Sờ sờ chóp mũi, Lâm Dực vuốt ve một tầng tuyết mỏng trên đầu, vươn tay ngăn cản một chiếc xe taxi.
Xe của y vẫn còn đang đỗ ở dưới nhà Ôn Kỳ, chỉ là lúc rời đi đã quên cầm theo chìa khóa xe.
Ngồi vào hàng ghế sau xe taxi, Lâm Dực có chút thất thần nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, trên màn hình là tấm ảnh mà y đã lén chụp thừa dịp Ôn Kỳ ngủ say, y lúc ấy đã suy nghĩ vạn nhất về sau có tách ra, mình tối thiểu còn có một chút gì đó để tưởng niệm hắn, nhưng y thiệt tình chỉ là tưởng tượng như vậy, căn bản chưa có chuẩn bị tốt tâm lý tách khỏi đối phương.
Khẽ thở dài, Lâm Dực cảm giác mình càng già càng mẹ nó khác người à.
Đinh!
Điện thoại bỗng nhiên chấn động, Lâm Dực trừng to mắt, tin nhắn?
—— những gì anh thiếu nợ tôi, tôi sẽ đòi lại từng thứ từng thứ một.
“…” Lâm Dực nhíu mày, không hề nghi ngờ, tin nhắn này là do Hàn Ninh Cẩn gửi đến.
Nhưng cho đến cuối cùng, Lâm Dực vẫn không hiểu nổi Hàn Ninh Cẩn đến tột cùng muốn làm cái gì nữa.
Xe dừng ở dưới khu chung cư, Lâm Dực cũng không muốn suy diễn gì, cho dù đã trải qua những chuyện trước kia, y vẫn như cũ tin tưởng bản chất của Hàn Ninh Cẩn vốn không xấu, chỉ là tâm tư kiêu ngạo của hài tử đã bị tổn thương, nguyên do cũng là vì mối tình thơ dại lúc trước.
Cùng vì vậy, Lâm Dực đã không để ý đến một chuyện rất quan trọng, Hàn Ninh Cẩn đã không còn là một cậu thiếu niên bé bỏng như ngày nào, hắn hiện tại đã trở thành phó tổng giám đốc của Ninh Hoàng quốc tế, với tư cách là một thương nhân, thủ đoạn trả thù của hắn nếu so với những gì mà Lâm Dực tưởng tượng thì càng triệt để thẳng thắn hơn nhiều.
Lên lầu, vốn tưởng rằng giờ này Nam đại ca cùng tiểu nha đầu có lẽ đã đi ngủ rồi, Lâm Dực cố ý nhẹ chân nhẹ tay vặn mở cửa phòng, cũng không dám bật đèn, cẩn thận từng li từng tí kéo vali vào phòng khách.
Kết quả vào lúc y chuẩn bị quay người đi rữa mặt, sau lưng đột ngột vang lên một thanh âm.
“Rốt cuộc đã biết về nhà.”
Động tác cứng đờ, Lâm Dực giật mình, lập tức vội vàng quay đầu lại —— Nam đại ca?
Lão đầu nhi còn chưa ngủ? Hơn nửa đêm một mình sờ soạng ngồi ở phòng khách?
“… Ân, chuyện ở trường cũng đã xử lý xong.” Tuy đã mơ hồ cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề, Lâm Dực vẫn là nói ra trước rồi tính tiếp.
“…cha tại sao còn chưa đi ngủ?” Dừng một chút, thấy đối phương lâm vào trầm mặc, Lâm Dực nhịn không được mở miệng.
Y có thể cảm nhận được, tâm tình của Nam đại ca không được tốt.
Nghi hoặc nháy mắt vài cái, bỗng nhiên ngữi thấy được một cỗ hương vị, Lâm Dực dứt khoát ấn mở chốt cửa phòng khách.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Nhìn mấy vỏ chai rượu trên bàn trà, Lâm Dực cuối cùng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: “Xảy ra chuyện gì? Nhã Văn đâu?”
Nói xong, Lâm Dực vô ý thức hướng tới phòng ngủ, y muốn nhìn tiểu nha đầu ——
“Đã bao lâu?”
Bất thình lình, Nam đại ca lại lên tiếng hỏi.
“Cái gì?”
Lâm Dực rõ ràng không kịp phản ứng, ngừng bước, vẻ mặt kinh ngạc nhìn đối phương.
“…” Không nói lời nào, Nam đại ca vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lâm Dực, sắc mặt âm trầm.
Vì vậy, Lâm Dực bỗng nhiên luống cuống.
Ánh mắt rơi xuống mấy tấm hình bị vỏ chai đè lên, y vừa nãy không có chú ý, nhưng giờ này khắc này, Lâm Dực cơ hồ xác định, sự khác thường của Nam đại ca chắc chắn có quan hệ với đống hình chụp đó.
Không hiểu sao, Lâm Dực lại nhớ tới cái tin nhắn kì quái của Hàn Trữ Ninh Cần vừa gửi tới.
Y không dám tùy tiện suy đoán trên tấm ảnh có cái gì, y chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, mỗi bước tiến về phía trước đều nặng nề vô cùng, y cực kì sợ hãi trông thấy những bức hình kia.
Cuối cùng, đến khi những đầu ngón tay khẽ run rẩy nãy giờ, rốt cục đã không còn chần chờ mà vươn tới cầm lên một tấm hình, đầu gối như nhũn ra, Lâm Dực cứ như vậy trực tiếp quỳ xuống.
Y nhớ rõ Ôn Kỳ đã từng nói, chính mình không thể làm ra hành động mềm yếu này với bất ai khác nữa, đáng tiếc, y khống chế không được, y nguyên vốn đã là một người mềm yếu, y đã từng cố gắng trở nên dùng cảm, nhưng Ôn Kỳ đã không chút lưu luyến nào mà đuổi y đi, y không biết mình phải tiếp tục dũng cảm cho ai xem nửa đây.
Huống chi, Lâm Dực hiện tại thật sự…thật sự không còn khí lực đối mặt với Nam đại ca đã biết rõ chân tướng.
Y đã 30 tuổi, y đã là một thầy giáo, y còn là một người cha, nhưng ở trước mặt Nam đại ca, y vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ.
“Đã bao lâu?”
Rũ mắt, Lâm Dực nghe Nam đại ca lặp lại câu hỏi.
Trên tấm ảnh, là khung cảnh Lâm Dực cùng một người đàn ông quấn lấy nhau tại một quán ăn đêm vào một năm trước, Lâm Dực nghĩ không ra Hàn Ninh Cẩn làm sao lại có được mấy tấm ảnh chụp này, y chỉ biết là, sự tình đã xảy ra, vô luận y có chấp nhận hay không chấp nhận được.
Không còn can đảm nhìn những tấm ảnh còn lại, Lâm Dực dốc sức liều mạng chế trụ đầu ngón tay run run, mím môi trầm mặc sau nửa ngày, rốt cục nói ra: “Con…con vẫn luôn yêu thích đàn ông, từ lúc còn nhỏ đã như vậy —— “
Lời còn chưa dứt, Nam đại ca liền giáng xuống một cái tát dị thường chói tai trong phòng khách yên tĩnh.
Nam đại ca là quân nhân xuất ngũ, Lâm Dực từ nhỏ đến lớn đã ăn không ít giáo huấn, nhưng vẫn chưa bị tát vào mặt lần nào. Nam đại ca đã từng nói qua, bạt tai chính là hành vi tối vũ nhục đối với người khác, trừ phi vô cùng tức giận, nếu không tuyệt sẽ không động thủ.
“Con không nên lừa gạt cha.” Nói xong, vượt ra ngoài mọi dự liệu, Nam đại ca không chất vấn y nữa, mà là đứng thẳng người dậy, quay trở về phòng ngủ.
Lâm Dực hơi có chút sững sờ, y không nghĩ tới nguyên nhân làm cho Nam đại ca tức giận không phải vì mình là một gã đồng chí, mà là do mình đã lừa gạt cha.
Hơn 10′ sau, Lâm Dực bỗng nhiên đứng dậy, chẳng quan tâm má trái sưng đau, cũng chẳng ngó ngàng hình tượng mà chạy ra khỏi nhà.
Y đã làm sai quá nhiều chuyện, y không thể lừa gạt bất luận kẻ nào nữa, kể cả chính bản thân y.