làm lại từ đầu, vợ của ông đang đang chìm đắm trong nỗi khổ mất con cũng lừa mình dối người nghĩ phải nhanh chóng sinh một đứa bé thay thế Diệp Viêm.
Diệp Hỏa cứ như vậy ra đời.
Nhưng Diệp Hỏa là không hoàn mỹ a, ít nhất Diệp Hỏa trong mắt Diệp Cảnh Ưng ngay cả một ngón tay cũng không sánh bằng Diệp Viêm.
Diệp Hỏa sinh ra tố chất thân thể liền vô cùng kém, nhưng lại không rõ được nguyên nhân cụ thể.
Diệp Cảnh Ưng không ngừng tiến hành cải tạo đối với thân thể Diệp Hỏa, dùng cách nói mỹ miều là trị liệu cho Diệp Hỏa ý đồ tìm được bóng dáng của Diệp Viêm trên người Diệp Hỏa. Nhưng tất cả đều tốn công vô ích. Thời gian dài tra tấn lại khiến cho tính tình của Diệp Hỏa càng ngày càng cổ quái, hắn quái gở đa nghi sợ bị đụng chạm, chẳng những không giống Diệp Viêm một chút nào, trong quá trình cải tạo thân thể của hắn còn càng ngày càng kém, mấy lần cận kề bên bờ tử vong. Diệp Cảnh Ưng không qua mắt được, vợ của ông sau khi phát hiện liền ly hôn với ông, một mình nuôi dưỡng Diệp Hỏa.
Nhưng tất cả đã chậm.
Hoặc là nói, tất cả đây đều vừa vặn.
Diệp Hỏa sau khi trải qua cải tạo, tuy nói không xem như nhân loại hoàn mỹ, rồi lại trở thành vũ khí lợi hại nhất bất kể là người hay là với xác sống.
Chẳng qua bọn họ khi đó, còn không biết mà thôi.
Nhiều năm sau hồ sơ của Diệp Hỏa bị lật ra, Sở Lăng Hằng liền nhận được mệnh lệnh bảo vệ Diệp Hỏa.
“Bảo vệ Diệp Hỏa, tại thời khắc mấu chốt, sử dụng Diệp Hỏa.”
Ngụy Trừng nghĩ đến Diệp Hỏa liền siết chặt hai tay. Cậu nhìn chằm chằm cánh tay phải của mình, gỡ bao tay xuống, lộ ra bàn tay bằng máy. Không chỉ có bàn tay, hơn nửa cánh tay của cậu đều là máy móc. Cậu nắm chặt bàn tay kia, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Lúc này bên cạnh có người vội vã từ bên ngoài đi vào, người nọ ra hiệu với người đang phát biểu trước, sau đó lại đi về phía Ngụy Trừng.
Cậu ta lay lay người đang ngủ đến mơ mơ màng màng bên cạnh Ngụy Trừng, gọi: “Lý đội, Lý đội…”
Người kia choàng tỉnh, người tới liền nói nhỏ: “Lý đội, người nhà của ngài mất tích.” Ngụy Trừng sờ sờ mũi.
“Cái gì?!”
“Vừa nãy lúc kiểm tra nhân số thì phát hiện….”
Người bên cạnh hùng hùng hổ hổ muốn đứng lên, Ngụy Trừng vội đứng dậy nhường đường cho ông ta.
Người nọ lao ra hội trường, Ngụy Trừng nhìn ông ta đi ra ngoài, lại ngồi xuống. Cậu thong thả ung dung đeo lại găng tay, gõ gõ vào máy truyền tin, liền nghe trong tai nghe bluetooth truyền tới giọng nói của cảnh vệ vừa rồi: “Xong.” Cậu ta nói.
Sau khi kết thúc buổi họp Ngụy Trừng đã đói chịu không nổi, cậu lưu loát đi đến nhà ăn, lấy cơm mang về phòng.
Cha mẹ đang ăn cơm trong phòng, nhìn thấy Ngụy Trừng đến liền bảo cậu ăn cùng.
Ngụy Trừng lấy hai phần cơm, nhìn vòng bạc trên cổ cha mẹ, thức ăn vào miệng chả còn vị gì.
Trong bữa cơm cha mẹ còn nói đến chuyện có người mất tích.
“Ba mẹ sẽ không có việc gì đâu.” Ngụy Trừng an ủi, điểm ấy cậu vẫn là có thể khẳng định.
Cậu ăn cơm xong mới giật mình nhớ đến chuyện thiếu niên tìm mình, cầm áo khoác liền ra ngoài, cha mẹ gọi cậu lại hỏi: “Không ngủ trưa à?”
“Ba mẹ ngủ cứ ngủ đi.” Ngụy Trừng nói, xoay người liền ra khỏi cửa.