Hắn kỳ thật đã giải ra lời nhắn Diệp Diễm để lại cho hắn, chỉ là trong một chốc không biết phải tiêu hóa thế nào.
Ngược lại với lần trước, lời nhắn lại phía sau của mật mã lần này giống như một cái Bạo vũ lê hoa châm*, rõ ràng là một cái hộp nhỏ như vậy rồi lại có thể bắn ra vô số kim nhọn mang theo độc, bắn Diệp Hỏa đến thương tích đầy mình.
(*暴雨梨花针 bạo vũ lê hoa châm: một trong những bộ võ công ám khí nổi tiếng.)
Diệp Hỏa cố vững bước đi xuống lầu, lúc này hắn không quên nhét lời nhắn vừa soạn ra vào máy hủy giấy. Hắn cũng không có khả năng quên, lời nhắn cuối cùng Diệp Diễm cũng dặn dò hắn sau khi đọc xong liền đem đốt, những tin tức bên trong một chút cũng không được để lộ ra ngoài, đặc biệt là Sở Hạ Lâm.
Cho dù chú ấy không nói Diệp Hỏa cũng tự biết.
Chẳng qua là Sở Hạ Lâm… như thế nào lại là em ấy? Sao lại như vậy?
Sự tín nhiệm của Diệp Hỏa vốn không sâu, khó khăn lắm mới phá được một chút. Thích là một chuyện yêu là một chuyện, mà tín nhiệm vốn nên chạy song song với hai thứ này, Diệp Hỏa rồi lại xé lẻ nó ra.
Hiện tại hắn cũng không biết nên tin ai.
Mặc dù lời Diệp Diễm nói chắc như đinh đóng cột, Diệp Hỏa nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng, cho dù tận mắt nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật, huống chi là lời nói ra từ miệng của một người biến mất hơn nửa năm.
Diệp Hỏa thở dài một hơi, hắn gẩy gẩy gọng kính trên mũi, liền lên lầu trở lại phòng.
Trong phòng Sở Hạ Lâm đang cuộn ở một bên giường, còn để lại đèn ngủ. Vóc người cậu đã lớn như vậy nhưng thoạt nhìn chẳng khác nào chó con, áo khoác vẫn còn mặc trên người, hẳn là mạnh mẽ chống đỡ chờ Diệp Hỏa lại chờ đến ngủ quên.
Diệp Hỏa đi đến bên cạnh cậu, ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt của Sở Hạ Lâm.
Không thay đổi.
Tay hắn mơn trớn khuôn mặt của Sở Hạ Lâm, mũi cùng môi, rõ ràng một chút cũng không đổi.
Diệp Hỏa cười khổ, lấy tay nhéo nhéo mũi Sở Hạ Lâm.
Sở Hạ Lâm hít thở không thuận, sau một lúc cậu yên lặng hé miệng ra.
Nhìn thấy Sở Hạ Lâm như vậy, cho dù là hiện tại Diệp Hỏa cũng thoáng cái bật cười, tay kia của hắn bịt miệng Sở Hạ Lâm, chỉ chốc lát sau người nọ liền cau mày ngọ nguậy đầu.
“Hỏa Nhi…” Sở Hạ Lâm mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy trước mắt là Diệp Hỏa, theo thói quen liền đưa tay ôm lấy Diệp Hỏa.
Diệp Hỏa sững sờ, Sở Hạ Lâm rõ ràng còn chưa tỉnh, những vẫn là ôm Diệp Hỏa thật chặt. Cậu chôn mặt vào hõm vai Diệp Hỏa cọ cọ, nói: “Thật nhớ anh a…”
Cả người Diệp Hỏa chợt bất ổn, hắn lui về sau hai bước, suýt nữa ngã ngồi xuống đất, lại được Sở Hạ Lâm kéo lên.
Sở Hạ Lâm nhìn thấy Diệp Hỏa muốn té lập tức tỉnh lại, cậu nhanh chóng nắm tay Diệp Hỏa kéo hắn lên, động tác vừa nhanh vừa chính xác. Cậu nhìn Diệp Hỏa có chút mê mang: “Anh…?”
“Xong việc rồi.” Diệp Hỏa đứng dậy, hắn đi đến trước mặt Sở Hạ Lâm, nương theo ánh đèn nhàn nhạt nhìn mặt cậu, Diệp Hỏa vén lên tóc mái của cậu, ở trên trán Sở Hạ Lâm hạ xuống một nụ hôn, Sở Hạ Lâm bị hôn có chút không rõ, bờ môi ẩm ướt của Diệp Hỏa dán trên trán cậu, vừa chạm liền rời.
“Ngủ đi.” Hắn cười nói: “Anh ôm em ngủ.”
Sau bữa sáng ngày hôm sau Diệp Hỏa tập trung mọi người tới đây, ngay cả Cam Qua bị giam cũng được thả ra.
“Cam tổ, mấy ngày trước đắc tội rồi.” Diệp Hỏa nói.
Cam Qua lắc đầu ý bảo cũng không ngại.
Diệp Hỏa nhìn lướt qua phòng khách, thấy mọi người đã đến đủ liền nói với mọi người lời nhắn Diệp Diễm để lại đã có mang theo chọn lọc, cho dù hắn đã giấu hơn một nửa, người đang ngồi nghe hắn nói cũng đều kinh ngạc đến không biết làm sao.
“Chuyện chính là như vậy.” Diệp Hỏa bình tĩnh nói: “Ngày hôm qua tôi đã nghĩ, cho dù là lui vạn bước mà nói tôi cũng phải cứu Diệp Diễm ra, sau đó chúng tôi có lẽ sẽ cùng đi Thái Bình Dương. Đương nhiên đây là ý kiến cá nhân của tôi, phòng này còn có tài nguyên dự trữ để mọi người tùy tiện sử dụng, nếu có duyên… chúng ta rồi sẽ có ngày gặp lại.”
Diệp Hỏa nói đến đây liền nhìn về phía Sở Hạ Lâm: “Em cũng vậy.”
Sở Hạ Lâm sững sờ, một lúc, cậu trầm giọng: “Anh có ý gì?”
“Anh không có tư cách yêu cầu em mạo hiểm theo anh.” Diệp Hỏa nói.
Sở Hạ Lâm có chút tức giận: “Không phải đã nói chuyện gì cũng đều cùng một chỗ đều cùng nhau đối mặt hay sao?” Cậu bắt đầu lớn tiếng: “Có chuyện gì đều phải thương lượng với nhau a!”
“Anh lúc này là đang thương lượng với em.” Diệp Hỏa đẩy gọng kính, hắn chống cằm nhìn Sở Hạ Lâm, bình tĩnh hỏi: “Chuyện này em nghĩ thế nào?”
Sở Hạ Lâm bị hỏi đến sững sờ, sau đó cậu mới nói ra suy nghĩ của mình: “Tính chân thật trong chuyện này anh đã kiểm tra chưa?” Sở Hạ Lâm nói: “Cũng có khả năng là một cái bẫy.”
“Em là nói, Diệp Diễm gài bẫy anh?” Diệp Hỏa nhíu mày.
“Không phải không phải…” Sở Hạ Lâm nhìn sắc mặt hắn không tốt liền vội vàng giải thích.
“Em là đang hoài nghi Diệp Diễm sao?” Diệp Hỏa hỏi.
Sở Hạ Lâm nói: “Em là nói nếu như Diệp Diễm có khả năng bởi vì khống chế của thuốc mà bất đắc dĩ làm những chuyện kia, cũng có khả năng vì bị khống chế mà dẫn anh qua để…”
“Để làm gì?” Giọng Diệp Hỏa nhẹ bẫng, nhưng ánh mắt lại đột nhiên sắc bén, hắn hỏi: “Em cảm thấy chú ấy dẫn anh qua để làm cái gì?”
Sở Hạ Lâm bị hỏi đến không biết nên trả lời thế nào.
“Em không biết sao?” Diệp Hỏa nhìn chằm chằm Sở Hạ Lâm, giọng điệu vẫn hết sức ôn hòa, hắn hỏi: “Em đang lo lắng cái gì?”
Sở Hạ Lâm cũng nhìn Diệp Hỏa, cậu cắn chặt môi dưới, không nói một câu.
“Cho nên em là cảm thấy, chúng ta không nên cứu Diệp Diễm?” Diệp Hỏa đứng lên, hắn tiến lên một bước đưa tay khoác lên vai Sở Hạ Lâm, vừa muốn mở miệng, liền nghe bên cạnh có người lên tiếng.
“Nào nào nào, gấp cái gì a.” Chu Tụng nhìn chuyện muốn biến lớn, vội vàng ra hòa giải: “Hai người các cậu đây là đang làm cái quái gì vậy!”
Diệp Hỏa tuy là giọng điệu ôn nhu nhưng trong lòng bởi vì phản ứng của Sở Hạ Lâm mà nổi lên gợn sóng, khi hắn nghe Chu Tụng nói liền bình tĩnh lại. Diệp Hỏa nới lỏng tay, rót cho mình và Sở Hạ Lâm một ly nước, nói: “Thật có lỗi, anh quá nóng nảy.”
“Không có gì.” Sở Hạ Lâm nhìn ly nước trong tay, uống một ngụm.
Diệp Hỏa nhìn về phía mọi người nói: “Chuyện tôi nói… các anh suy tính một chút, mấy ngày nữa cho tôi đáp án.” Hắn trở lại phòng sách lấy ra một tờ giấy đưa cho Chu Tụng, nói: “Tôi cũng cần những thứ này, hôm nay làm phiền anh lấy về giúp tôi.” Sở Hạ Lâm nhìn về phía Diệp Hỏa, lại nhìn Chu Tụng, cậu đứng lên cầm lấy tờ giấy trong tay Chu Tụng: “Em đi.” Cậu nói, dứt lời cậu liền đi về phía tủ đựng trang phục phòng hộ.
Chu Tụng mắt nhìn Diệp Hỏa, cũng đi theo: “Tôi đi chung với cậu.” Anh nói.
Diệp Hỏa không nói một lời nhìn Sở Hạ Lâm mặc xong đồ liền đi về phía cửa, Sở Hạ Lâm đi tới cửa quay đầu lại nhìn Diệp Hỏa. Diệp Hỏa đi về phía trước, nhấc lên mặt nạ của Sở Hạ Lâm, ở trên môi cậu nhẹ nhàng hôn một cái, nói: “Trên đường cẩn thận.” Sở Hạ Lâm ngẩn người, gật đầu đáp, đóng lại mặt nạ bảo hộ liền ra cửa, Chu Tụng mặc xong đồ phòng họ cũng đi theo cậu. Diệp Hỏa nhìn bọn họ rời đi, lại đến bên cửa sổ nhìn bọn họ ra khỏi chung cư, hắn cầm ly nước đi xuống lầu, tiến vào phòng thí nghiệm thẳng đến giờ cơm tối mới đi ra.
Diệp Diễm bên kia ở trong phòng truyền tin đợi một đêm. Màn hình truyền tin vẫn tối om, không ai xuất hiện, Diệp Diễm thậm chí cho rằng người anh em đến phòng tìm mình kia là đang lừa gạt mình.
Nhưng anh hiện tại lười động cũng không còn sức lực để động, liền nằm ở trên ghế trong phòng truyền tin ngủ một đêm.
Vừa sáng sớm người anh em kia lại tới đây liếc một cái, thuận đường mang đến bữa sáng cho Diệp Diễm —— mì gói.
Diệp Diễm đợi ba phút, mì hẳn là đã đủ độ nóng. Anh vừa xốc lên nắp hộp dùng nĩa xoắn mì lên, màn hình liền phát sáng.
Diệp Diễm ngậm mì đầy một miệng, đùa giỡn với người trên màn hình: “Ô, cả một đêm nhưng chờ đến người rồi.”
Người nọ cũng là vẻ mặt mệt mỏi: “Thật có lỗi.” Ông ta trầm giọng: “Họp đột xuất, họp mãi đến bây giờ.”
Diệp Diễm lại ăn hai muỗng mì: “Mấy người họp nói về chuyện gì?”
“Không nói gì.” Người nọ cho dù vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn là ngồi đến thẳng tắp, cách xa vạn dặm với Diệp Diễm đang vùi ở trong ghế ăn không có tướng ngồi không có tướng* kia.
(*Nguyên văn: 坐没坐相吃没吃相 tọa một tọa tương cật một cật tương.)
“Này còn có thể nói gì? Chính là nói nhảm mà thôi.” Ông ta đáp.
Diệp Diễm bĩu môi: “Dù sao mấy người họp cái gì anh cũng sẽ không nói cho tôi.”
“Vậy cậu cái gì cũng nói cho tôi sao?” Sắc mặt người kia trầm xuống: “Cậu cố ý viết ra mật mã khó như vậy, bảo là muốn tập trung nhân tài, trên thực tế là vì dẫn Diệp Hỏa xuất hiện đi?” Ông ta nói: “Những kẻ ngu ngốc kia vậy mà sẽ tin tưởng cậu…”
Diệp Diễm uống nước mì: “Cho nên này là thuyết minh ở một khía cạnh nào đó đám người các anh không thể làm được a.” “Cậu nhưng thật ra thành thật..” Người kia nói, sau lưng có một người cầm một xấp tài liệu đi tới, thấy ông ta đang nói chuyện liền đứng ở bên cạnh. Người nọ dĩ nhiên là phát hiện ra từ trong màn hình, ông ta tiếp nhận tài liệu từ tay người tới, quét vài lần, mắt kính phản quang qua qua lại lại.
“Tôi không thành thật hay sao anh trai.” Diệp Diễm nói xong đưa mắt nhìn về phía người tới, uống sạch nước mì không chừa một giọt, anh chỉ chỉ vòng bạc trên cổ mình: “Anh cho tôi thứ này, tôi làm chuyện gì anh đều biết, tôi nào dám có chuyện gạt anh a.” “Cậu không dám?” Người nọ cười lạnh một tiếng: “Cậu chạy đến chỗ Diệp Hỏa bên kia, lâu như vậy không truyền thuốc cậu không sợ xảy ra chuyện? Cậu còn cái gì không dám?” Ông ta nhìn người bên cạnh: “Cậu cũng nói cậu ta một chút đi.” Người bên cạnh nhưng chỉ là đứng đấy, không mở miệng.
“Sợ thì có tác dụng gì.” Diệp Diễm nhìn hai người trong màn hinh: “Bị anh dùng thuốc khống chế cũng là sống không bằng chết, còn không bằng tâm sự với Tiểu Diệp Tử, hai người cũng không nhớ nó sao? Tôi đã nói với nó gần đây…”
“Cậu nói gì với nó?” Người kia hỏi: “Cậu muốn nó tới đây cứu cậu đúng không?”
Diệp Diễm lập tức im tiếng.
“Cậu thật sự cho rằng… chỉ bằng Diệp Hỏa có thể làm gì tôi sao?” Người kia nói, ngoài cười nhưng trong không cười: “Sẽ không ngây thơ như vậy đi, Diệp Diễm?”
“Tôi chỉ là nói cho nó biết chân tướng lại bảo nó bảo vệ chính mình, có cứu tôi hay không là chuyện của nó.” Diệp Diễm nói.
“Cậu cảm thấy những thứ cậu biết chính là chân tướng sao?” Người nọ đột nhiên hỏi, Diệp Diễm thoáng cái không nói nên lời, người nọ thấy anh không nói gì, lại nói: “Dẫn nó đến gặp tôi đi, tôi quả thật còn rất nhớ nó a.”
“Anh —— cho dù anh nói vậy nó cũng sẽ không tự mình đưa tới cửa…”
“Nó nhất định sẽ tới tìm tôi, tôi chắc chắn nó sẽ làm chuyện này.” Người nọ còn nói: “Vừa vặn, cùng với việc để Diệp Hỏa lạc vào đám người kia ôm ảo tượng không thực tế, còn không bằng để cho nó quay về tìm tôi. Nó tới mà nói tôi vừa vặn có thể…”
“Diệp Cảnh Ưng, Diệp Hỏa nó thế nhưng là con anh, anh còn ngại hại nó chưa đủ thảm hay sao?”
“Cậu gấp cái gì?” Diệp Cảnh Ưng nói: “Không phải cậu đã sớm biết sao? Nếu như nó thật sự đến, tôi còn phải cảm ơn cậu a.”
Diệp Diễm siết chặt hai tay: “Anh —— “
Diệp Cảnh Ưng cầm tài liệu trước mặt đi ra ngoài, lại quay đầu nói với người bên cạnh: “Hôm nay tín hiệu cũng không tệ lắm, thật tốt, Ngụy Trừng cậu thuận tiện tâm sự với cậu ta đi.”
Diệp Diễm thấy ông ta rời đi, chậm rãi ngồi xuống, hồi lâu anh ngẩng đầu phát hiện Ngụy Trừng vẫn ngồi trước màn hình, như là đang đợi anh, Diệp Diễm nhất thời không biết trong lòng đang là có tư vị gì.
“Ngày hôm qua anh gặp được cậu ấy?” Giọng Ngụy Trừng ngược lại rất bình tĩnh.
Diệp Diễm có chút vô lực gật gật đầu.
“Nó rất tốt.” Diệp Diễm cắn cắn mép hộp mì, vẻ mặt có chút cô đơn: “Tôi cảm thấy thằng nhóc kia sống còn tốt hơn chúng ta.” Anh sờ sờ vòng đeo trên cổ: “Nếu như không có cái này, tôi thật sự muốn ở chỗ kia với nó a.”
Ngụy Trừng cười.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, nói không ít chuyện, chuyện nghiêm túc rồi lại một câu không nói, cũng là không dám nói.
Một lát sau máy truyền tin của Ngụy Trừng vang lên, cậu nhìn nói: “Có việc rồi, tôi phải đi trước.”
“Đi đi.” Diệp Diễm cười cười, vẫy vẫy tay với Ngụy Trừng: “Trên đường cẩn thận.”
Ngụy Trừng quay đầu lại nhìn anh, mỉm cười, liền mở cửa đi ra ngoài.
Diệp Diễm nhìn theo bóng lưng của cậu rồi lại một lúc lâu không tắt đi màn hình.
Hai ngày này lần lượt nhìn thấy Diệp Hỏa cùng Ngụy Trừng khiến anh cho rằng về tới thời điểm một năm trước, lúc ấy cái gì cũng chưa xảy ra.
Mà hiện tại anh đang một mình ở trong căn phòng truyền tin lạnh như băng.
Nhất định có thể trở lại những ngày tháng đó.
Diệp Diễm nghĩ.