“…” Ánh mắt rơi lên thân ảnh gần kề bên mình, Lâm Dực dùng sức giãy khỏi dây trói, không thể nghi ngờ, đây hoàn toàn là phí công.
Ôn Minh đang ngồi ở trước mặt Lâm Dực, một tay bắt lấy cái trán đang đau nhức của Lâm Dực, trên mặt tràn đầy ác ý: “Mày tỉnh lại thật sự rất nhanh.”
Không nói một lời mà nhìn đối phương, khuôn mặt của Lâm Dực căng cứng, bắt buộc chính mình phải trấn định lại.
Y nhớ rõ sau khi bị Ôn Minh bắt cóc, liền dựa theo lộ tuyến của đối phương tránh né được mấy cảnh sát giao thông nơi đầu phố, một đường căng thẳng chạy đến khu vực hẻo lánh, xuống xe — Xuống xe? Lâm Dực nhắm mắt lại, sau khi xuống xe, y liền bị đánh cho một cú choáng váng.
Nghiêng mặt, Lâm Dực cố ý xem nhẹ đáy mắt dần dần hiện lên lệ khí của Ôn Minh, nhanh chóng dò xét một vòng, nhìn vách tường cháy đen chung quanh, chỉ cảm thấy mình hẳn là đang bị nhốt trong một dãy nhà từng bị hỏa hoạn, hiện tại đã bỏ hoang.
“Yên tâm, bất kể thế nào đây cũng là địa bàn của Lục gia, bọn hắn cũng không đảm đương nổi trách nhiệm lớn như vậy.” Cười lạnh, Ôn Minh chầm chập mở miệng.
Lâm Dực tự nhiên minh bạch “bọn hắn” trong miệng Ôn Minh là chỉ mấy cảnh sát đang lùng bắt lão, không có bất kỳ manh mối, cảnh sát không có khả năng tùy tiện hoài nghi Lục gia. Vì vậy mấp máy miệng, cho dù khẩn trương đến nổi dạ dày đều đã quấy lại với nhau, Lâm Dực vẫn như trước ra vẻ trấn định mà nhìn đối phương.Y không thể bối rối, y phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp chạy trốn.
“Người trẻ tuổi,” lại như là nhìn thấu tâm tư của Lâm Dực, khí lực trên tay bỗng nhiên tăng thêm, Ôn Minh không hề cho Lâm Dực một cơ hội trì hoãn, “Tao đoán mày đã thanh tỉnh đủ rồi, đã như vầy, cũng nên cẩn thận tính toán chuyện giữa chúng ta — “
Còn chưa nói xong, con mắt sắc lạnh, Ôn Minh mạnh mẽ đứng dậy, một cước đạp thẳng vào mặt Lâm Dực.
Trong miệng lập tức tràn đầy vị tanh mặn, nửa bên mặt Lâm Dực bị xước một mảnh, ngay sau đó, da đầu một hồi run lên, đối phương cứ như vậy xách Lâm Dực lên, nặng nề mà đá vào phần bụng Lâm Dực, từng cái từng cái lực đạo vô cùng hung tàn.
“Mày thật đúnh là thích chõ mõm vào chuyện người khác!”
Cắn răng, cảm xúc của Ôn Minh rõ ràng đã trở nên táo bạo: “Chỉ bằng mày con mẹ nó cũng không có khả năng!”
“…”
Lâm Dực nói không nên lời, cơ thể đau đến nổi trán đã đổ đầy mồ hôi, bởi vì đối phương cơ hồ mỗi một cước đều đá vào cùng một chỗ.
Tiếng rên rỉ càng lúc càng thống khổ, cho dù từ nhỏ Lâm Dực đã không ít lần bị đánh đòn, nhưng thiệt tình y chưa bao giờ gặp phải sự trả thù tàn nhẫn như vậy.
Cho nên khi đối phương rốt cục ngừng lại, Lâm Dực liền hít một ngụm khí vào miệng, co lại thân thể, một cử động cũng không dám.
Kết quả đối phương dường như không có chút ý định nào bỏ qua, Ôn Minh mặt mũi tràn đầy sự hưng phấn chưa thỏa mãn, nâng lên mũi giày đụng đụng mặt Lâm Dực, tiếng nói trào phúng: “Giáo huấn lần trước có lẽ còn quá nhẹ, đừng nóng vội, chúng ta còn có rất nhiều thời gian.”
Nói xong, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc, Ôn Minh nhìn chằm chằm Lâm Dực, rút ra một cây ngậm vào miệng.
“…” Buông thỏng mắt, cánh tay của Lâm Dực đã sớm bị buộc chặt đến không còn cảm giác, y chỉ cảm thấy dạ dày mình đang quặn lên từng đợt, cũng không tâm tư chú ý động tác của Ôn Minh, khóe miệng giật giật, đến cuối cùng vẫn nhịn không được ói ra chất lỏng hòa với máu nóng trong miệng.
Vài giây đồng hồ qua đi, trong không khí dần dần thổi lên mùi vị của thuốc lá, Lâm Dực thở hổn hển bị ép ngẩng đầu, đối diện ánh mắt nghiền ngẫm của Ôn Minh bên trên.
“Tụi mày sống cũng không tệ.”
Đầu óc một mảnh hỗn loạn, Lâm Dực phản ứng không kịp với ý tứ của đối phương, cần cổ bỗng nhiên truyền đến một trận bỏng rát.
“Tao bị truy nã khắp nơi, còn tụi bay lại sống thoải mái đến vậy!”
Cầm đầu thuốc lá nóng đỏ ấn lên từng dấu hôn mơ hồ lộ ra trên cổ Lâm Dực, Ôn Minh vẻ mặt đầy hận ý.Lâm Dực chẳng quan tâm hay thẹn thùng gì, bởi vì một giây sau, đối phương đã mạnh mẽ nâng lên đầu gối đánh vào sống mũi của y.
—— thời điểm đau đến cực hạn, cho dù Lâm Dực là một thằng đàn ông, nước mắt căn bản đã không khống chế được nữa.
Ý thức hơi có chút mơ hồ, mặt mũi của y hiện tại đã tràn đầy nước mắt cùng vết máu, ngẩng đầu, sau khi chứng kiến hành động kế tiếp của Ôn Minh, y liền gầm nhẹ một tiếng, dốc sức liều mạng lùi về sau.
Tôn nghiêm không đảm đương nổi cơm ăn, Lâm Dực thật sự rất sợ hãi.Đáy mắt hiện lên vui vẻ, Ôn Minh cố ý quơ quơ hai túi nilông trong suốt: “Đồ tốt như vậy mà bị tiêu hủy thì rất đáng tiếc, mày nói có đúng không?”