• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh còn có hai tuần lễ để chuẩn bị,” đáy mắt dẫn theo vài tia trào phúng, Hàn Ninh Cẩn tiếp tục nói, “Anh nên cẩn thận suy nghĩ một chút, nên làm thế nào từ biệt hắn.”

“…”

Lâm Dực nhíu chặt lông mày, giật giật khóe miệng, nhưng một câu đều nói không nên lời.

Ngữ khí của đối phương quá mức kiên định, kiên định đến mức Lâm Dực nhất thời không biết nên cự tuyệt thế nào.

“Anh tốt nhất đừng nghĩ đến việc tránh né tôi,” gặp Lâm Dực không lên tiếng, Hàn Ninh Cẩn mở miệng cảnh cáo, “Chỉ cần tôi muốn, tôi sẽ nhanh chóng tìm được anh.”

Nói xong, cười lạnh một tiếng, Hàn Ninh Cẩn nhìn chằm chằm Lâm Dực: “…nói thật, tôi đã hối hận, tôi hối hận vào bảy năm trước đã chấp nhận chia tay với anh, nếu như tôi chưa từng rời khỏi anh, tôi không tin anh cùng hắn ta sẽ xảy ra bất kì liên hệ gì. Cho nên, anh hoặc là hướng tôi chứng minh, chứng minh vô luận đã qua bao lâu, vô luận hai người có cùng một chổ hay không, tình cảm của anh cũng sẽ không thay đổi. Hoặc là, cùng tôi qua cả đời, nói cho tôi biết anh đối với hắn bất quá chỉ là nhất thời cao hứng mà thôi.”

“Anh vốn chính là của tôi, từ lúc vừa bắt đầu đã là của tôi, thời gian anh và hắn quen biết không bằng chúng ta —— ”

“Ninh Cẩn,” như than thở, Lâm Dực nhịn không được cắt ngang lời đối phương, “Cậu phải biết, chúng ta chỉ là người bình thường, cảm tình cuối cùng…vẫn là không thực tế.”

“Vì cái gì không thực tế?” Cảm xúc hơi có chút bất ổn, Hàn Ninh Cẩn vươn tay kéo lấy cổ áo Lâm Dực, cắn răng hỏi.

“…” Trầm mặc vài giây, Lâm Dực vẫn không nhúc nhích mà nhìn đối phương, thấp giọng nói: “Không có vì cái gì.”

Chuyện tình yêu từ trước đến nay vốn không có đạo lý cũng không có nguyên tắc, ai cũng không biết sau một khắc sẽ rời đi ai, hay không rời khỏi ai.

Sắc mặt càng thêm khó coi, hiển nhiên, Hàn Ninh Cẩn đối với câu trả lời của Lâm Dực đã bất mãn hết sức.

“Tôi mặc kệ anh nghĩ như thế nào, tóm lại tôi không thể quên được anh, Lâm Dực, chỉ cần tôi còn thích anh, anh không có tư cách đẩy tôi ra.”

Ngữ khí âm trầm nói hết câu, thân thể bỗng nhiên nghiêng về phía trước, nụ hôn vừa bá đạo vừa cường ngạnh cũng liền như vậy rơi lên người Lâm Dực——

“Hàn Ninh Cẩn!”

Mãnh liệt đẩy đối phương ra, Lâm Dực chẳng quan tâm bị dập đầu hay rách khóe môi, mặt mũi tràn đầy không thể tin: “Cậu nháo đủ chưa hả?”

“Không có!” Cơ hồ lập tức quát to, đối phương dọng mạnh một quyền vào bức tường kế bên, “Anh chắc đã biết rõ tôi ngày đó vì sao không tiếp tục làm nữa rồi phải không? Chính là vì vẻ mặt này của anh! Anh dựa vào cái gì mà lại có cái bộ dạng đức hạnh như thế hả? Lúc trước khi anh bính tôi —— ”

“Tôi đã không thể quay đầu lại nữa rồi, cậu có hiểu hay không?”

Chau mày, Lâm Dực nhìn đối phương, nói từng chữ rõ ràng.

Trên đời này, người có thể bắt đầu yêu lại một lần nữa thiệt tình quá ít, bỏ qua chính là bỏ qua, công bằng hay không, dù sao cũng phải học cách để buông tay.

Qua một hồi thất thần, nắm đấm vẫn luôn nắm chặt của Hàn Ninh Cẩn dần dần buông ra.

Sau nửa ngày, đối phương mới nhìn về phía Lâm Dực, sắc mặt khôi phục lãnh khốc ——

“Vô luận như thế nào, anh phải theo tôi rời đi, nhớ kỹ anh đang thiếu nợ tôi.”

Nói xong, quay người ly khai.

“…”

Ánh mắt có chút lập loè, thẳng đến khi bóng lưng quật cường của Hàn Ninh Cẩn biến mất tại chỗ rẽ, Lâm Dực hít sâu một hơi, tâm tình trầm trọng mà tựa ở vách tường như có điều suy nghĩ.

Cho dù chưa thành thục, thì những lời mà Hàn Ninh Cẩn nói vẫn có một phần thấm vào đáy lòng của y.

… Tách ra bảy năm, y thật sự sẽ vẫn liều lĩnh mà muốn cùng Ôn Kỳ bên nhau sao?

Đáng tiếc, chưa để cho Lâm Dực có cơ hội cẩn thận cân nhắc, cánh cửa phía sau đã bị đẩy ra, Tần An không kiên nhẫn lớn giọng hô to: “×, cậu đứng ở đây ngây người làm cái gì? Tranh thủ thời gian mà quản chặt người đàn ông với gương mặt hay gây tai hoạ của cậu cách xa bà xã của tôi một chút à —— ”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tần An khẽ giật mình, thò tay đâm lên khóe môi bị rách của Lâm Dực: “Mới vừa bị nam nhân nhà cậu thân thân hả?”

Xấu hổ ho nhẹ một tiếng, Lâm Dực ra vẻ trấn định: “Ờ.”

Rồi sau đó cúi đầu xuống, vượt ra ngoài dự liệu, điện thoại lại vang lên lần nữa. Tô Âm.

Nháy mắt mấy cái, Lâm Dực vội vàng nhấn nút trò chuyện: “Tôi vừa định gọi cho….”

“Lâm Dực, anh gần đây phải cẩn thận một chút, Ôn Minh chạy thoát rồi.” Chưa nói được mấy lời, chỉ nghe đầu dây bên kia gấp nút truyền đến một tin động trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK