• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Dực hiển nhiên sẽ không nói chuyện của mình và Hàn Ninh Cẩn cho Ôn Kỳ biết, hơn nữa cũng đã sắp tới buổi lễ sinh hoạt chào mừng ngày Quốc Khánh của trường đại học, Lâm Dực mỗi ngày đều vội vội vàng vàng cùng các thầy cô sinh viên sáng tạo ra những tấm băng-rôn tranh ảnh kỷ niệm ngày Quốc Khánh, có khi phải cắt nối biên tập tư liệu đến tận đêm khuya, y cơ hồ chỉ có mỗi thời gian đưa nhóc con đi học đàn mới có cơ hội gặp mặt Ôn Kỳ.

Mà ở tình huống thông thường, Ôn Kỳ đều sẽ cùng tiểu nha đầu học đánh đàn ở trong phòng nhỏ, còn Lâm Dực sẽ an tĩnh chờ ở phòng khách, ngẫu nhiên sẽ cùng tiểu Ôn Lục nói mấy câu, chẳng qua phần lớn thời gian cũng chỉ có một lớn một nhỏ hai người mắt to trừng mắt nhỏ với nhau mà thôi, giống như ngay lúc này vậy.

Ánh mắt rơi lên chiếc laptop vừa mới cầm từ trường đại học tới đây, Lâm Dực nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi: “Chú mở phim hoạt hình cho con xem nha?”

“Cảm ơn chú ạ.”

Âm thầm phun ra một hơi dài, Lâm Dực cảm thấy tối thiểu đã có thể đánh vỡ bầu không khí đặc biệt quỷ dị hiện tại rồi, chứ cứ mãi cùng một đứa nhỏ năm tuổi đối mắt im lặng như vậy, đây thật sự là một chuyện khiến người ta chẳng cảm thấy an nhàn chút nào.

Nhanh chóng tìm kiếm bộ phim hoạt hình mà tiểu nha đầu nhà y thích xem nhất 《 Thomas và những người bạn 》 rồi mở lên, Lâm Dực vươn tay ôm lấy Ôn Lục đang cách mình một khoảng xa, hai chú cháu cùng nhau xem phim.

Mà đương lúc Lâm Dực xuất ra một đống sức lực múa tay múa chân giải thích nội dung bộ phim như khi xem cùng tiểu nha đầu nhà mình, thì Ôn Lục trên đùi đột nhiên ngẩng đầu: “Lâm thúc thúc rất thích xem cái này sao?”

“…” Lâm Dực sững sờ, nháy mắt mấy cái, cười hỏi ngược lại, “Con không thích à?”

Ôn Lục lập tức ngẩng mặt lên, nghiêm trang đáp lời: “Chỉ có con nít mới xem cái này.”

“…”

Lâm Dực một đầu hắc tuyến: Nhóc cho mình là cái gì? Uống thuốc teo nhỏ như Conan sao?

“Chú ơi, con muốn xem phim.”

“Hả?”

Trong lúc Lâm Dực đang do dự, Ôn Lục đột nhiên tuột xuống, chạy chậm vào phòng bếp.

Sau khi vài tiếng động vang lên, Ôn Lục liền quay lại phòng khách, Lâm Dực thì đầy mặt ngạc nhiên nhìn hộp kem trong lòng nhóc con.

“Cho chú ăn cái này nè, mở phim cho con coi được không?”

Không hiểu sao, Lâm Dực cảm giác như mình bị xem như một con chó nhỏ vậy.

“… Cảm ơn.” Có chút bất đắc dĩ tiếp nhận hộp kem, Lâm Dực một lần nữa ôm Ôn Lục đặt ở trên đùi.

Vừa muốn mở miệng, lại nghe Ôn Lục bổ sung: “Nghe nói chỉ cần cho chú ăn kem, thì chuyện gì chú cũng sẽ đáp ứng hết, nguyên lai chuyện này là thật à.”

“…”

Thế là, vài phút sau, hai người-một người lớn thì tôi môt ngụm bạn một miếng ăn ngấu nghiến hộp kem, một người nhỏ thì đang chăm chú nhìn bộ phim duy nhất không biết đã được tồn trữ bao nhiêu lâu trong máy của Lâm Dực. Chẳng còn có cách nào khác, Ôn Kỳ không phải kẻ nghiện internet, ngay cả bên nhà y cũng đừng hy vọng có kết nối vô tuyến, chỉ có thể có cái gì xem cái đó thôi.

“Lâm thúc thúc.” Coi được một nữa, Ôn Lục lại ngưỡng mặt lên kêu Lâm Dực một tiếng.

“… Làm sao vậy?” Lâm Dực có chút xấu hổ, bởi vì bộ phim đang phát tới cảnh hai nhân vật chính hôn môi thắm thiết trên màn ảnh.

Bạn nhỏ Ôn Lục lại càng nhô cao thân người hơn, bất thình lình lắc lắc vài cái kề sát vào lỗ tai của Lâm Dực, nhỏ giọng hỏi: “Chú thích ba của con sao?”

Hỏi xong, nhóc con lại trừng to đôi mắt, cực kỳ nghiêm túc nhìn Lâm Dực, ngay cả một cái thoáng chớp mắt cũng không có.

“…”

Chuyện kinh ngạc là khó tránh khỏi rồi, lời này được nói ra từ miệng của một đứa nhỏ năm tuổi như vậy, dù là ai nghe thấy đều sẽ cảm giác không được tự nhiên, mà Lâm Dực cũng không phải ngoại lệ.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mơ hồ mang theo một chút kỳ vọng của Ôn Lục, Lâm Dực dừng lại một lát, ma xui quỷ khiến mà ghé vào lỗ tai Ôn Lục, thấp giọng thừa nhận: “Ừ, rất thích.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Dực thừa nhận mình yêu thích Ôn Kỳ, ngay cả y cũng không thể tưởng tượng được, mình vậy mà lại nói chuyện này cho một đứa nhóc nghe.

Ngay sau đó, Ôn Lục lại hỏi: “Vậy chú sẽ luôn đối tốt với ba con chứ?”

Lâm Dực ho nhẹ vài tiếng, đẩy đẩy gọng kính mới: “Ừ.”

“Tuy cậu đối xử với con rất tốt, ba cũng thích cậu, nhưng con rất ghét hắn, bởi vì hắn không có đối tốt với ba chút nào.”

Cậu? Lâm Dực nhíu mày, qua mất hồi lâu y mới hiểu được từ “cậu” trong miệng Ôn Lục vừa nói chính là Lục Nhiên.

“Còn có gia gia, ổng cũng sẽ khi dễ ba con, chờ con lớn lên, con sẽ trở thành cảnh sát, bắt bọn họ lại hết.”

“…”

“Lâm thúc thúc, nếu chú thích ba con, vậy chú có thể thay con bảo hộ ba trước được không?”

Nguyên bản Lâm Dực còn cảm thấy buồn cười đối với những lời mà một đứa nhỏ năm tuổi như Ôn Lục nói ra, quả thực giống như bật hack () vậy. Nhưng mà hiện tại, Lâm Dực ngay cả cười cũng không nổi rồi.

Rõ ràng là cùng tuổi, nhưng những vấn đề mà tiểu nha đầu quan tâm vĩnh viễn chỉ có đồ ăn vặt nào ngon và đồ chơi nào vừa mới ra, thỉnh thoảng sẽ lén ăn trứng gà trong tay dùng để luyện tập viết chữ, hoặc sẽ vì búp bê Baby nào mình chưa có mà ngồi ở trước cửa hàng người ta khóc lớn đại náo, hoặc khi bị Nam đại ca giáo huấn cho một trận, nhóc sẽ trộm đi đến bàn thờ, ngồi ở dưới khóc nói gia gia là người xấu, đừng phù hộ cho ông ấy.

Còn Ôn Lục trước mặt, lại đang dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hỏi y có thể bảo vệ ba ba giúp bé không?

Sờ sờ chóp mũi, Lâm Dực cười nhẹ vỗ đầu Ôn Lục: “Yên tâm đi, chú nhất định sẽ thay con bảo hộ —— “

“Cảm tình của hai người có vẻ rất tốt ha?”

Lời còn chưa dứt, một thanh âm thình lình vang lên từ phía trước, Lâm Dực vội vàng ngẩng đầu, vừa vặn đối điện với tầm mắt của Ôn Kỳ đang quăng về phía mình.

Giật giật khóe miệng, Lâm Dực ra vẻ trấn định lên tiếng chào hỏi.

Ôn Lục nhanh chóng lôi kéo Lâm Tư Văn đến phòng nhỏ chơi đùa, Ôn Kỳ từ từ tiến đến gần Lâm Dực, đáy mắt mang theo vài phần buồn cười: “Anh nói muốn bảo vệ ai?”

Nói xong, ánh mắt hắn còn cố ý rơi lên phần sống mũi vừa mới liền lại của Lâm Dực.

“…” Lâm Dực cũng không biết cuộc đối thoại giữa y và Ôn Lục đã bị đối phương nghe được bao nhiêu, chỉ dừng lại một chút, ha ha cười nói sang chuyện khác, “Con của anh…thực hiểu chuyện, y chang như Conan vậy.”

Kết quả lông mày của Ôn Kỳ giật mạnh một cái: “Conan là ai?”

“…”

Chạng vạng tối, thẳng cho đến khi Lâm Dực dắt tiểu nha đầu rời khỏi nhà đối phương, y vẫn còn đang kinh ngạc Ôn Kỳ vậy mà ngay cả Conan là ai cũng không biết.

Vừa tiến vào bãi đỗ xe dưới hầm, Lâm Dực đột nhiên ngừng bước, nhớ tới laptop còn chưa lấy, mà buổi tối còn phải tiếp tục làm mấy việc cắt nối biên tập, y nhất định phải trở lại lấy một chuyến.

Chỉ tiếc, vào lúc Lâm Dực xoay người mới đột nhiên phát hiện, sau lưng không biết từ lúc nào đã có thêm năm sáu người đàn ông lạ mặt chặn đường.

“Cậu chính là Lâm Dực?”

Nhìn bộ dáng của người đàn ông cầm đầu khoảng chừng bốn mươi tuổi, Lâm Dực cơ hồ lập tức đoán ra được thân phận của đối phương, nắm chặt tay của nhóc con đẩy ra sau lưng mình, Lâm Dực suy nghĩ có nên nghiêm túc trả lời đối phương —— thật ngại quá, ngài đã nhận lầm người rồi hay không?

Nguyên văn (开挂) thấy trong QT ghi là bật hack-đây là một thuật ngữ dùng trong game.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK