• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phản ứng của Lâm Dực đã vượt quá dự kiến của Tần An.Tần An thậm chí đã làm xong chuẩn bị trước khi lâm trận, kết quả Lâm Dực chỉ trưng vành mắt đỏ hồng như có điều suy nghĩ mà nhìn hắn hết nửa ngày, sau đó nhắm mắt lại nói một câu: “Tư Văn đâu?”

Tần An rõ ràng sợ run vài giây, sau đó nhíu cái mũi: “Tư Văn tạm thời ở lại chổ của Tô Âm.”

Nói xong, liếc Lâm Dực một cái, Tần An thấp giọng bổ sung: “Ôn Lục…bị Ôn Kỳ mang đi rồi.”

“…”

Lâm Dực không nói gì, cũng không có trợn mắt nhìn hắn.Như thế, liên tục hơn nửa tháng qua đi, Lâm Dực vậy mà cái gì cũng không làm, ngẫu nhiên nhìn Tần An cười cười, nhìn Nam đại ca cười cười, nhìn xem Tô Âm cùng tiểu nha đầu cũng sẽ cười cười.

Không ai dám ở trước mặt y nhắc tới Ôn Kỳ, ngoại trừ lúc Tô Âm đến thăm có nhắc đến bản án của Ôn Minh, nói tòa án tối cao đã đưa ra phán quyết — lập tức tử hình, nói cách khác, trong vòng một tuần tới, Ôn Minh sẽ bị xử quyết.Cảm xúc của Lâm Dực không có quá rõ ràng, y chỉ bình tĩnh hỏi Tô Âm về mấy chi tiết khi xử án, về sau liền như không yên lòng, nói vòng quanh một số chuyện râu ria.

Nếu theo như tính toán, cũng không sai biệt đã đến thời gian chấp hành bản án rồi.

“Trong chốc lát tôi còn có một cuộc giải phẫu, buổi tối tôi sẽ sang đây thăm cậu,” ngồi ở trước giường Lâm Dực, đem cái giỏ trái cây thăm bệnh ăn sạch bách, Tần An quệt quệt mồm đứng dậy, “Nam đại ca nhà cậu đang ở dưới lầu, đoán chừng sắp quay trở vào rồi đấy.”

“Ừ,” Lâm Dực không biểu lộ gì mà chỉ thấp giọng đáp một tiếng, “Cậu đi đi, vừa vặn tôi cảm thấy mệt rồi.”

Tần An khoát tay, nói lời tạm biệt: “Ngủ trưa ngoan nhé bé cưng “

“…”

Dạo gần đây, Tần An rất thích bắt chước các chị em y tá, thỉnh thoảng vẫn thường nhảy ra vài ba câu chẳng tương xứng với tuổi tác để kích thích Lâm Dực, mà Lâm Dực mỗi lần như vậy, cũng chẳng phản ứng gì mà cười cho qua chuyện thôi.

Vài phút sau, Lâm Dực không quá thuần thục mà loay hoay ngồi lên chiếc xe lăn mới mượn đến, sớm đã thu hồi sự vui vẻ, thừa dịp Nam đại ca còn chưa trở về, y cứ như vậy mặc nguyên bộ quần áo bệnh nhân tiến vào thang máy.Trên người y còn nhiều chổ vẫn đang bó thạch cao, muốn chậm rãi ra khỏi bệnh viện mà không bị phát hiện, đây căn bản là điều không thể.

Sắc mặt hơi có chút gấp gáp, Lâm Dực nhíu chặt lông mày, kỳ thật trong lòng y không hề trấn định như biểu hiện ở trước mặt mọi người.Y cố ý giả bộ như không thèm quan tâm lâu như vậy, ngoại trừ sợ Nam đại ca sẽ tiếp tục lo lắng cho mình, thì ngoài ra, y còn vì sợ ý đồ của mình sẽ nhanh chóng bị phát hiện, rồi không có cơ hội đi tìm Ôn Kỳ.

Y biết rõ Ôn Kỳ sẽ không lập tức rời đi như vậy, ít nhất, cũng phải đợi cho vụ án của Ôn Minh triệt để chấm dứt đã.Giờ phút này, vết thương trên người thật vất vả mới khép miệng lại đau đớn, y chỉ có thể miễn cưỡng đi đi lại lại một chút, y thậm chí cũng không xác định mình có thể gặp được Ôn Kỳ không, y chỉ là không thể chờ đợi mà muốn làm mấy việc gì đó, bằng không thì y sẽ nổi điên mất.

Y đã từng nói qua, y đã không thể rời khỏi Ôn Kỳ, lời này là hoàn toàn thật tâm, chứ không phải vì một chút xúc động nhất thời của bản thân mà nói ra.Không có người nào có thể hiểu được cảm tình của Lâm Dực đối với Ôn Kỳ nhiều bao nhiều, tựa như không có người nào có thể hiểu được, sau khi Lâm Dực nghe thấy Ôn Kỳ muốn rời khỏi, trái tim của y lúc đó đã đau đớn đến vỡ nát.

Y đau đến mức chỉ muốn lập tức chạy ra đi tìm Ôn Kỳ, y muốn cầu Ôn Kỳ tha thứ cho mình, y biết rõ mình đã sai rồi, y không nên giấu diếm bất cứ điều gì với hắn nữa.Y càng hiểu rõ Ôn Kỳ vì sao lại đáp ứng yêu cầu của Hàn Ninh Cẩn, ngoại trừ sự uy hiếp bức bách của đối phương vào lúc đó, nguyên nhân thật sự khiến Ôn Kỳ ly khai, chính là vì bản thân Ôn Kỳ muốn rời khỏi y.

Y lại để cho Ôn Kỳ thất vọng rồi, bởi vì cho tới bây giờ y hoàn toàn chưa cân nhắc qua nếu như mình xảy ra chuyện, tâm tình của Ôn Kỳ sẽ như thế nào.Chẳng quan tâm ánh mắt khác thường đang nhìn chằm chằm vào mình và xe lăn của mọi người chung quanh, Lâm Dực với bộ dáng vô cùng chật vật ngồi vào xe taxi.

“Nhà tang lễ.”

Tô Âm nói, sau khi Ôn Minh bị hành quyết sẽ thông báo cho gia quyến đến nhận tro cốt tại nhà tang lễ, nên y đã dựa vào đó ôm một tia may mắn, cảm thấy Ôn Kỳ nhất định sẽ đi tới nơi này.Thời điểm xe taxi dừng lại trước địa điểm yêu cầu, Lâm Dực sờ lên túi áo bệnh nhân, cũng may, bên trong còn có tiền lì xì của mấy người đến thăm bệnh

Vì không có xe lăn, sau khi xuống xe y chỉ có thể cố sức mà lếch từng bước một đi vào, quần áo bệnh nhân đơn bạc hoàn toàn không có chút tác dụng giữ ấm nào, không ngừng có người nhìn đến, đáy mắt mang theo sự cười nhạo hoặc là ngờ vực vô căn cứ.Lâm Dực lại như một đứa nhỏ nóng nảy, trong lòng hiện tại chỉ còn mỗi hình ảnh của Ôn Kỳ.

Cũng vì thế mà y đã quên mất, sự thật con mẹ nó vẫn là sự thật, dù không hợp với lẽ thường đến thế nào đi nữa cũng là sự thật, trong hiện thực không có may mắn, vô luận y khao khát nó mãnh liệt đến cỡ nào.Trên thực tế —— Ôn Minh đã bị hành quyết vào ba ngày trước, Ôn Kỳ cùng cũng đã nhận tro cốt của lão vào ngày hôm đó.Nhìn coi, không có lưu lại nửa phần hi vọng, kết cục hoàn mỹ trên phim thực tế chẳng tồn tại.

Sững sờ đứng ở trước cửa ra vào, Lâm Dực vẫn không nhúc nhích, đáy mắt u ám nhìn không ra chút sinh khí nào.Y vô luận như thế nào đều không có biện pháp tin tưởng, Ôn Kỳ vậy mà đi thật rồi.Thật sự… Đi rồi hả?

Không có chú ý tới bậc thang dưới chân, Lâm Dực thẳng tắp mà tiến về phía trước một bước, sau đó lăn lăn, lăn tới lăn xuôi ngã sấp xuống mặt đất lạnh như băng.Cách đó không xa truyền đến tiếng khóc mơ hồ, dường như là của một người phụ nữa vừa mất đi thân nhân.Lâm Dực nằm ngửa, dùng sức chớp chớp mắt, lại không làm cái gì.

Mà qua hết nửa ngày, giống như không cam lòng, Lâm Dực run rẩy đứng lên, gập ghềnh bắt một chiếc taxi, lần này, y trực tiếp đi đến nhà của Ôn Kỳ.

Kết quả… thật đáng tiếc.

Hoàn toàn trống không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK