• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Lâm Dực trợn mắt thức dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau, y cũng không biết vì sao mình lại ngủ lâu như vậy, may mắn là thời gian xin nghĩ bệnh còn chưa chấm dứt, nên y cũng không cần lo lắng vấn đề đi dạy học.

Một tay chống giường ngồi dậy, Lâm Dực tận lực xem nhẹ sự khó chịu từ phần eo trở xuống, vừa nghĩ thơi gian thật đúng là kẻ thù của tuổi tác một bên vẫn không quên nhìn quanh gian phòng xem Ôn Kỳ còn ở đó hay không.

Kết quả khi ánh mắt vừa rơi lên người nào đó đang trưng vẻ mặt có chút hả hê dò xét mình ngay bên giường, Lâm Dực ngu ngơ vài giây, sau đó nhanh chóng dồn sức kéo khăn trải giường phủ lên người——

×, Tần An!?

Không thể nghi ngờ, chỉ trong nháy mắt như vậy, Lâm Dực có hơi không được bình tĩnh cho là tối hôm qua mình đã ngủ sai người rồi…

“… sao cậu lại tới đây?”

Tìm về lý trí, Lâm Dực nhíu mày hỏi.

“Điện thoại di động của cậu tắt máy, nên tôi liền trực tiếp đi tìm Ôn Kỳ.” Nói xong, Tần An không chút kiêng nể mà nhìn chằm chằm vào phần thân trên lỏa lồ bên ngoài của Lâm Dực, biểu tình khỏi phải nói là hèn mọn bỉ ổi biết bao nhiêu.

Lâm Dực đương nhiên biết rõ hắn đang nhìn cái gì, y bèn nheo lại mắt, nghiêm trang mà nói sang chuyện khác: “Ôn Kỳ đâu?”

“Đưa Ôn Lục đi nhà trẻ rồi, hắn nói sau đó còn phải đi chơi đàn ở một nơi, nên để cho tôi ở đây chiếu cố cậu,” nói đến đây, Tần An lại hướng Lâm Dực nháy mắt ra hiệu, “Đến đây đi Lâm lão phật gia, đừng khách khí, cậu chẳng phải biết rất rõ tôi ở bệnh viện vẫn luôn nổi danh là người bạn thân của mọi phụ nữ mà, đúng chứ?”

“…”

Lâm Dực không có tâm tư xen vào cuộc chào mời như đang rao bán băng vệ sinh của Tần An, quay đầu tìm một chiếc áo khoác mặc vào, sau đó xuống giường đến trước tủ lấy ra một cái quần mới.

“Cậu đợi một chút,” Tần An vung tay lên, tranh thủ thời gian lôi một chiếc hộp nhỏ từ trong túi, ném tới trước trước mặt Lâm Dực, “Trước khi qua đây Ôn Kì đã nhờ tôi mùa cái này đấy, nói cậu có khả năng sẽ cần dùng đến.”

Lâm Dực nghi hoặc nhặt chiếc hộp lên, chờ tới lúc nhìn thấy rõ nhãn hiệu trên vỏ hộp, sắc mặt y bỗng nhiên trở nên cực kỳ khó coi.

…thuốc mỡ trị trĩ.

Tần An quơ quào cuồng loạn, cười hì hì tiếp tục không biết tốt xấu: “Hai ngươi không phải oẳn tù tì quyết định cao thấp à?”

“…”

Lâm Dực không rên một tiếng, cảm xúc cũng dần dần bình tĩnh trở lại, y đã nói sẽ không chấp nhặt cùng Tần An, đối phó với một kẻ đê tiện như hắn, trực tiếp bỏ qua chính là biện pháp đơn giản nhất, mắc công ăn nói không cẩn thận lại trở thành trò cười cho hắn cũng nên.

Trầm mặc xuyên thẳng quần vào, Lâm Dực lấp lại pin vô di động, nhìn nhìn vài tin nhắn chưa đọc trong hộp thư đến, một bên hướng tới toilet một bên hỏi: “Cậu nói cậu đã gọi điện cho tôi rồi hả?”

Tần An sững sờ, tựa hồ như đang rất buồn bực vì sao Lâm Dực không có phản ứng lại mấy câu chế nhạo của hắn vừa nãy, sau đó dừng lại vài giây, có chút vẫn chưa thỏa mãn mà giải thích: “Tần Tiếu đã trở về rồi, do chênh lệch múi giờ nên vẫn còn đang ở nhà, buổi tối cùng đi ăn bữa cơm đi!”

Tần Tiếu là em trai ruột của Tần An, trong thời gian qua vẫn luôn ở nước ngoài học đại học, Lâm Dực cũng chưa gặp hắn mấy lần, nên cũng không tính quá quen thuộc.

“Ah, tôi đã mời cả Ôn Kỳ rồi.” Lúc Lâm Dực đang đánh răng, Tần An đã bổ sung thêm một câu.

Sau khi súc miệng sạch sẽ, Lâm Dực quay đầu hỏi Tần An: “Anh ấy đã đáp ứng?”

“Tôi đã nói với hắn vợ trước của cậu cũng sẽ tới.” Tần An hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, trong mắt lóe léo *** quang, vẻ mặt rõ ràng đang biểu lộ khao khát muốn xem náo nhiệt đây mà.

“…”

Lâm Dực không nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng quan sát Tần An trong chốc lát, rồi mới mấp máy mở miệng: “Kỳ thật có một chuyện, tôi đã quên nói cho cậu biết.”

“Cậu còn nhớ hai tuần trước tôi đã tiếp nhận một phần công việc riêng ở bên ngoài không? Chính là cái người đang làm cho tạp chí phụ nữ đấy, hắn đã nhờ tôi vẽ mấy bộ tranh minh hoạ, lúc trước gọi qua thì hắn bảo đã gửi cho tôi thêm một vài tư liệu để chỉnh sữa.”

Lâm Dực vẻ mặt thản nhiên nói tiếp: “Tôi không thường xuyên ở nhà, nếu gửi về địa chỉ nhà thì khẳng định là Nam đại ca sẽ trông thấy chúng đầu tiên, nếu gửi tới trường học thì càng không được, cho nên, cho nên tôi đã bảo hắn gửi đến nhà của cậu rồi.”

Tần An rõ ràng không kịp phản ứng: “Gửi thì gửi có sao đâu, dù gì Cao Lâm còn đang đi công tác —— “

“Nhưng hắn không biết địa chỉ nhà mới của cậu và Lâm tỷ, cho nên đã trực tiếp gửi đến biệt thự của Tần gia rồi,” Lâm Dực ra vẻ hết sức áy náy, ngại ngùng cười cười, “Hôm nay vừa gửi đến, khoảng 10 phút trước đó.”

“…” Hai con mắt của Tần An dựng thẳng đứng.

“Cậu định tiếp tục ngây ngốc ở chổ này nữa sao, hỡi anh bạn thân của mọi phụ nữ?” Lâm Dực nhàn nhạt hỏi.

Mạnh liệt trợn trắng mắt, Tần An run run miệng, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Dực vài giây, thậm chí ngay cả mấy lời căm giận cũng quên nói, nhanh như chớp chụp lấy cái balô ra roi thúc ngựa bay biến.

Một đống tư liệu về tình sắc như thế, nếu để cho Tần lão gia tử nhìn thấy thì chẳng cần biết người nhận là ai, tóm lại một câu, nguyên cả năm nay Tần An đừng hy vọng sống yên ổn nữa.

Cười nhẹ, Lâm Dực sờ sờ chóp mũi, đợi cho Tần An ly khai, y mới nhàn nhã ngồi lên ghế sô pha trong phòng.

Kỳ thật, y vội vã đuổi Tần An đi, nguyên nhân chủ yếu là do y sợ hãi, sợ Tần An sau khi đã nói đủ những lời vui đùa rồi thì rốt cục sẽ nhớ tới hỏi y một câu —— y và Ôn Kỳ hiện tại đang tính toán làm gì?

Y không trả lời được.

Ngồi thư giãn vài phút, Lâm Dực đứng dậy định đi ra ngoài, y phải mua một cặp kính mới cho mình.

Đúng lúc này điện thoại liền vang lên, nhìn nhìn, là một dãy số xa lạ.

“Ai vậy?”

“Tôi là Lục Nhiên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK