Từ khi sau khi thẳng thắn nói ra mọi chuyện với Nam đại ca, Ôn Lục thường xuyên được gửi qua nhà của Nam đại ca, do sự thông minh trời sinh, Ôn Lục trưởng thành sớm như thế dù sao cũng hiểu được nhiều chuyện tình thú vị giữa Lâm Dực và Ôn Kỳ hơn so với Lâm Tư Văn.
Tận lực dùng ngữ khí nhẹ nhõm kể hết chuyện Ôn Minh chạy trốn, Lâm Dực nắm điện thoại, sắc mặt xấu hổ: “Cái kia…việc này Ôn Kỳ còn không biết.”
Người ở bên kia đầu dây trầm mặc hết nửa ngày, sau đó vượt quá dự kiến của Lâm Dực, Nam đại ca cái gì cũng không hỏi, chỉ dùng ngữ điệu bình tĩnh nói: “Cha sẽ xin nghỉ cho hai đứa nhỏ.”
“…con cùng Ôn Kỳ có thể chuyển trở về ở.” Ngừng một lát, Nam đại ca đã bổ sung như vậy.
Lâm Dực sững sờ, chờ đến lúc hiểu được đối phương đang lo lắng cho mình, không kịp mở miệng, đối phương đã cúp điện thoai trước.
Như có điều suy nghĩ mà đơ người trong chốc lát, Lâm Dực khẽ cười một tiếng, đẩy cửa đi ra ngoài. Vốn định mặc xong quần áo chuẩn bị đi trường học, kết quả vừa trở lại phòng ngủ, Lâm Dực mới cầm lấy áo sơ mi, khí tức quen thuộc lập tức dựa tới, một giây sau, nửa người của Lâm Dực đã bị áp trên giường.
“Anh đã tỉnh?” Ngẩng đầu lên, Lâm Dực chột dạ hỏi.
“Vừa rồi nói chuyện cùng ai?” Ôn Kỳ mặt không biểu tình, “Anh không biết cái gì?”
Hiển nhiên, Ôn Kỳ chỉ mơ hồ nghe thấy câu nói sau cùng của Lâm Dực.
Âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Lâm Dực cười cười: “Nam đại ca vừa mới gọi điện thoại tới, em sợ đánh thức anh nên mới vào toilet.”
“Cha nói ở nhà trẻ gần đây có rất nhiều đứa nhỏ bị cảm củm, dù sao cũng sắp nghỉ đông rồi, dứt khoát xin nghỉ cho Tư Văn và Ôn Lục ở lại nhà, chờ năm sau lại đi học tiếp.” Ngữ khí trấn định, Lâm Dực không nhanh không chậm mà giải thích.
Nheo mắt lại, Ôn Kỳ vẫn như cũ bán tín bán nghi: “Em từ ngày hôm qua nội tâm dường như đã có chuyện gì đó quấy nhiễu.”
Đêm qua sau khi trở về, có lẽ do hai người đều hơi mệt mỏi, cũng không nói lời nào, đơn giản tắm qua một lượt liền lăn lên giường ngủ.
Ánh mắt hơi trốn tránh, Lâm Dực nhìn vào Ôn Kỳ, phát hiện đối phương không có chút ý tứ muốn thỏa hiệp nào.
“Lâm Dực, nếu như em còn dám gạt anh bất cứ chuyện gì —— “
Bỗng nhiên không có dũng khí nghe Ôn Kỳ nói tiếp…, Lâm Dực quyết định chắc chắn, dứt khoát ném áo sơmi còn cầm trong tay. (tính dùng mỹ nhân kế à:]])
Mở rộng đầu gối, hai cái đùi dùng sức câu qua eo Ôn Kỳ, kề sát bụng dưới của đối phương thập phần chậm chạp cọ xát, Lâm Dực thở ra một ngụm nhiệt khí, cực lực ức chế xấu hổ trên mặt: “Em lát nữa còn phải đến trường học, anh muốn làm gì…thì nhanh lên một chút à.”
“…”
Ba mươi năm qua một lần duy nhất dùng chiêu sắc dụ —— nếu như có thể xưng là sắc dụ thì…, lớn tuổi như vậy cũng thật khó cho Lâm Dực.
Cũng may…Ôn tiểu mỹ nhân rất nể tình mà trúng kế.
Ánh mắt rõ ràng trầm xuống, Ôn Kỳ nhanh chóng ngậm miệng, một lát sau, hắn liền cúi đầu nặng nề hôn môi đối phương.Vì vậy, không hề nghi ngờ, Lâm Dực chọn khơi hỏa, rồi không cẩn thận đem chính mình nấu cho chết luôn.
Một giờ sau, mắt thấy sắp muộn giờ lên lớp, Lâm Dực chẳng quan tâm đến bữa sáng, mang theo một tư thế cực kỳ không được tự nhiên như hình chữ bát đi ra khỏi nhà, nắm chặt chìa khóa, cắn răng ngồi vào trong xe.Y đã một mực xem nhẹ Ôn Kỳ, Ôn Kỳ thực chất là một mãnh thú mang lớp bọc xinh đẹp ở bên ngoài.
Đối diện kính xe mà nhanh chóng sửa sang lại mái tóc cong vểnh của mình, Lâm Dực không có thời gian tiếp tục cảm nhận dư vị gì, vặn chìa khóa xe, ý định nhanh chạy đến trường một chút.Kết quả ——Còn nít nói dối sẽ bị sói ăn, câu chuyện này một điểm cũng không sai, hơn nữa không chỉ là trẻ con, đại thúc cũng không ngoại lệ.Cửa xe bị mạnh mẽ kéo ra, thời điểm con dao sắc lạnh kề vào lưng của Lâm Dực, tay nắm chìa khóa của y có chút cứng ngắc, quay đầu lại, thậm chí có thể thấy rõ đáy mắt điên cuồng của Ôn Minh.
Lâm Dực vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, đối phương vậy mà lại không chút kiên nễ gì xông thẳng lên xe của mình.… Mẹ nó, nói đến đây, mấy tên cảnh sát đâu hết rồi? Lâm Dực khóc không ra nước mắt, Tô Âm rõ ràng nói cảnh sát vì phòng ngừa vạn nhất, sẽ cử một số người tiến hành giám thị xung quanh nhà y kia mà?
Vô ý thức mà liếc trộm một vòng, ánh sáng ở bãi đỗ xe rất tối, lại đã qua mất giờ cao điểm, cho nên Lâm Dực cơ hồ nhìn không thấy một người nào.
“Đừng vọng tưởng chạy trốn, tình cảnh của tao hôm nay là do mày gây ra. Tao nhớ đã từng cảnh cáo mày tốt nhất đừng tính kế tao, tao chuyện gì cũng đều làm được,” nói xong, Ôn Minh cười thật to, ngữ khí tràn ngập nguy hiểm, “Tao hiện tại đã như thế, cho dù phải chết, tao cũng phải mang mày theo cùng, mày nói có đúng hay không?”
Vừa dứt lời, động tác trên tay của đối phương hơi dùng lực, tuy đã cách một chiếc áo khoác dày, mũi đao vẫn như trước nhẹ nhàng đâm vào phía sau lưng Lâm Dực, nhịn không được kêu rên một tiếng, Lâm Dực nghe thấy đối phương nói tiếp: “Đem di động ném đi!”
—— Lâm Dực đã nghe Tô Âm đề cập qua, vô luận là loại nào, đại đa số điện thoại đều có hệ thống định vị, cho dù không có thẻ điện thoại, chỉ cần mở máy, đều đồng dạng có thể bị cảnh sát truy ra vị trí.
Hiển nhiên, thường xuyên cùng liên hệ với cảnh sát, Ôn Minh sẽ lựa chọn một phương thức xử lý an toàn nhất.
Khẽ thở dài, Lâm Dực thuận theo mà ném điện thoại di động.
“Lái xe theo những gì tao nói.”