• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em đã đi gặp Hàn Ninh Cẩn!?”

Híp mắt đến gần một bước, rất rõ ràng, ngữ khí của Ôn Kỳ là đang khẳng định sự việc.

“…” Lâm Dực nhất thời nghĩ không ra nên giải thích thế nào, vô thức sờ lên chóp mũi, ý đồ bình ổn lại cảm xúc đang cực kỳ khẩn trương của mình.

“Không nói gì sao?”

Ôn Kỳ càng tiến gần hơn, vươn tay, bỗng nhiên lấy kính mắt của Lâm Dực xuống: “Lâm Dực, tôi có phải là đã quá kiên nhân với em rồi không?”

Lâm Dực lại càng hoảng sợ, giống như mơ hồ minh bạch ý tứ của Ôn Kỳ, nhưng lại không dám xác định.

Đáng tiếc, không kịp cho y cân nhắc cẩn thận, cổ áo đã bị kéo chặt, vài giây đồng hồ sau, Lâm Dực thập phần chật vật mà ngã vào toilet.

“Ôn —— ”

“Rửa sạch sẽ.”

“BÌNH” một tiếng, cửa bị đóng lại, chỉ còn lại một mình Lâm Dực trong nhà vệ sinh.

Lâm Dực ngồi dưới đất ngu ngơ một lát, sau đó rủ mắt xuống, lại không hiểu vì sao bỗng cảm thấy rất mất mát.

Mệt mỏi tựa đầu vào mặt tường lạnh buốt, tay Lâm Dực đụng phải túi quần, ngẩn người, rốt cục nhớ tới chiếc thẻ nhớ Hàn Ninh Cẩn ném vào mặt mình trước khi rời đi —— đây là chứng cứ phạm tội của Ôn Minh.

Dùng sức vuốt vuốt cái trán nóng hổi, Lâm Dực đứng dậy đem thẻ nhớ đặt sang một chổ sạch sẽ.

Sau đó đi vào phòng tắm, vặn mở vòi nước, thậm chí cũng không điều chỉnh độ ấm, Lâm Dực cứ như vậy mặc cả quần áo, không nhúc nhích để cho nước lạnh xối thẳng vào người.

Mặc kệ hình ảnh đường đột đến cỡ nào, phải nói đúng là, Lâm Dực…đang khóc.

Một thằng đàn ông đã ba mươi tuổi, đứng ở trong phòng tắm mượn tiếng nước che lấp, đứt quãng khóc hơn 10 phút đồng hồ.

Y chợt nhớ tới rất nhiều chuyện, những điều…mà y đã sắp quên hoặc là cố tình xem nhẹ cho qua.

Y nhớ tới vài năm trước, mỗi lần Tô Âm mua quần áo mới đều sẽ hướng y khoe khoang một lúc, và rồi đôi mắt chờ mong của đối phương dần dần chuyển thành thất vọng.

Rồi lúc ly hôn, bóng lưng của Nam đại ca ngồi ở dưới lầu sửng sốt hết nữa ngày.

Lúc tiểu nha đầu nửa đêm nằm mơ thấy ác mộng lại không tìm thấy mẹ mình, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đau sốc hông.



Và vừa mới tại khách sạn, lúc Hàn Ninh Cẩn vùi vào lòng y, cực lực khống chế sự nghẹn ngào.

Lâm Dực cho tới bây giờ chừa từng muốn thương tổn bất kì ai, y chỉ là hơi chút ích kỷ, muốn bảo vệ tốt bản thân cùng những điều mà y quý trọng, nhưng mặc dù như thế, y vẫn như cũ lặp đi lặp lại rất nhiều sai lầm trong quá khứ.

“Lâm Dực!”

Cửa phòng tắm bị kéo ra, Lâm Dực quay đầu lại, trông thấy gương mặt bất ngờ của Ôn Kỳ.

“Con mẹ nó em điên rồi à?”

Xem đi, có thể làm cho Ôn Kỳ nổi bạo mà chữi ra mấy lời thô tục, nói thật, Lâm Dực y chính là người đầu tiên.

Lâm Dực trừng to đôi mắt đỏ bừng, cho đến khi rốt cục đã phản ứng lại cục diện khó xử trước mắt, vội vàng quay lưng muốn tránh đi ánh mắt của Ôn Kỳ, ai ngờ lại sặc phải nước lạnh, kịch liệt ho khan một trận.

Ngay sau đó, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, Ôn Kỳ mạnh tay vặn chặt vòi nước lại.

“Em còn chưa rữa xong —— ”

Lâm Dực chỉ kịp nói ra mấy chữ này, đã bị Ôn Kỳ xách lưng quần lôi ra khỏi phòng, trong phòng tắm đã sớm bị nước lạnh xông đến toàn hàn khí, nên lúc vừa bước ra ngoài, Lâm Dực lại cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

Mà y lúc này mới chú ý tới, trên người Ôn Kỳ còn mặc áo khoác, dường như là mới trở về từ bên ngoài.

“Mau uống hết.” Cầm qua chén nước cùng viên thuốc vừa bị đặt một bên, Ôn Kỳ với sắc mặt vô cùng âm trầm lên tiếng.

“… anh là đi ra ngoài mua thuốc cho em à?” Lâm Dực có chút sợ run.

Y nguyên lai tưởng rằng Ôn Kỳ đã ghét bỏ mình rồi.

Ôn Kỳ không nói lời nào, chỉ như cảnh cáo mà nhìn y một cái.

“…” Im lặng, Lâm Dực tranh thủ thời gian cúi đầu uống thuốc.

Sau đó ——

“Tôi nhịn em rất lâu rồi, em có biết không?”

Vừa nghe câu này Lâm Dực liền cả kinh, giương mắt, lại không kịp mở miệng, áo sơmi ẩm ướt trên người đã bị Ôn Kỳ dứt khoát kéo xuống.

Ngay sau đó, là thanh âm dây thắt lưng được kéo mở trong trẻo vang lên, Lâm Dực nuốt nuốt nước miếng, trơ mắt nhìn Ôn Kỳ không nói một tiếng đem quần của mình đá qua một bên.

“Đừng, sẽ đánh thức Ôn Lục…”

“Lau sạch sẽ,” lời còn chưa dứt, một chiếc khăn khô ráo đã rơi lên đầu của Lâm Dực, Ôn Kỳ hừ lạnh, “Em cho rằng tôi muốn làm cái gì?”

“…” Lâm Dực ho nhẹ một tiếng.

Không thể phủ nhận, vừa nãy y đã thực sự cho rằng Ôn Kỳ cởi quần áo của mình là vì muốn làm gì gì với mình—— trên TV không phải đều diễn như vậy sao?

Hiển nhiên, Ôn Kỳ cũng có rảnh mà đi xem tivi như ai đó.

“Em nghe đây,” nhếch cao lông mày, chỉ thấy Ôn Kỳ nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm Dực, “Tôi chỉ nói một lần duy nhất.”

Kế đến, như gằn từng chữ một một, Ôn Kỳ nói cực kỳ chậm rãi: “Tôi mặc kệ em đã từng có quan hệ với ai, nhưng nếu em đã trêu vào tôi rồi, từ nay về sau, em chỉ có thể thuộc về một mình tôi, hoặc chúng ta đổi sang một cách nói đơn giản hơn, em chỉ có thể —— để cho một mình tôi làm, có biết không?”

Bỏ qua gương mặt đỏ bừng của Lâm Dực, Ôn Kỳ mặt không chút đổi sắc mà tiếp tục mở miệng: “Sự tình đêm nay tôi không có hứng thú nghe em giải thích, tôi chỉ coi như em còn chưa hiểu rõ tôi, nhưng mà, nếu như loại chuyện này còn phát sinh lần nữa —— ”

Nói xong, đầu ngón tay của Ôn Kỳ xẹt qua phần thắt lưng trần trụi của Lâm Dực, vừa vặn rơi lên một dấu hôn đỏ hồng, dùng sức đè lên, không ngoài ý muốn liền nghe thấy một tiếng ngâm khẽ của Lâm Dực.

“Nếu như loại chuyện này còn phát sinh lần nữa, tôi không bảo đảm…chổ này của em còn có thể tồn tại hay không.”

Đầu ngón tay một đường tiến thẳng xuống phía dưới, Ôn Kỳ cong cong khóe miệng, ngữ khí tràn ngập nguy hiểm.

“…”

Lâm Dực trầm mặc.

Không hề nghi ngờ, Lâm Dực nằm mơ cũng không dám hy vọng xa vời, Ôn Kỳ sẽ nói ra một cách gọn gàng dứt khoát như vậy.

Mà đã đều là đàn ông, ngoại trừ việc kinh ngạc, Lâm Dực thật sự cũng không cần phải lại rụt rè thêm gì nữa.

“Ngày mai…đi gặp Nam đại ca đi!”

Đột nhiên thò tay ôm lấy Ôn Kỳ, Lâm Dực nhắm mắt lại, mang theo ủ rũ thấp giọng lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK