• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bảy năm qua, Lâm Dực đã tìm được một nơi công tác, đã kết hôn, làm ba ba, y cũng không muốn đơn giản thỏa hiệp như vậy.

Nhếch bờ môi, nhìn thẳng vào mặt của Hàn Ninh Cẩn, thậm chí Lâm Dực còn không hiểu được mình đã lấy đống dũng khí này ở đâu ra, “Ôn Kỳ không thích tôi, nhưng tôi sẽ không rời khỏi anh ấy đâu.”

Vừa dứt lời, đối phương đã vung ngay một quyền vào mặt Lâm Dực.

Phía sau lưng mạnh mẽ đập lên cánh cửa lạnh buốt, Lâm Dực vô ý phản ứng theo bản năng, cúi đầu tìm kính mắt vừa rớt ở trên đất.

“Lâm Dực!”

Hàn Ninh Cẩn cắn răng gầm nhẹ một tiếng, hắn khó chịu, cho nên hắn phải làm cho Lâm Dực càng thêm khó chịu.

“Tôi sẽ giết hắn.”

Nheo mắt lại, Hàn Ninh Cẩn đã nói với Lâm Dực bốn chữ như vậy.

Lâm Dực kinh ngạc ngẩng đầu, trầm mặc nhìn đối phương vài giây, cố ý xem nhẹ sự hung ác vừa lóe lên trong mắt hắn, dừng một chút, mới trầm thấp mở miệng: “… Hắn không nợ cậu cái gì cả.”

Cười lạnh một tiếng, sắc mặt của Hàn Ninh Cẩn đã kìm nén hết mức: “Cho nên tôi mới nói anh phải rời khỏi hắn ta. Chỉ cần anh đối tốt với ai, thì người đó liền thiếu nợ tôi.”

“…”

Nói không nên lời, Lâm Dực đột nhiên cảm giác có chút thở không nổi.

Y lẳng lặng mà nhìn Hàn Ninh Cẩn, rồi lại giống như vô luận thế nào cũng đều không hiểu nổi đối phương.

Vài giây qua đi, Lâm Dực cúi đầu xuống, thập phần mềm yếu…quỳ gối. Tựa như bảy năm trước Hàn Ninh Cẩn đã quỳ gối trước mặt Lâm Dực vậy.

“Ninh Cẩn,” giương mắt, Lâm Dực khẽ thở dài, “Loại người như tôi, không đáng để cậu làm như vậy.”

Tựa hồ không ngờ tới Lâm Dực sẽ nói ra một câu như vậy, đối phương có chút run sợ, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Nhưng sau một khắc, Hàn Ninh Cẩn đã xoay người cho Lâm Dực quyền thứ hai, sự phẫn nộ nơi đáy mắt rõ ràng đến mức có thể thấy được: “Con mẹ nó anh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì tự cho là đúng hả?”

“Anh cho rằng nói như vậy tôi sẽ lập tức cút đi thật xa sao? Anh tưởng tôi không dám động vào hắn?”

Lâm Dực nhíu mày: “Ninh —— “

“Đứng lên!”

Đột nhiên, trên đầu vang lên một thanh âm tỉnh táo nhưng không hề cho đối phương có cơ hội kháng cự lại. Lâm Dực cương cứng tại chỗ, rất rõ ràng, đây không phải là giọng nói của Hàn Ninh Cẩn.

Cùng đồng dạng bất ngờ như Lâm Dực, Hàn Ninh Cẩn mạnh liệt xoay người lại.

—— Ôn Kỳ.

Thời điểm Lâm Dực ngẩng đầu lên lần nữa, đã sửng sốt thốt lên trong lòng tên gọi của đối phương.

“Mau đứng lên…, đừng để tôi lập lại lần thứ ba.” Ôn Kỳ nhìn chằm chằm vào đầu gối của Lâm Dực, trong mắt là sự lạnh lùng mà Lâm Dực chưa từng thấy qua.

Lâm Dực nhịn không được sĩ diện cãi láo, chẳng lẽ bộ dạng chật vật từ nãy đến giờ của mình đã bị Ôn Kỳ nhìn thấy hết rồi?

“Mày tới đây làm gì?” Hàn Ninh Cẩn đương nhiên chẳng có chút xa lạ gì với Ôn Kỳ.

Hắn đang lườm Ôn Kỳ, ánh mắt mang theo địch ý vô cùng rõ ràng.

Ôn Kỳ không nói lời nào, thẳng đến khi Lâm Dực đứng lên khỏi mặt đất, mới hừ lạnh một tiếng, chuyển hướng về phía Hàn Ninh Cẩn.

“Tôi không quan tâm giữa các người đã xảy ra chuyện gì, càng không có tâm tình xen vào việc của người khác. Tôi bất quả chỉ muốn nhắc nhở cậu, muốn động vào tôi vốn cũng có không ít người, cũng chẳng hề thua kém cậu bao nhiêu.”

Nói xong, Ôn Kỳ lại nhướng mày nhìn qua Lâm Dực: “Lâm Dực, nếu anh còn để cho tôi nhìn thấy vẻ khúm núm của anh trước mặt kẻ nào, tôi lập tức sẽ coi như không quen biết anh nữa.”



Chậc chậc, Ôn tiểu mỹ nhân, đây không phải xen vào việc của người khác thì là cái gì?

Mà ngoài ý muốn, Hàn Ninh Cẩn lại không nói thêm gì, chỉ có ánh mắt vẫn đảo qua đảo lại trên đầu lông mày xinh đẹp của Ôn Kỳ cùng nụ cười lạnh phát ra nơi đáy mắt không dễ dàng phát giác.

“Anh thật ra chẳng hề thích hắn ta đâu.”

Những lời cuối cùng này, Hàn Ninh Cẩn đã nói với Lâm Dực. Nói xong, đối phương liền lùi lại phía sau hai bước, quay người ly khai.

Vì thế sau khi dùng sức hấp lấy một miệng lớn không khí, Lâm Dực cố gắng không nghĩ ngợi đến những lời của người kia trước khi rời đi…, trực tiếp thò tay đi mở cửa xe, y phải lập tức trốn khỏi cái người Ôn Kỳ đang đứng sau lưng mình này —— y đêm nay đã quá chật vật rồi.

“Định đi đâu?”

Cửa xe nhanh chóng bị một bàn tay khác đè lại, Ôn Kỳ cứ như vậy nghiêng người tới, mặt đối mặt mà hỏi Lâm Dực.

Lâm Dực rủ mắt xuống, có chút cà lăm: “Tôi…có hẹn bạn.”

Y không có nói dối, y thật sự đã có hẹn với bạn, lúc này đoán chừng Tần An đang bùng nổ lửa giận đây.

Quả nhiên, tựa như phối hợp với những lời mà Lâm Dực nói, điện thoại trong túi áo đặc biệt kịp thời vang lên.

“Tần An.” Quơ quơ màn hình điện thoại di động, Lâm Dực dùng sức mà hướng Ôn Kỳ kéo ra một nụ cười.

Chỉ tiếc ——

“Cậu ta đêm nay có việc không đi được, anh cứ tự tiện làm việc của mình”

“…”

Lâm Dực trơ mắt nhìn Ôn Kỳ thuận tay tiếp nhận điện thoại của mình nghe máy, sau đó dùng vẻ mặt bình tĩnh mà bịt lấy ống loa điện thoại, che lấp tiếng gào thét không kiên nhẫn ở một chỗ nào đó của Tần An. Sau đó, đạm nhạt cúp cái rụp.

Qua hết nửa ngày, Lâm Dực mới lấy lại *** thần, há hốc mồm, ra vẻ trấn định mà nói sang chuyện khác: “Anh không phải vừa mới trở về sao? Như thế nào —— “

“Đi thôi, anh hôm nay ngủ lại chổ tôi đi!” Đánh gãy câu hỏi của Lâm Dực, Ôn Kỳ đi trước vào sảnh chung cư.

Lâm Dực phóng mắt nhìn cái xe mình vài lần, rồi lại cúi đầu liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đang vang lên lần nữa, ba chữ “Tần auto” cứ thế kiên nhẫn chợt lóe chợt lóe trong bóng đêm.

Sau đó vô cùng quyết đoán, Lâm Dực dập máy ngay lập tức.

Cúi đầu híp híp mắt, nhặt lên chiếc kính mắt đang nằm ở bánh xe bên cạnh, may mắn là cú ngã vừa này không có làm gãy kính, Lâm Dực bước nhanh vài bước đuổi kịp Ôn Kỳ.Lâm Dực đương nhiên nhìn không tới, giờ này khắc này ở cửa quán bar, Tần An tội nghiệp đang ngồi ở trong xe trừng to mắt: “Con mẹ nó đúng là một cặp tiện nhân!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK